Trì Diễn Hạo nghĩ thầm, lòng dạ người nhà này ác độc đến nhường nào a.
Vốn nghĩ rằng cha sẽ đến đón hắn, nên không quan tâm sẽ về nhà thế nào, chú thích thêm rằng Cung Kỳ Quân trong lúc tranh thủ đăng ký vé xe không ngừng bày tỏ lòng ngưỡng mộ với hảo mệnh của Trì Diễn Hạo.
Nhưng đến lúc thi cử xong xuôi Trì Diễn Hạo gọi điện thoại hỏi chừng nào cha đến, cha lại nói không rảnh, ngược lại còn hỏi Trì Diễn Hạo tại sao không mua vé xe tàu hỏa, rõ ràng lúc khai giảng đã thỏa thuận nghỉ đông Trì Diễn Hạo phải tự về nhà.
Đến lúc cúp điện thoại, Trì Diễn Hạo oán thầm: “Con làm sao biết cha đùa hay thật chứ.”
Hắn ngẩn người cả ngày trong ký túc xá, nghĩ rằng ngày mai phải tự ra ngoài mua vé xe, tối đó đã nhận được điện thoại của nhị thúc bảo đừng mua vé, nhị thúc sẽ đến đón hắn.
Lúc đặt điện thoại xuống, trong lòng Trì Diễn Hạo có chút mờ mịt, hắn nhìn quanh, trong ánh mắt cũng có chút mịt mờ.
Người trong phòng đã về hết, chỉ còn lại một mình hắn.
Và Phái Nhiên.
Phái Nhiên khoan thai xếp lại vali của mình, tuy lúc khai giảng hắn mang rất nhiều hành lý đến, nhưng hành lý khi về còn không nhiều bằng Trì Diễn Hạo, ngoài quần áo để thay ra, những thứ còn lại trước đó đã có người đến giúp hắn thu dọn sạch sẽ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Trì Diễn Hạo, Phái Nhiên cầm một cái quần quay đầu cười với hắn: “Ban đêm lạnh quá, muốn ngủ chung với tớ không?”
Trì Diễn Hạo nhìn cái quần trong tay hắn: “Cậu biết gấp quần áo sao?”
Phái Nhiên tùy tiện nhét nhét quần vào trong rương: “Cậu lại không chịu xếp giúp tớ.”
Vậy mà còn có mặt mũi trách móc cơ đấy.
Trì Diễn Hạo vờ như không nghe thấy, nhưng trước mặt chỉ hiện lên đôi mắt long lanh ngập nước, gương mặt tha thiết chờ mong của Phái Nhiên, đó là trạng thái lúc Phái Nhiên nói muốn đến nhà Trì Diễn Hạo. Trì Diễn Hạo vốn muốn từ chối, hắn cũng đã từ chối rồi, hắn nói: “Sao được chứ, hết nghỉ đông là tới năm mới, cậu đến nhà của tớ, nhà cậu sẽ không đoàn viên, tớ sẽ rất có lỗi với cha cậu, mẹ cậu, rất có lỗi với ông ngoại của cậu.”
Hơn nữa… Trì Diễn Hạo nuốt xuống nửa câu cuối: “Tớ cũng không phải người yêu của cậu.”
Cho dù thực sự muốn ở nhà người khác trong năm mới, thì cũng phải là nhà của người yêu mới đúng.
Trì Diễn Hạo thật chẳng hiểu nổi đầu óc của tên Phái Nhiên này nghĩ cái gì.
Phái Nhiên lại nói: “Năm nay cha mẹ tớ không về nhà ăn Tết, ngoại công của tớ có rất nhiều người bên cạnh, tớ luôn chỉ có một mình ở nhà, tớ đến nhà cậu nhé.”
Trì Diễn Hạo mới thèm tin, tuy cả học kỳ này hắn không thấy Phái Nhiên ra ngoài gặp bạn bè cũ, nhưng thường xuyên có người đến thăm hắn, nam có nữ có, già trẻ lớn bé có, đến đến đi đi như đèn bão xoay vòng. Hơn nữa, từng người đến đây cũng không phải đến tay không, một người ôm một giỏ táo to, người kia mang hai hộp sữa, quà vặt của Phái Nhiên nhiều đến mức phải thường xuyên sang phân phát ở phòng bên cạnh mới hết.
Cung Kỳ Quân từng hỏi Phái Nhiên, những người đến thăm đó có phải là người thân của hắn không, Phái Nhiên chỉ nói cái người một tuần đến xem hắn một lần ấy, là thủ hạ bên cạnh ngoại công.
Đến cả Cung Kỳ Quân đầu óc không quá linh hoạt cũng bản năng cảm nhận được áp lực từ câu trả lời tưởng như rất bình thường đó. Hắn liền không quấn lấy Phái Nhiên hỏi những người đó ai là ai, chỉ vui vẻ đón túi xúc xích từ tay Phái Nhiên mở ra ăn.
Trì Diễn Hạo thì chưa từng nghĩ quá sâu xa về chuyện này, bởi vì hắn và Phái Nhiên không cùng tạo Nghiệp(1), về sau cho dù trở thành bằng hữu, cũng không đến mức phải chuyện gì cũng quấn lấy người ta không rời. Trì Diễn Hạo cho rằng dù là bạn bè bình thường hay người yêu, vẫn nên để cho đối phương một chút không gian riêng tư, những lần hiếm hoi hắn chủ động nói chia tay với bạn gái đều là vì các nàng hung hăng quá mức, Trì Diễn Hạo bị các nàng quản thúc thực sự rất ức chế.
Cho nên dù tò mò thì tò mò, Trì Diễn Hạo vẫn biết kiềm chế, hắn chỉ có hứng thú với phương diện ái tình của người khác thôi.
Sau đó có ngài Cung Kỳ Quân làm tiên phong, Trì Diễn Hạo mới biết được nguyên lai những người đến thăm Phái Nhiên không một ai là người thân của hắn.
Mà cả học kỳ này, cũng có người vào thăm Trì Diễn Hạo, đương nhiên là người nhà, bất quá đến cũng không nhiều lắm, một lần là đường ca và tẩu tử, còn một lần là tiểu thẩm thẩm mang theo đường muội cùng vào.
Có lẽ là do Trì Diễn Hạo đến cuối cùng cũng không dứt khoát từ chối Phái Nhiên.
Vì mình yếu lòng, Trì Diễn Hạo nghĩ, hiếm khi hắn cảm thấy bản thân mình thật là một người tốt.
Cũng may gia đình Trì Diễn Hạo xem như nhiệt tình mến khách, không phản đối chuyện hắn kết giao bạn gái, nên đương nhiên bạn bè các loại thuộc vào hàng ngũ thập phần được đón chào. Nhị thẩm theo nhị thúc đến vừa trông thấy Phái Nhiên đã vô cùng yêu mến, bởi vì Phái Nhiên trông rất đáng yêu, cái miệng nhỏ xinh lại ngọt ngào động lòng người.
Sau đó, đến tận khi tất cả nữ nhân trong nhà đều thích Phái Nhiên, mẹ, chị dâu, đại thẩm, nhị thẩm, tiểu thẩm, không một ai thoát khỏi bàn tay ác quỷ của hắn.
Còn thêm Trì Diễn Diễm cứ nhìn Phái Nhiên chằm chằm, ranh con mới học tới lớp ba, Trì Diễn Hạo cảm thấy nó nhất định không biết phân biệt xấu đẹp, cư nhiên nói với Trì Diễn Hạo rằng Phái Nhiên thực đẹp trai, Trì Diễn Hạo không đẹp trai bằng.
Trì Diễn Hạo méo mồm đáp: “Vậy sau này em gả cho Phái Nhiên ca đi, đừng gả cho Hạo Hạo ca nữa.” Vừa nói vừa cho một viên ô mai đã rửa sạch vào miệng, sau đó đưa cả bát ô mai cho Trì Diễn Phong.
Trì Diễn Phong đã thủ bên cạnh từ sớm nhận lấy cái bát, quay đầu bỏ chạy trối chết.
Trì Diễn Diễm vội vàng thét lên một tiếng chói tai rồi đuổi theo Trì Diễn Phong, cũng may phòng trong nhà khá to, mấy tên nhóc con cho dù có nghịch ngợm thế nào cũng không có vấn đề.
Tiếng bước chân thình thịch rung chuyển tầng trên qua đi, Trì Diễn Hạo hừ một tiếng, có hơi bực tức cầm lấy cái bát bắt đầu rửa đến phần ô mai của mọi người, đến lúc hắn rửa xong ô mai bước ra khỏi phòng bếp, lại nhìn thấy cảnh tất cả nữ nhân trong nhà đang vây lấy Phái Nhiên.
Nghỉ lễ rồi nên rảnh rỗi quá nha, thật không biết ý tứ, còn ra thể thống gì nữa. Trì Diễn Hạo đặt mạnh bát thủy tinh xuống bàn, một ít nước bắn ra ngoài, tiểu thẩm thẩm hét ầm lên giống Trì Diễn Diễm như đúc: “Trì Diễn Hạo! Con cẩn thận một chút! Điện thoại mới mua của dì!”
Trì Diễn Hạo “Hừ” một tiếng, ngoảnh đầu khinh thường, bước đến giữa sôpha chen vào chỗ chị dâu, ngồi xuống cạnh Phái Nhiên.
Các thím, các dì, các cô mới thèm quan tâm hắn, vẫn túm lấy Phái Nhiên hỏi đằng này đằng kia, cái gì cũng hỏi, hỏi hắn là người ở đâu, hỏi nhà hắn làm nghề gì thế, hỏi hắn có bạn gái chưa, hắn thích ăn cái gì, mặc cái gì, thích nhãn hiệu nào, bởi vì da của hắn rất tốt, có người còn hỏi hắn dùng cái gì xức lên mặt.
Kỳ thực có một số chuyện Phái Nhiên nói Trì Diễn Hạo cũng không biết, hắn chỉ vừa mới biết ông ngoại của Phái Nhiên trước kia từng ở trong quân ngũ, Phái Nhiên còn có một bà ngoại đã tạ thế là người lai, ngoài ra cha mẹ của Phái Nhiên đều đang làm việc ở nước ngoài.
Thì ra không ngờ rằng Phái Nhiên có một phần huyết thống nước ngoài, chả trách trông lại đẹp như vậy, con lai không phải ai cũng đẹp sao, đã lai rồi lại lai thêm lần nữa vẫn còn đẹp.
Trì Diễn Hạo nghe các dì các chị trong nhà tíu tít, nhắm lấy thằng Phái Nhiên làm tâm mà quay vòng, trong lòng bỗng dâng lên chút bất mãn.
Từ nhỏ hắn đã là trung tâm của gia đình, cả đường ca đường đệ cũng không được mọi người quan tâm nhiều như hắn, đa phần cũng là do Trì Diễn Hạo xem như đẹp trai nhất trong các huynh đệ tỷ muội. Lần đầu tiên trong đời về nhà ăn Tết không ai ân cần hỏi han, trái tim Trì Diễn Hạo có chút lạnh, lạnh đến mức cả ấm nước nóng(2) cũng không thể sưởi lên được.
Nữ nhân, thực sự là loài động vật thực dụng.
“Mẹ, cha đâu rồi?” Trì Diễn Hạo cầm điều khiển từ xa đổi kênh truyền hình, hòng xen vào câu chuyện.
“Cha mày còn ở nhà máy.” Mẹ nói, hai mắt vẫn sáng ngời bám chặt lấy Phái Nhiên.
Những người khác đương nhiên cũng cóc thèm đếm xỉa đến Trì Diễn Hạo, Trì Diễn Hạo nắm chặt điều khiển từ xa, trong lòng chua xót, lại nghĩ tới lời nhận xét không chút khách khí của Trì Diễn Diễm: “Phái Nhiên ca ca thật đẹp nha, Hạo Hạo ca anh không đẹp trai bằng anh ấy.”
Nam nhi chỉ cần có mặt đẹp là đủ rồi sao, mặt đẹp có thể làm cơm ăn được sao.
Trì Diễn Hạo nói: “A, tivi đang có Chung Hán Lương
Các vị nữ nhân trong nhà không người nào không thích Chung Hán Lương, ngay cả nhị vị thúc thúc cũng cảm thấy Chung Hán Lương không tồi, tất nhiên Trì Diễn Hạo không thích, bởi vì thực tế rằng hắn không ưa bất cứ nam diễn viên nào.
Cuối cùng một câu nói đó của Trì Diễn Hạo cũng kéo được đầu các vị nữ nhân quay về phía màn hình, mọi người đều nhao nhao cắn hạt dưa ăn hoa quả, ánh mắt bắn về phía màn hình tivi.
Trì Diễn Hạo nhìn tivi, có chút hèn hạ nghĩ, rốt cục mình cũng chuyển bại thành thắng, thế nhưng phải dựa vào một thằng đàn ông khác.
Phái Nhiên bên cạnh cũng ăn ô mai, lấy hơn một quả, đưa đến bên miệng Trì Diễn Hạo.
Trì Diễn Hạo luống cuống đẩy hắn ra.
Rõ thật là! Còn ra thể thống gì nữa! Còn ra cái thể thống gì nữa!
Buổi tối đến giờ đi ngủ, phòng ngủ của Phái Nhiên cách phòng của Trì Diễn Hạo không xa, chăn đệm trên giường đã được thay mới, cũng đã được phơi qua nắng sớm, bởi vì nghe Trì Diễn Hạo nói sẽ mang người về nhà.
Cơm nước tươm tất tắm rửa sạch sẽ xong, Phái Nhiên tự nhiên lại tán gẫu cùng mẹ và các thím, Trì Diễn Hạo thì lui về phòng chơi máy tính.
Gần đến mười giờ đêm, Phái Nhiên bỗng gõ cửa phòng Trì Diễn Hạo.
“Làm gì?” Trì Diễn Hạo thoáng nghiêm nghị nói. Vừa rồi hắn ngồi một mình buồn bực đã lâu, có chút chán muốn chết, vừa định lên mạng tìm vài thứ không thích hợp trẻ nhỏ để vực dậy tinh thần, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, sợ đến mức lông trên lưng dựng đứng.
“Cậu định ngủ?” Phái Nhiên hỏi, cười cười.
Trì Diễn Hạo quay đầu nhìn màn hình máy tính đang bật sáng trên bàn, lắc đầu: “Lát nữa mới ngủ, bây giờ chơi một lát.”
“Chơi cái gì?” Phái Nhiên lại hỏi.
“Cậu quản tớ chơi cái gì, mẹ và các thím của tớ đâu?” Trì Diễn Hạo nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, từ góc hắn đang đứng chỉ có thể nhìn ra đến hành lang.
“ Các dì đều đã đi ngủ.” Phái Nhiên trả lời.
“Vậy cậu cũng đi ngủ a.” Quái, mọi người đã ngủ, Phái Nhiên sao lại không ngủ.
Trì Diễn Hạo đang cảm thấy kỳ lạ, muốn đẩy Phái Nhiên ra ngoài xem có phải các dì đều đã về nhà hay không, bỗng dưng mặt của Phái Nhiên tiến sát về phía hắn.
Gương mặt ban ngày được các dì khen trăm lần có hơn thoáng cái ở ngay trước mắt, có lẽ do Trì Diễn Hạo vẫn chưa hết hồi hộp suýt chút nữa bị “bắt gian tại trận”, hắn đột nhiên giật nảy người.
Mặt của Phái Nhiên áp sát vào mặt của Trì Diễn Hạo, làn da của tiểu tử này đúng là thật mềm.
Hắn kề sát vào tai Trì Diễn Hạo, chầm chậm thổi: “Tớ muốn ngủ với cậu…”
Trì Diễn Hạo nhún người nhảy lùi một bước lùi về sau, phát huy đối đa sức bật tuyệt hảo của một kiện tướng bóng rổ: “T..t..tớ, tớ quen ngủ một mình.”
Hắn còn vô thức xuống tấn, bày ra dáng vẻ phòng vệ, chỉ cần Phái Nhiên đến gần một chút nữa, hắn sẽ xuất thủ đánh sang.
Phái Nhiên có vẻ không cam lòng cắn cắn môi dưới, di từng bước khẽ khàng trong phòng Trì Diễn Hạo, nhưng không đến trước mặt hắn, u oán nói: “…Có được hay không…”
“Không, không được.” Trì Diễn Hạo nói, vươn dài cổ, không hiểu sao trái tim hắn đập như trống đánh.
“Nhưng tớ muốn ngủ với cậu…” Phái Nhiên lại nói, không nhân nhượng không chút buông tha, nhìn Trì Diễn Hạo, ngũ quan trên gương mặt hắn giữa không gian mờ ảo tựa hồ lại rõ ràng hơn, có vẻ như huyết thống ngoại quốc trong truyền thuyết trên người hắn đang phát huy tác dụng.
Con mèo trước khi vòi được thức ăn, chẳng lẽ cam chịu buông tay sao.
Tất nhiên là không rồi.
“Có được không…”
Đêm khuya, Trì Diễn Hạo ngủ không được, lấy điện thoại di động ở dưới gối mò lên mạng, bạn học cũ trên QQ đang bàn chuyện họp lớp trung học, Trì Diễn Hạo không quản khó nhọc nhảy vào tham gia, hơn nữa đã nhanh chóng kiểm soát được toàn bộ cuộc thảo luận.
Một cánh tay từ bên cạnh vươn sang, ôm eo Trì Diễn Hạo.
Phái Nhiên cọ cọ mũi vào hõm vai Trì Diễn Hạo, thanh âm có chút mệt mỏi, cũng có chút trầm: “Làm gì vậy?”
Nếu như là trước kia, gần gũi với một thằng con trai thế này Trì Diễn Hạo sẽ cảm thấy nổi một lớp da gà khắp người, nhưng may mắn thay đối phương là Phái Nhiên, cũng vì ở trường đã quen bị hắn cọ tới cọ lui.
Hơn nữa tên tiểu tử Phái Nhiên này, dù cho làm bất cứ chuyện gì, quả thật vẫn khiến người ta thuận mắt.
“Nói chuyện với bạn học cũ.” Trì Diễn Hạo nói, mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình di động.
“Ừm..”
Phái Nhiên dụi dụi đầu đáp, không để ý tới Trì Diễn Hạo nữa.
Có lẽ là buổi sáng đi từ trường về, đến nhà Trì Diễn Hạo lại bị người khác quấn lấy không buông, nên có chút mệt mỏi.
Hắn ôm Trì Diễn Hạo nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
–
(1): Nghiệp (zh. yè 業, sa. karma, pi. kamma, ja. gō), là thuật ngữ được dịch từ chữ karma Tiếng Phạn. Karma được dịch ý là Nghiệp và cũng được phiên âm là Yếtma, và đặc biệt có sự phân biệt giữa cách dùng.
Khái niệm nghiệp, dùng chỉ quy luật chung nhất về nguyên nhân và kết quả. Theo đạo Phật, mỗi tác động (nghiệp) dưới một điều kiện nhất định sẽ tạo thành một quả (sa. phala). Một khi quả đó chín, nó sẽ rơi trở lại người tạo ra nó. Muốn thành quả, một nghiệp phải là tốt (thiện, sa. kuśala) hay xấu (bất thiện, sa. akuśala) và là một hành động cố ý. Vì sự cố ý đó, một nghiệp để lại một dấu vết nơi tâm thức của người tạo nghiệp và tâm thức đó sẽ hướng theo những sự tạo tác của chính mình. Thời gian để một quả chín muồi có thể kéo dài rất lâu và chính nó tác động lên sự tái sinh và làm loài hữu tình, trong đó có con người, cứ lưu mãi trong Luân hồi (sa. saṃsāra).
(2): Thang bà tử (汤婆子): dụng cụ sưởi ấm gia đình, đổ đầy nước nóng đặt vào ổ chăn để giữ ấm, có hình tròn tròn dẹt dẹt, phía trên có một cái lỗ hình loa dùng để đổ nước vào. Có thể bằng đồng, bằng thiếc, bằng gốm đến đa chất liệu. Bình thường được ví như hình trái bí đỏ, miệng nho nhỏ, hoặc đổ đầy nước vào ấm nước nóng, sau nhét vào túi vải, đặt vào ổ chăn, như vậy buổi tối ngủ thập phần ấm áp. Xuất hiện từ đời Tống, gọi là “tích (thiếc) phu nhân”, “thang ảo” (thang là nước nóng, ảo là mụ già, bà lão, “cước bà”, “thang bà tử” là tên đã có từ xưa, chữ “thang” trong Hán ngữ cổ đại chỉ nước nóng, “bà tử” ý nói đến công dụng đi cùng con người vào giấc ngủ ngon)