Một chén cháo trắng, một cái bánh bao, một dĩa dưa muối, và nửa quả trứng gà luộc. Nói là cháo trắng, nhưng thực ra là một chén nước cháo thì đúng hơn. Vẻ mặt ghét bỏ, Mễ Kiều nhìn chằm chằm vào cái bánh bao ngả vàng bốc mùi lạ, quyết định chỉ ăn dưa muối và trứng gà.
Mễ Kiều ăn liền một mạch hết bốn quả trứng gà. Nói cách khác, có bảy người bị Mễ Kiều trắng trợn cướp đoạt trứng gà. Đành chịu thôi, ai bảo Mễ Kiều thích nhất là ăn trứng làm chi? Thành Úc Phương ngồi một bên, giận mà không dám nói gì, đối với một nhân vật đặc biệt, gây chấn động toàn đội 21 như vậy, mọi người chỉ biết giả vờ như không thấy.
Tối hôm qua ôm chăn ngủ một đêm, coi như cũng yên giấc, sáng nay lại có bốn quả trứng gà lót bụng, Mễ Kiều liền có tinh thần.
Mễ Kiều ngồi tại chổ, lắc đầu qua lại, nhìn quanh quất, một bên chờ cả đội ăn xong rồi tập hợp, một bên bất tri bất giác tìm kiếm bóng dáng Trầm Nghê Trần. Một đêm không thấy, cái người này đang ở đâu?
Đừng nói thì thôi, nhắc tới là bực mình, chỉ tại Trầm Nghê Trần hứa sau này sẽ bảo vệ cô, làm tối qua cô nằm mơ, trong mơ toàn là bóng hình cùng gương mặt đáng ghét của anh. Đúng ra cô phải có tâm trạng oán hận, phẫn nộ, ủy khuất nhưng tại sao chỉ trong vòng một đêm, lại vô tri vô giác biến thành tâm trạng chờ mong cùng tâm động. Suy nghĩ cẩn thận, cô quyết định tìm một cơ hội để nói với anh rằng cô nguyện ý cho anh làm bạn trai tạm thời của cô. Ha ha, thật ngốc, có trời mới biết, đây là một hiểu lầm đẹp đẽ đến cỡ nào.
Nhưng mãi đến buổi chiều, tập huấn lại bắt đầu, Mễ Kiều cũng không gặp Trầm Nghê Trần. Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, cô chạy tới văn phòng Vương Văn Yến, lấy lý do muốn nộp các bản chép phạt quân kỷ, danh chính ngôn thuận hỏi anh đang công tác ở đâu. Vương Văn Yên nói với cô rằng đội trưởng không cần phải tham gia tập huấn, chỉ cần mỗi ngày đến đây kiểm tra một lần là được, việc dẫn quân tập huấn này đều do lão binh lớp trên đảm nhiệm, người đó sẽ đăng ký hạng mục, tân binh các cô nếu hoàn thành tốt sẽ được hai điểm trong tổng số điểm của năm học.
Nhất thời, Mễ Kiều cảm thấy vắng vẻ.
Trong lúc Mễ Kiều đang ủ rũ thì Trầm Nghê Trần chợt xuất hiện ngay trước mặt cô, tay trong tay với một người con gái khác, vẻ mặt không hờn giận.
“Cô xem, tư thế đứng của cô là vậy sao? Cánh tay phải dùng lực, ngón giữa phải đặt song song và kề sát mép lai quần, trong khi tay cô cứ đong đưa, cô được học như vậy sao?”
Cô gái kia chớp chớp mắt, vẻ mặt háo sắc nhìn Trầm Nghê Trần, khiến Mễ Kiều tự nhiên thấy khó chịu. Cô nâng mắt nhìn về phía Trầm Nghê Trần, lại phát hiện, anh thật nổi bật dưới ánh mặt trời, thân hình cao to, làn da rám nắng khỏe mạnh, mắt hai mí, mũi dọc dừa, môi hồng. Nhớ đến sáng hôm qua, anh đã đè lên người cô, làm những chuyện không nên làm với cô, hô hấp liền dồn dập, tim đập liên hồi, thật mất mặt!
“Cầm!” Trầm Nghê Trần không biết từ chỗ nào lấy ra một tờ giấy, cầm tay cô gái kia, đặt tờ giấy vào giữa tay và chân của cô ta.
“Kẹp chặt, nếu để rớt thì hôm nay cô đứng thêm hai giờ.”
Mễ Kiều nhìn Trầm Nghê Trần nắm bàn tay nhỏ bé của cô gái ấy, lòng có chút ghen tị. Cô cố ý đong đưa cánh tay khi anh đi ngang qua trước mặt cô, nhưng anh chỉ lại gần, nói nhỏ bên tai cô một câu, “Để tay ngay lại.”
Sau đó, anh trực tiếp bỏ đi thẳng mà không thèm nhìn cô lấy một cái.
Mễ Kiều cắn răng, không cam lòng.
“Cầm!” Giọng Trầm Nghê Trần lại vang lên sau lưng Mễ Kiều, cô biết, anh nhất định lại đang cầm tay nhỏ bé của những cô gái khác.
Từng đợt từng đợt ủy khuất theo đáy lòng trào dâng. Anh ta sao có thể như vậy, mới hôm qua còn hứa sẽ bảo vệ cô, vậy mà hôm nay cứ ăn đậu hủ của hết cô này rồi đến cô kia trước mặt cô. Mệt cô còn nghĩ cách nói với anh ta, cô chấp nhận anh ta làm bạn trai tạm thời của cô!
“Kẹp chặt, không được để rơi!” Lại một tiếng nữa vang lên, đáy mắt Mễ Kiều rốt cuộc cũng có một tầng sương mù. Càng nghĩ càng tức, thật sự rất khó chịu, dưới cái nắng gắt làm nhiệt độ nóng bức, Mễ Kiều đã phải đứng suốt hai giờ. Bỗng trước mặt cô tối sầm, nước mắt không ngừng rơi, ngay sau đó, thân thể cũng hoa hoa lệ lệ ngã xuống.
Cảm giác thế giới này thật buồn, thời gian ngưng đọng, tựa mộng phi mộng, có một đôi tay rắn chắc, mạnh mẽ ôm cô vào lòng. Mễ Kiều cau mày, lại không thể mở mắt, lần này có vẻ cô sẽ hôn mê thật lâu.
“Mễ Kiều, Mễ Kiều?” Bên tai văng vẳng tiếng Trầm Nghê Trần gọi, Mễ Kiều theo bản năng nắm chặt tay anh, như thế nào cũng không buông. Hô hấp dần dần vững vàng, bên cạnh, cũng có người thở phào một cái. Chậm rãi mở to mắt, khuôn mặt tuấn tú của Trầm Nghê Trần dần hiện rõ trong mắt cô.
“Tôi đồng ý.” Ý thức còn chưa rõ ràng, Mễ Kiều đã mở miệng nói một câu không đầu không đuôi.
Trầm Nghê Trần cau mày, đặt tay lên trán Mễ Kiều, lập tức hai hàng lông mày liền giãn ra.
“Vừa rồi, trong lúc tập huấn cô bị xỉu, nếu bây giờ không còn vấn đề gì, cô uống chút nước muối rồi về đội tập tiếp đi.”
Mễ Kiều sửng sốt, quét mắt nhìn quanh một vòng, rốt cuộc biết đây là văn phòng của Trầm Nghê Trần. Mà anh lại đang đặt cô nằm trên sô pha, một nơi ái muội nhất.
“Chuyện kia…” Mễ Kiều muốn nói lại thôi, ngồi dậy nhỏ giọng nói, “Hôm qua, anh đã hứa là sẽ bảo vệ tôi. Tôi nói tôi sẽ suy nghĩ, tôi…, giờ tôi đã suy nghĩ xong rồi, tôi đồng ý.”
Trầm Nghê Trần ngẩn người, tựa hồ không hiểu ý tứ trong lời nói của Mễ Kiều.
“Do chúng ta còn chưa có thực sự hiểu nhau, nên ta đồng ý để anh làm bạn trai tạm thời của tôi trước.”
Mễ Kiều nhìn vẻ mặt đơ như cây cơ của Trầm Nghê Trần, lòng càng bối rối, cô rõ ràng nói trắng ra, đâu có quanh co nói xa nói gần, tại sao phản ứng của anh ta lại như vậy. Cô có chút mất hứng.
Mễ Kiều đâu ngờ, một câu này của cô lại khiến Trầm Nghê Trần rất ngạc nhiên.
“Trầm Nghê Trần, anh đây là có ý gì! Chuyện anh làm với tôi còn chưa có giải thích rõ ràng, buổi chiều đã thổ lộ, hứa sẽ bảo vệ tôi. Hôm nay, trước mặt tôi, anh lại cầm tay những cô gái khác. Bây giờ, tôi nói tôi đồng ý, vẻ mặt anh như vậy là sao! Anh ức hiếp người quá đáng!”
Giọng điệu hờn dỗi, bao hàm lên án cùng ủy khuất, từng câu từng chữ khắc sâu vào tâm trí Trầm Nghê Trần.
“Chuyện đó, Mễ Kiều, hình như cô đã hiểu lầm ý tôi. Hôm qua, tôi hứa bảo vệ cô, cũng không phải có ý muốn cô làm bạn gái tôi.”
Lời vừa nói ra, Mễ Kiều liền rơi vào trạng thái hóa thạch.
Trầm Nghê Trần vẻ mặt chân thành, nghiêm giọng giải thích, “Thực xin lỗi, hôm qua, tôi đã nhìn lầm cô thành người khác mới hành động nông nổi như vậy. Tôi thực tâm xin lỗi cô.”
Giọng nam trung trịnh trọng xẹt qua tai Mễ Kiều, từng câu chữ đều là tiếng Trung, nhưng sao cô nghe lại tựa như lọt vào rừng sương mù. Vẻ mặt không thể tin, Mễ Kiều gian nan mở miệng nói, “Ý anh là, anh cường bạo tôi, là do anh nhận lầm người sao?”