• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mẹ Mìn



Nhạc Khải Phong nhìn Tiểu Niệm Thần bên cạnh đang chớp đôi mắt to vô tội, trong lòng mơ hồ khôngđành lòng.



Bé không có khả năng biết mẹ cùng ba nuôi đang làm cái gì, nhưng mà bé có thể mơ hồ cảm giác được, giữa hai người đang có chuyện buồn.



Bàn tay nhỏ bé mập mạp, gắt gao nắm lấy góc áo Mễ Kiều, mắt to ngây thơ nhìn chằm chằm Nhạc Khải Phong, vẻ mặt ngưng trọng.



"Mẹ! ba nuôi!"



Nhạc Khải Phong nhanh chóng buông Mễ Kiều ra, để cho cô không gian thoáng đãng, không nhìn tới côlúc này cô đơn.



"Nếu em khó nói như vậy chúng ta cũng không làm em khó xử nữa. Ai bảo ba nuôi con dễ mềm lòng. Ba nuôi mang con đi tìm chú Nam của con nhé, có được không?"



Chú Nam?



Mễ Kiều nghe vậy, nhất thời ngây người.



Làm sao lại xuất hiện thêm một chú Nam?



Nhạc Khải Phong nhìn ánh mắt Mễ Kiều nghi hoặc, nhợt nhạt cười, từ từ giải thích.



"Là em trai anh, tên Nhạc Khải Nam. Ha ha, biệt hiệu của nó là Đại Pháo, chút nữa chúng ta đưa Tiểu Niệm Thần đi đến chỗ nó để nó trông, em cứ gọi nó là Đại Pháo được rồi."



nói xong, Nhạc Khải Phong buông Tiểu Niệm Thần, cầm lấy một bàn tay mập mạp, sau đó ngẩng lên cười với Mễ Kiều.



Mễ Kiều thở dài một hơi, nghĩ rằng, người đàn ông đã trưởng thành sao lại trẻ con như vậy! Bất quá, Đại Pháo? Tên này, sao nghe quen tai như vậy?



Mễ Kiều bước lên, cầm lấy bàn tay còn lại của Tiểu Niệm Thần.



Cứ như vậy, một hàng ba người, Tiểu Niệm Thần vui thích đứng ở giữa, hai bên là hai người có diện mạo nổi bật. Ba người cùng dắt tay nhau đi ra khỏi khách sạn.



Thành phố J, có công ty con con của Tinh Nghệ.



Tối hôm qua Nhạc Khải Phong đã bố trí một chiếc xe, lúc này, chiếc Bentley xa hoa đang im lặng chờ đợi ở dưới lầu khách sạn.



Chiếc xe mầu cà phê, nước sơn bóng lưỡng nổi bật dưới ánh nắng tạo cho người nhìn cảm giác ổn trọng và tôn quý.



Tiểu Niệm Thần từ thuở nhỏ đã đi theo bên người Nhạc Khải Phong, loại xe xa hoa này sớm đã nhìn quen. Mễ Kiều mở cửa xe, chỉ thấy bé vặn vẹo người, tự động đi lên xe, rất nhanh tìm đến chiếc ghế giành riêng cho trẻ nhỏ mà Nhạc Khải Phong đã dặn dò chuẩn bị từ trước, tự mình thắt dây an toàn, sau dó vui vẻ nhìn Mễ Kiều ngồi bên cạnh.



"Mẹ, mẹ! đi!"



âm thanh non nớt vừa cất lên, Nhạc Khải Phong không biết từ nơi này lấy ra một cái bình đầy ắp sữa, trực tiếp đem núm vú cao su nhét vào miệng Tiểu Niệm Thần.



Lần này, có bình sữa uống, Tiểu Niệm Thần liền ngồi im lặng, mút bình sữa chùn chụt.



Mỗi lần nhìn bộ dáng Tiểu Niệm Thần hết sức chăm chú uống sữa, Mễ Kiều trong lòng lại tràn đầy áy náy.



Bởi vì lúc ấy nghĩ rằng, phải nhanh chóng quay lại làm việc, báo đáp ân tình của Nhạc Khải Phong, cho nên sau khi sinh Tiểu Niệm Thần, Mễ Kiều không cho con bú mẹ một ngày nào. Hơn nữa, cô lại đang ở nước Mỹ, Mễ Kiều không phải là công dân Mỹ, cho nên cô không được hưởng ưu đãi nào, tiền viện phí rất đắt, tất cả đều là Nhạc Khải Phong trả tiền. cô không muốn tiêu tiền của anh, hơn nữa Nhạc Khải Phong còn thổ lộ, nói muốn chiếu cố mẹ con cô. cô không yêu anh, nên không thể nhận quá nhiều từ anh. Mà cô cũng do nhu cầu công việc cấp bách, cần kiếm càng nhiều tiền càng tốt, bằng chính hai tay của mình nuôi sống hai mẹ con cô.



Vì vấn đề Mễ Kiều không chịu cho Niệm Thần bú sữa mẹ, Nhạc Khải Phong không biết cùng Lam Phỉ Phỉ ầm ỹ bao nhiêu lần. Biết Mễ Kiều còn đang ở cữ, không thể xúc động, cho nên Nhạc Khải Phong đem hết sự khó chịu của mình đổ lên người Lam Phỉ Phỉ. Cuối cùng, không lay chuyển được Mễ Kiều, anhtrực tiếp sai người vận chuyển sữa dê bằng đường hàng không từ New Zealand sang Mỹ cho Tiểu Niệm Thần uống đến tận bây giờ.



Theo Y học, đàn bà sau khi sinh con phải nghỉ ngơi hồi phục trong 42 ngày. Nhưng Mễ Kiều vừa được 25 ngày liền thừa dịp Lam Phỉ Phỉ cùng bảo mẫu không chú ý, tự mình chạy tới Tinh Nghệ gặp mấy mặt mấy giáo viên đã dậy cô lúc cô còn mang thai. Ngày sau llịch sử trưởng thành của Tiểu Niệm Thần chính là bắt đầu từ 25 ngày tuổi.



Sống mũi cay cay, nhớ lại hai năm qua với bao khó khăn vất vả, nhưng cô vẫn tiếp tục bước đi. Chỉ cần con cô có một tương lai tốt đẹp, cô vất vả kiếm tiền cũng là đáng giá. Chỉ cần mẹ cô yên tâm, khôngthương tâm rơi lệ vì cô, cô mạnh mẽ trở về cũng đáng giá.



Quan trọng yếu nhất là, cô được nhìn thấy người đàn ông làm cho cô nhớ thương.



Năm trước Nhạc Khải Phong cũng về Thành phố J một chuyến, một năm không về, thành phố cũng không thay đổi là mấy. anh bảo tài xê lái xe về công ty con, sau đó để tài xế lại đó, anh tự mình lái xe đưa mẹ con Mễ Kiều đến một câu lạc bộ tập thể hình.



Mễ Kiều ghé mắt nhìn, câu lạc bộ tập thể hình hình như cô có đến qua.



"Xuống xe thôi, em trai anh ở bên trong."



nói xong, Tiểu Niệm Thần tự mình tháo dây an toàn, ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn Nhạc Khải Phong đang ở bên ngoài mở cửa xe cho bé, rồi đưa hai tay để anh ôm bé vào lòng.



Mễ Kiều đầu đội mũ, đeo kính dâm, tao nhã xuống xe, nhìn Nhạc Khải Phong ôm Tiểu Niệm Thần cẩn thận, trong lòng nói không nên lời cảm động.



Câu lạc bộ tập thể hình này tổng phân bố rộng khắp bốn tầng lầu. Bên trong có thiết bị tập thể hình, các loại huấn luyện chương trình học: bơi lội, bô-linh, cầu lông, bóng chuyền vân vân, chỉ cần là thể dục, tất cả các môn học đều có, trừ bỏ các môn thể thao trên biển.



"Chắc đầu tư nhiều tiền lắm nhỉ?"



Mễ Kiều nhợt nhạt cười. Đầu tư vào nơi náy, chắc không dưới mấy ngàn vạn. Tiền thuê nhà không nóiđến, trang hoàng cùng thiết bị chính cũng không phải là con số nhỏ.



Từng nghe Lam Phỉ Phỉ nói qua, người nhà Nhạc Khải Phong trên cơ bản đều dựa vào anh nuôi sống. Cha mẹ anh đều là công chức, mỗi tháng nhận lương cố định, dù thế nào, cũng không có khả năng làm ra câu lạc bộ tập thể hình lớn như vậy.



Nhạc Khải Phong chỉ cười không nói.



"Nơi này anh đầu tư bước đầu, chỉ là nghĩ mở ra cho nó chơi đùa, ai biết tên tiểu tử này lại giỏi như vậy, khiến cho nơi này phát triển như bây giờ. Giờ đây nó đã là của riêng nó rồi."



anh ôm Tiểu Niệm Thần bước trên tráng đại sảnh, xuyên qua đài phun nước nhỏ, lập tức đi vào thang máy, nhấn lên tầng 8. Tiểu Niệm Thần mở to đôi mắt tò mò, đầu xoay qua lại hết nhìn đông tới nhìn tây chung quanh xem xét. Vào trong thang máy, bé lập tức vui vẻ, cứ vỗ hai tay vào nhau. Tiểu Niệm Thần thích nhất được ở trong thang máy, nhất là loại thang máy trong suốt này, có thể ngắm được phong cảnh bên ngoài.



Trong lòng Mễ Kiều vẫn có vài phần không yên, Tiểu Niệm Thần ở nơi này có thể thấy xa lạ hay không, vừa khóc lại vừa nháo?



Nghi hoặc kéo kéo ống tay áo Nhạc Khải Phong, cửa thang máy mở ra, Nhạc Khải Phong đi ra ngoài, sau đó gửi lại cho cô một nụ cười an tâm.



"Em xem anh đi, anh luôn làm cho con thấy vui, em trai anh cũng sẽ không kém hơn anh đâu. Em yên tâm đi."



Mễ Kiều trong lòng ấm áp.



Bất kể lúc nào, anh đều biết cô đang nghĩ gì!



Đuổi theo bước chân anh, vòng qua một phòng tập võ thuật, đi qua hành lang dài được chiếu nắng rực rỡ, trên vách tường, trừ bỏ đồ vật trang trí tinh mỹ tuyệt luân, còn có một vài bức hình trong câu lạc bộ, hình của huấn luyện viên. Bước chân trên nền đá cẩm thạch sáng bóng sạch sẽ, rốt cuộc bước chân Nhạc Khải Phong cũng dừng lại ở căn phòng cuối cùng.



"Thùng thùng thùng."



Gõ vài cái, cánh cửa liền mở ra ngay sau đó. cô thư ký lên tiếng hỏi Nhạc Khải Phong mà sắc mặt có chút khó xử, lại có chút nịnh nọt. Mễ Kiều vừa thấy đã biết, tám phần là bị khí chất phong lưu phóng khoáng tiêu sái của Nhạc Khải Phong mê hoặc.



Haizzzz….., người đàn ông này đi đến đâu là gieo tai họa đến đó!



"Tiên sinh, tiểu thư, Nhạc tổng đang ở bên trong nghỉ ngơi. Xin hỏi, hai ngươi có hẹn trước không?"



cô thư ký còn đang nói, cánh cửa bên trong đã mở ra.



Chàng trai bên trong vừa nhìn thấy Nhạc Khải Phong liền sửng sốt, vẻ mặt kinh hỉ muốn tiến lên ôm mộtcái, lại phát hiện trong lòng Nhạc Khải Phong có một cậu bé mũm mĩm, và Mễ Kiều đội mũ, mang kính râm che gần hết khuôn mặt. Sững người mất một giây.



"Ha ha, chúng ta vào trước rồi nói sau."



Nhạc Khải Phong lạnh nhạt “ừ’’ một tiếng. một tay ôm Tiểu Niệm Thần, một tay lôi kéo cánh tay Mễ Kiều bước đi vào.



Nhạc Khải Nam hướng về phía thư ký nhìn một cái. cô thư ký biết ý đi thẳng ra ngoài, đóng cửa lại.



Trong lòng có một tia bối rối.



Tay Mễ Kiều lạnh ngắt.



Lúc nãy, nghe thấy cái tên Đại Phaó, chỉ cảm thấy quen quen. Bây giờ gặp mặt, rốt cuộc phát hiện, không ngờ thế giới này nhỏ vậy.



Đại Phaó chính là người bạn đã được Trầm Nghê Trần nhờ làm đăng ký kết hôn. Cũng là người chứng kiến Trầm Nghê Trần cầu hôn cô trong tiệm áo cưới.



Mễ Kiều không dám tháo kính râm xuống, sợ bị nhận ra.



Nhưng mà, Đại Pháo j laicố tình đưa tách cà phê đến tận tay cô, lạnh nhạt nói: "Mễ Kiều tiểu thư, mấy ngày không gặp, không có vấn đề gì chứ."



Mắt đẹp hơi nhíu, cô có chút cứng ngắc cười cười, lập tức tiếp nhận cà phê, đặt ở trên bàn trà, hoàn toàn không có khẩu vị.



Nhạc Khải Phong ở bên cạnh lộ vẻ nghi ngờ, nhìn ra hai người một cách quái dị, nhàn nhạt hỏi lại.



"Như thế nào, đây là nghệ sĩ công ty anh, trước đây em quen à?"



Đại Pháo đã lâu không gặp anh mình, trong lòng có nhiều điều muốn nói, Nhưng vừa nhìn thấy Mễ Kiều, là cô gái mà hai năm nay bạn tốt Trầm Nghê Trần của hắn ngày nhớ đêm mong trong đau khổ, thìnhững lời muốn nói lại nghẹn lại.



"Coa quen biết, cô ta là bạn......"



"Mẹ! Uống này!"



Tiếng gọi mẹ non nớt vang lên làm câu nói của Đại Pháo ngừng lại, cũng làm tâm Mễ Kiều dâng lên tới cổ họng.



Tiểu Niệm Thần chỉ vào tách cà phê Mễ Kiều đặt ở trên bàn trà. Đôi chân ngắn chậm rãi bước đến, hai tay cũng vươn theo.



"Ha ha, tuổi con còn nhỏ, tạm thời không thể uống. Đại Pháo, em xem có nước trái cây không, mang cho cháu một cốc."



nói xong, Nhạc Khải Phong liền đem Tiểu Niệm Thần ôm lấy, ngồi trên đùi anh, cùng Đại Pháo đối mặt.



Lần này, Đại Pháo xem như nhìn thấy rõ ràng bộ dạng cậu bé, không khỏi hấp một ngụm khí lạnh.



"Trời ạ! Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này mấy tuổi?"



Đại Pháo bị chấn kinh, hướng về phía Mễ Kiều hỏi, giọng nói thật lớn, cứ như nhìn thấy ma vậy!



Đôi mắt Mễ Kiều đột nhiên đỏ. cô không cần phải nhiều lời nữa, trong lòng nghẹn ứ khó chịu. cô ôm lấy Tiểu Niệm Thần trong lòng Nhạc Khải Phong đứng dậy rời đi.



Cánh tay bị giữ chặt lại. Mễ Kiều ngoái đầu nhìn lại, Nhạc Khải Phong vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm Đại Pháo.



"Đứa nhỏ này một tuổi rưỡi, là con nuôi của anh, có gì mà em phải khinh ngạc, hét lên với Mễ tiểu thư như vậy, rất không hiểu lễ phép đấy!"



Đại Pháo nghe vậy sửng sốt, trong lòng tính toán, một tuổi rưỡi... một tuổi rưỡi... Mễ Kiều rời đi cũng đã hai năm, mang thai 10 tháng, như vậy lúc cô rời đi chắc là đã mang thai khoảng hai tháng mới đúng!



"Là con của cậu ấy đúng hay không?!"



không để ý đến lời nhắc nhở của anh trai, hắn như trước ánh mắt ép sát Mễ Kiều, khí thế bức người làm không khí trong phòng nháy mắt căng thẳng.



"Cái kia, Nhạc tổng, tôi nghĩ tôi đưa con đi trước."



Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt, còn có ánh mắt thất kinh, làm tâm Nhạc Khải Phong đau đớn thật sâu. anh nhếch đôi môi, nhìn con trai nuôi trong lòng cô chớp đôi mắt to vô tội, hầu kết giật giật.



"Ngồi đi, có anh ở đây, đừng sợ."



Mễ Kiều nâng mắt nhìn về phía anh, rất do dự ngồi trở về, trong mắt tràn đầy phức tạp.



Hai năm, cô sớm biết ông trời nhất định muốn cuộc đời cô không được sống an lành. Nhưng mà, kịch tình như vậy, khi nào mới có thể chấm dứt?



Theo bản năng, Mễ Kiều càng ôm càng chặt con vào lòng hơn.



Đại Pháo rốt cuộc cũng khôi phục được chút lý trí, hắn chạy nhanh hướng Mễ Kiều xin lỗi.



"Thực xin lỗi, tôi là rất kích động, tôi chỉ là rất muốn biết, vì sao cô có con còn tàn nhẫn bỏ đi lâu như vậy."



Giờ khắc này, Nhạc Khải Phong là ích kỷ.



Hai năm nay, chuyện cũ của Mễ Kiều như có ma lực thu hút sự chú ý, tìm hiểu của Nhạc Khải Phong. Vậy mà giờ em trai anh lại là người biết rõ làm anh mong đợi được nghe, được biết để có thể thay cô đigiải quyết



Bởi vì chỉ có chân chính bỏ qua được chuyện cũ thì anh với cô mới có thể coa ngày mai tươi sáng được.



"Đây là con của tôi. Người khác không cần phải biết."



Ngữ khí lạnh như băng, Mễ Kiều không cho Đại Pháo sắc mặt tốt. cô gắt gao ôm Tiểu Niệm Thần trong lòng, giống như thời thời khắc khắc bên cạnh con, bảo hộ cho con.



Đại Pháo thở dài, ghé mắt nhìn về phía anh trai.



"anh, Mễ Kiều tiểu thư là nghệ sĩ của anh, sao em chưa nghe thấy bao giờ. anh không biết em tìm cô ấy đến muốn điên rồi. cô ấy là người yêu của bạn em, cho đến nay cậu ta vẫn chưa từng từ bỏ!"



Nhạc Khải Phong nheo lại hai tròng mắt, tinh tế quan sát mỗi một biến hóa nhè nhẹ trên mặt Mễ Kiều.



Ở nước Mỹ, anh đổi tên Mễ Kiều thành nghệ danh SHINE, cho đến ngày nay, trong giới truyền thông cũng không biết Mễ Kiều là tên thật của SHINE. Bởi vì Nhạc Khải Phong biết cô có một đoạn thời gian đau khổ, anh muốn tận lực giúp cô che lấp, giúp cô có một cuộc sống mới, giúp cô triệt để thoát ly đau khổ.



Mà trong nước, những người quen biết Mễ Kiều, có rất ít người biết Mễ Kiều đã ra nước ngoài, cho dù có người nhìn thấy cũng chỉ nghĩ trông hơi giống bạn học, bạn bè…., nhưng mà bọn họ không tưởng tượng nổi đây là Mễ Kiều.



Bởi vậy, sợ là cả nước từ cao đến thấp, không có một công ty nào có hồ sơ nghệ sỹ mang tên Mễ Kiều.



Trong văn phòng Đại Pháo, không khí thoáng cái bức bối lên đến đỉnh điểm.



Liền nhìn thấy Mễ Kiều bỗng nhiên xù lông nhím, bật người đứng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK