Ngón tay trắng nhẹ chạm lên khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên của bác sĩ Chu.
Mà lúc này Mễ Kiều lại hoảng hốt, cũng đang đợi có người đến giải thích.
"Khụ khụ, đã được 35 phút, có phải có kết quả rồi không?"
Mễ Kiều nhìn bác sĩ Chu lấy ra một bản báo cáo có đóng dấu trong ngăn kéo ra, nhìn chằm chằm hồi lâu, trong lòng nghi vấn cùng khủng hoảng càng lúc càng tăng. Hơn nữa bác sĩ Chu còn không nói gì, ánh mắt xấu hổ nhìn thẳng vào mắt Mễ Kiều làm cô thấy cứng cả họng.
"Cái kia, bác sĩ cứ việc nói đi, đây là lần thứ hai kiểm tra máu rồi, kết quả thế nào tôi cũng có thể chấp nhận."
"Tôi, cũng không biết phải nói với cô thế nào, lần trước lấy máu xét nghiệm cho cô thì thấy cô bị ung thư dạ dầy, nhưng mà lần này kiểm tra lại thì chỉ có anbumin hơi hơi cao một chút, còn chỉ số khác tất cả đều bình thường."
Anbumin hơi cao một chút? Chẳng lẽ là do cô thích ăn trứng?
Mễ Kiều mơ màng trong chốc lát, sau đó nghiêm trang nhìn chằm chằm bác sĩ Chu, khuôn mặt nhỏnhắn xinh đẹp đầy vẻ đề phòng.
"nói như vậy, kết quả lần này, tôi không bị ung thư, vẫn rất khỏe mạnh, đúng hay không?"
Câu hỏi quá mức cẩn thận, còn có ánh mắt nhìn bác sĩ Chu như uy hiếp.
hắn nghĩ nghĩ, lần kiểm tra máu trước đó là do tự tay hắn lấy để làm xét nghiệm, hơn nữa là chỉ làm có một xét nghiệm này, không có khả năng có vấn đề. Vậy tại sao lần xét nghiệm trước và lần xét nghiệm này lại cách biệt một trời? Chẳng lẽ là máy móc bị hỏng?
Nghĩ đến đây, bác sĩ Chu cảm thấy mình cũng hồ đồ rồi, hắn hướng về phía Mễ Kiều ngượng ngùng cười.
"Cái kia, cô không ngại cho tôi kiểm tra máu lại một lần nữa chứ?"
Yên lặng.
Yên lặng đến đáng sợ.
Khóe miệng Mễ Kiều từng đợt run rẩy, rất nhanh xoa xoa chỗ bị lấy máu trên tay, vẻ mặt ai oán.
"Ôi ~ ôi ~ cánh tay đau quá ~ ôi~ ôi ~ đầu cũng bắt đầu hôn mê, không biết có phải do mất máu quá nhiều hay không?"
Trong lòng lại thầm tính toán: Bệnh thần kinh! cô không ngốc như vậy chứ, hai lần xét nghiệm kết quả không đồng nhất, có trời mới biết sao lại thế này, vạn nhất xét nghiệm lần thứ ba, lại có kết quả là ung thư thì làm sao bây giờ? cô cũng không muốn mạo hiểm như vậy!
Trong tiềm thức, Mễ Kiều muốn trốn tránh.
Bác sĩ Chu vừa nghe, khóe miệng khẽ nhếch, đứng lên trấn an: "không bằng như vầy, cô đừng có gấp, tôi đi xin chỉ thị của lãnh đạo một chút, ông ấy có kinh nghiệm hơn tôi."
15 phút sau, vẫn là vị chủ nhiệm quân y trước, ông ta xem kỹ hai bản báo cáo. trên đó đều ghi nhóm máu R H B âm tính, hẳn là của cùng một người, nhưng mà, vì sao tế bào bạch huyết, tế bào chuyển hoá a xít amin lại trái ngược nhau như thế?
Ông ta lại hỏi lại Mễ Kiều các triệu chứng bệnh lý, suy tư thật lâu, sau đố ông ta đưa ra kết luận: Do máy móc bị hỏng, nên kết quả kiểm tra sai.
An toàn để đạt được mục đích, ông ta đưa cho Mễ Kiều ký một số giấy tờ, rồi đưa cho cô mang đi đưa cho đội trưởng để lấy giấy nghỉ phép.
Lo sợ hết một buổi chiều, kết quả lại là một chuyện nực cười. Mễ Kiều chỉ cảm thấy mệt mỏi. Cực kỳ mệt mỏi, rất muốn đi ngủ. cô liền đi thẳng ra đường, đi thẳng về ký túc xã.
Mễ Kiều đi rồi, bác sĩ Chu liền chạy đi gọi điện thoại.
"Alô, thượng tá Chung Lan có ở đấy không?"
"À, lệnh điều động vừa đưa đến, lúc này thượng tá đã đi đến quân khu nhậm chức rồi, mới đi trong chốc lát. Xin hỏi, anh là ai?"
"Vâng, không có việc gì. Hẹn gặp lại."
Bác sĩ Chu sửng sốt nghĩ lại, xét nghiệm của Mễ Kiều có độ chính xác không cao, có lẽ xét nghiệm kia của Chung Lan cũng vậy, cho nên hắn muốn báo cho cô ta biết, nhắc cô ta đến bệnh viện quân khu kiểm tra lại. Sau lại nhớ đến kết quả xét nghiệm nước tiểu của cô ta là có thai, như vậy dạ dầy khó chịu hẳn là do phản ứng thai nghén đi. Nghĩ như vậy, trong lòng bác sĩ Chu lại có một chút an ủi, chuyện này, liền như vậy qua đi.
Bên ngoài phòng làm việc của tham mưu trưởng quân đoàn J, tiếng đập cửa vang lên.
Trầm Nghê Trần khẽ nhíu mày, đã gần đến giờ tan tầm, hẳn là không có người đến quấy rầy anh chứ.
"Vào đi."
Người ngoài cửa tuân lệnh, nhẹ nhàng mở cửa đi vào.
"Báo cáo tham mưu trưởng, thư ký chuyên trách Chung Lan đến báo danh!"
Chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, Trầm Nghê Trần ấn mạnh đầu bút, trên văn kiện hiện lên mộtnét mực đậm. anh ngước mắt lên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Ngươi vào bằng cách nào?"
anh rõ ràng đã thông báo với lính gác ở cửa ra vào doanh trại, không có chỉ thị của anh, bất luận là ai, từ binh nhì đến thủ trưởng, đều không thể cho vào.
Chung Lan cười nhẹ, đứng chào theo tư thế quân nhân. Thấy giọng nói của Trầm Nghê Trần không hờn giận, liền xấu xa cười, buông cánh tay, lấy trong túi ngực ra giấy điều động công tác đưa lên.
"Bắt đầu từ ngày mai, em chính là thư ký chuyên trách của anh, hôm nay đến trước để báo cáo, sau này, còn thỉnh thủ trưởng vui lòng chỉ giáo."
- ----------------**8**-----------------
Sao trời mông lung, xóa đi phần nào sự âm u của đêm tối. Ánh sáng nhạt xuyên qua màn sương mỏng manh, chiếu lên tầng mây ngư một bức tranh tô điểm cho bầu trời đêm, làm cho người ta chỉ có cảm giác trống rỗng cùng mờ mịt.
Mễ Kiều cảm khái cho bóng đêm, quả nhiên, đã cuối mùa thu, cô bỗng thấy nhớ anh.
Trong lòng lại nghĩ, vị chủ nhiệm viện quân y đã làm cho cô giấy nghỉ phép, sao cô không nhân tiện đến quân đoàn J thăm anh. cô nhớ từng hơi thở của anh, nhớ dáng vẻ hiên ngang của anh dưới lá quốc kỳ. Về phần bệnh bao tử của mình, cô cũng lười quan tâm.
Tay cầm giấy nghỉ phép, tay cầm giầy. Mễ Kiều làm ra bộ dáng yếu ớt bệnh tật như Lâm Đại Ngọc, hữu khí vô lực hướng thẳng văn phòng chính trị viên đi đến. Lúc đi đến góc rẽ, cô nghe thấy hai bạn học nữ đang trêu ghẹo lẫn nhau.
"Ha ha, không phải chu kỳ kinh nguyệt của cậu vào mùng 6 hàng tháng sao, như thế nào đã quá ba ngày rồi mà chưa có, không phải là ở bên ngoài cậu có người yêu đấy chứ?"
"không có! Gần đây nội tiết của tớ mất cân đối, nên chậm mấy ngày thì sao?!"
"Ha ha ha, xem ra tớ nói trúng rồi, gần đây cậu không có kinh nguyệt, dạ dày lại khó chịu, không là có thai sao?"
"Cậu muốn chết à! Xem tớ có dám giết cậu không!"
Hai cái cô gái cãi nhau ầm ĩ, cứ như vậy đi qua Mễ Kiều ở trên hành lang thượng. Thân mình Mễ Kiều đang giả bộ yếu ớt bỗng cứng đờ, nghĩ lại một chút tình trạng của mình. Sau đó hóa thạch