“Ngốc, anh nên làm thế nào để em không phải lo được lo mất đây?”
Trước phản ứng của Trầm Nghê Trần, Mễ Kiều chỉ còn biết trề môi. Cô có thể hiểu, sở dĩ anh lại có phản ứng như vậy là vì anh không biết Chung Lan đã trở về nên không đặt nặng những lời cô nói, cứ nghĩ cô chỉ là đơn thuần lo lắng vẩn vơ.
Đột nhiên, một ý tưởng thật sốc chợt xuất hiện trong đầu Mễ Kiều.
Dù Chung Lan có trở về hay Trầm Nghê Trần có biết thì đã sao, bọn họ đã chia tay, song phương đều có quyền yêu người khác. Huống hồ gì hiện tại, Mễ Kiều cô mới là bạn gái chính thức của anh. Nhưng quan trọng là trong lòng anh, Chung Lan chiếm bao nhiêu phân lượng, cô không dám đoán mò. Nửa tháng bên nhau có bằng mối tình đầu nhiều năm hay không, cô cũng không nắm chắc.
“Kết hôn! Trầm Nghê Trần, chúng ta kết hôn đi, ngày mai liền đi làm giấy hôn thú.”
Kết hôn, đúng vậy, trước khi Trầm Nghê Trần phát hiện Chung Lan đã trở về thì cô nhất định phải kết hôn với anh, để anh trở thành chồng hợp pháp của cô, chỉ có như vậy cô mới có lòng tin đánh thắng trận này.
Trầm Nghê Trần ngẩn người, hoàn toàn bất ngờ trước lời đề nghị của Mễ Kiều.
Ánh mắt anh tràn đầy phức tạp.
Anh và Mễ Kiều đều là người có quân tịch, không nói quân hôn có thủ tục phức tạp, chỉ nói đến hiện tại, gần nửa tháng bên nhau, bọn họ trừ bàn chuyện yêu đương thì hoàn toàn không hề biết gì về nhau, kể cả thân phận và gia thế.
Kết hôn, sao lại có thể tùy tiện nói ra miệng như vậy được?
Khóe môi khẽ cười, sắc mặt tràn đầy bất đắc dĩ cùng sủng nịch, Trầm Nghê Trần nói, “Mễ Kiều, em chỉ mới 19 tuổi, còn rất nhỏ nên chưa hiểu hết được yêu và kết hôn là hai chuyện khác nhau. Huống hồ, em còn đang đi học. Em yên tâm, anh sẽ ở bên em, kiên nhẫn chờ em trưởng thành rồi kết hôn, có được không?”
Trong khoảnh khắc, không khí trong xe chợt chùn xuống, lãnh đến cực điểm.
Mễ Kiều không nói lời nào cũng không hề nhìn anh, nghẹn khuất lui sát ra cửa xe, ánh mắt sáo rỗng gắt gao nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Trong phút chốc, đáy mắt cô chợt ẩn hiện một tầng sương mù.
Anh nói, anh nguyện ý chờ cô trưởng thành. Nhưng có trời mới biết khi nào thì Chung Lan lại xuất hiện, sự hiện diện của cô ấy đối với cô mà nói tựa như một trái bom hẹn giờ làm cô đứng ngồi không yên.
Trầm Nghê Trần cảm thấy rất khó hiểu.
Đêm nay đối với anh mà nói là một đêm rất vui vẻ, hạnh phúc. Vậy mà sao đến giờ phút cuối, Mễ Kiều lại bướng bỉnh, hành động tùy hứng như vậy? Theo tính cách của cô, cô phải là người không thích kết hôn sớm mới đúng chứ?
Anh duỗi tay ra kéo Mễ Kiều vào lòng, lúc này, xe đã vào đến khuôn viên trường. Thấy trên cửa kính xe phía trước có dán một tờ “Giấy thông hành trường quân đội Tây Sơn”, cô chỉ trừng mắt rồi lại tiếp tục nhìn ra bên ngoài.
Đêm thật tĩnh đến đáng sợ. Ngoại trừ đèn trong sân trường thì không còn bất kỳ ngọn đèn nào được hắt ra từ các dãy phòng của tất cả các ký túc xá nữa, bởi hiện tại đã qua giờ tắt đèn của trường.
Trầm Nghê Trần khẽ cầm tay Mễ Kiều, nhìn bộ dạng buồn bã ỉu xìu của cô, ôn nhu dụ dỗ.
“Mễ Kiều của anh hôm nay giỏi quá! Tiền thưởng này em muốn xài thế nào đây?”
Mễ Kiều nhíu mày, vừa rút tay lại vừa xa cách nói, “Em không phải là đứa trẻ, anh không cần dỗ em! Trầm Nghê Trần, em hỏi anh, anh nói lấy kết hôn làm điều kiện yêu nhau là gạt em sao? Vì sao lúc em thật sự muốn kết hôn, anh lại lùi bước?”