Thôi được rồi, trước kia cũng không tính là phóng khoáng, ít nhất cũng xem như sống dư dả đi.
Bất quá hiện tại ngay cả dư dả cũng không thể tính.
Lại cùng Tô Nhạc ra ngoài đi chơi, ăn cơm, ca hát, khoảng tiền này Trì Diễn Hạo vẫn còn bỏ ra được, nhưng Tô Nhạc lại vừa ý một đôi giày, Trì Diễn Hạo mua không nổi.
Lúc còn học trung học hắn cũng thường xuyên mua quà tặng bạn gái, nhưng bạn gái trước kia hắn quen hình như không xa xỉ như Tô Nhạc. Nếu là trước kia, hắn mua sách tặng bạn gái thích đọc sách, mua quà vặt cho bạn gái thích ăn quà vặt, cũng tặng vài người khác những thứ khác, quần áo cũng không phải chưa từng mua, nhưng Trì Diễn Hạo loáng thoáng nhớ quần áo mình từng mua tặng bạn gái rất rẻ. Có lẽ là do nữ sinh trung học chỉ cần trang phục thật đẹp là được, không quan tâm đến nhãn hiệu.
Nếu là Tô Nhạc, một lọ nước hoa sáu trăm, một cái áo năm trăm, Trì Diễn Hạo không biết những thứ ấy đắt như thế nào, bởi vì hắn cho rằng sau này mình mua quà tặng bà xã nhất định cũng phải là loại thương hiệu của giới thượng lưu đó. Hiện nay hàng hiệu hạng hai hạng ba trên thị trường đã khá phổ biến, hơn nữa mỗi cái áo hắn mặc trên người ít nhất phải hơn mấy trăm, nhưng từ nhỏ đến lớn quần áo và giày của hắn đều do mẹ chu cấp, vì thế hắn không thể cảm nhận được giá trị cụ thể của một bộ quần áo.
Lúc tiêu tiền không cảm nhận được, tiêu hết tiền quay về lấy thêm tiền mới cảm thấy bất thường.
Tất nhiên, đã quá muộn.
Ngã một lần, khôn hơn một chút (Cật nhất tiệm tường nhất trí), cho dù Trì Diễn Hạo không muốn khôn ra, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác. Lần này Tô Nhạc vừa ý một đôi giày ủng mềm, nhân viên trong quầy giới thiệu là hàng mới nhập về, yết giá tám trăm hơn. Tô Nhạc hình như thích vô cùng, mang thử vào chân rồi không nỡ bỏ ra.
Tất cả tài sản của Trì Diễn Hạo trước mắt thêm đến ba trăm nữa, non nửa tháng kế tiếp, ngay cả thịt cũng không thể ăn.
Vì thế Trì Diễn Hạo chỉ có thể lúng túng đứng sờ sờ mũi, làm ra vẻ mặt vô cùng có lỗi.
Cũng may Tô Nhạc xem như rất hiểu ý người khác, có lẽ nhìn thấy Trì Diễn Hạo không chủ động ra tay, lưu luyến một lúc sau nàng vẫn đặt đôi giày đó xuống trả cho nhân viên bán hàng, sau đó tự mình mua một đôi dép mỏng giảm giá.
Trì Diễn Hạo quả thực thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vẫn cảm thấy có chút áy náy, cảm thấy không thể đứng thẳng người, nam nhân không có tiền trong tay thật sự là rất phiền lòng, nam nhân Trì Diễn Hạo bị tổn thương lòng tự trọng quyết tâm tháng sau cầm được tiền trước tiên mua đứt đôi giày kia cho Tô Nhạc. Dĩ nhiên lúc hắn quyết định như thế tuyệt nhiên không nghĩ tới chuyện hắn mua giày xong cộng trả nợ tháng này sau đó bản thân còn có thể dư được bao nhiêu, hắn thật sự không hề có khái niệm đó.
Nửa tháng sau khai giảng Phái Nhiên bỗng trở nên có chút yên phận, dù sao cũng không phải đần, hình như cuối cùng hắn cũng hiểu được Trì Diễn Hạo khổ sở bảo trì khoảng cách giữa hai người, không còn chuyện gì cũng gọi Trì Diễn Hạo giúp nữa. Lúc lên lớp từ lâu đã không ngồi cùng Trì Diễn Hạo, nhưng hắn thường không ngồi với người khác, chỉ có một mình ở dãy bàn xa màn hình máy chiếu nhất.
Bọn con gái vây quanh Phái Nhiên lúc vừa khai giảng cũng không còn bám theo hắn, Tô Nhạc bởi vì đi cạnh Trì Diễn Hạo, nên cũng không trêu chọc Phái Nhiên. Trì Diễn Hạo cảm thấy Phái Nhiên vô cùng lạnh nhạt với con gái, Cung Kỳ Quân rất thích nghịch điện thoại Phái Nhiên, theo Hán gian miệng rộng Cung Kỳ Quân này cho biết, hộp thư đến của hắn có nhiều tin nhắn của con gái, nhưng hộp thư đi vẫn luôn trống rỗng.
Lúc vừa nghe Cung Kỳ Quân nói như vậy, Trì Diễn Hạo còn khinh miệt bảo là do Phái Nhiên tự xóa hết, đến khi Cung Kỳ Quân lại báo cáo rằng, điện thoại của con gái Phái Nhiên cũng không tiếp.
Trì Diễn Hạo lại nghĩ, Phái Nhiên thật toàn tâm toàn ý với bạn gái hắn, thực khiến người ta túc nhiên khởi kính. (肃然起敬. túc nhiên: dáng vẻ cung kính; khởi kính: sinh ra kính nể đích tâm tình, hình dung sinh ra nghiêm túc kính ngưỡng)
Có lẽ là do xa mặt đẹp lòng, cũng vì Phái Nhiên không còn vô cớ dính chặt lấy người khác như lúc vừa khai giảng, hiện tại Trì Diễn Hạo cũng dần dần xóa tan địch ý với hắn. Thỉnh thoảng còn cùng Phái Nhiên xuống căntin vân vân, hai người ở cạnh nhau thập phần hài hòa.
Nhưng xuất phát từ lòng hiếu kỳ với bạn gái của Phái Nhiên, Trì Diễn Hạo năm lần bảy lượt theo sát Phái Nhiên dò la chuyện của “bạn gái”, khi đó Phái Nhiên vẫn không trả lời, sau đó có lẽ là bị quấy rầy đến phiền, mở miệng ói ra một câu: “Nàng rất xinh, miệng rất to.”
Câu trả lời này tuy rằng có cũng như không, nhưng Trì Diễn Hạo vẫn nhạy bén tóm được một ít thông tin, thì ra Phái Nhiên thích loại con gái hoạt bát, hơn nữa bạn gái Phái Nhiên đích thật là mỹ nữ.
Hắn cảm thấy có chút thỏa mãn, tạm thời buông tay, nghĩ rằng sau này từ từ moi Phái Nhiên tên của mỹ nữ đó là được rồi.
Ngày cuối cùng của tháng thứ hai rồi cũng đến, mẫu thân đúng hẹn chuyển tiền cho Trì Diễn Hạo. Có lẽ trước đó đã kiểm tra qua số còn lại, phát hiện Trì Diễn Hạo không còn dư một xu, tháng này mẫu thân thêm ba trăm đồng.
Lúc Trì Diễn Hạo nhìn thấy số dư trên máy rút tiền đã cảm động đến rơi nước mắt, trên đời này quả nhiên chỉ có mẹ là tốt nhất.
Hắn nhanh chóng rút tiền, sau đó trước hết đến siêu thị của trường mua một đống đồ ăn vặt.
Toàn những thứ Tô Nhạc thích ăn, đầu tiên mua một đống xoài, còn mua thêm khoai tây chiên các loại. Đến hôm nay vừa tròn hai tuần, buổi tối Tô Nhạc phải học môn tự chọn, Trì Diễn Hạo muốn đến chờ ngoài lớp học của nàng, khiến nàng ngạc nhiên.
Lúc thay đồ trong phòng mọi người đều cười cười nhìn Trì Diễn Hạo, Phái Nhiên ngồi trước bàn của mình, máy tính đang mở, nhưng hắn không nghịch máy tính, chỉ chăm chăm nhìn di động của mình.
Gần đây hắn thật sự không còn trêu chọc Trì Diễn Hạo, không bắt Trì Diễn Hạo làm việc vặt, cũng không nói mấy câu khiêu khích Trì Diễn Hạo đánh người nữa. Trước kia hắn rất yên lặng, hiện tại lại càng tĩnh, lúc ngồi bất động không nói lời nào tựa như một ngọn đèn đường được cành cây bao bọc trong một cơn mưa bụi nhẹ nhàng, thật lạnh lùng, thật cô linh.
Nhưng Trì Diễn Hạo không rảnh quan tâm tới Phái Nhiên, hiện tại hắn phải ra ngoài, hắn muốn làm chút chuyện lãng mạn, ví dụ như đứng trước cửa lớp tự chọn của Tô Nhạc chờ nàng tan học.
Vì thế Trì Diễn Hạo vẫn giống như trước kia vội vã liếc mắt nhìn Phái Nhiên một cái, rồi ra ngoài.
Hắn đến vừa lúc, nhưng hắn không ngờ rằng lúc vừa đến lớp Tô Nhạc, lớp tiếng Nhật không còn ở trong phòng học của bọn họ, Trì Diễn Hạo tìm rất lâu, đến lúc tìm được mọi người đã ra về hết.
Trì Diễn Hạo chạy đến trước lớp, rướn cổ lên nhìn xung quanh, người trong lớp đã ra ngoài, Tô Nhạc chắc là ở phía trước, hắn lại chen vào dòng người ra khỏi lớp đầu tiên tìm nàng.
Cũng may thị lực Trì Diễn Hạo không tồi, cũng may gần đây Tô Nhạc vẫn dùng lọ nước hoa hắn mua tặng, thị giác cộng thêm khứu giác, rất nhanh Trì Diễn Hạo đã nhìn thấy dáng yểu điệu thục nữ ở phía trước.
Nhưng nếu cứ như thế tìm thấy Tô Nhạc, hình như có chút thiếu lãng mạn, mùi hương nước hoa nhẹ nhàng bay đến, Trì Diễn Hạo tâm đãng thần trì (心荡神驰: tâm thần phiêu đãng, không thể khống chế chính mình.), vừa định mở miệng, lại nghe thấy một câu nói từ nữ sinh đi bên cạnh Tô Nhạc— “ Nhà tên Phái Nhiên đó xem ra rất giàu, ôi ngay cả cặp của hắn cũng là Prada.”
A, Trì Diễn Hạo nghĩ, thì ra cặp của Phái Nhiên cao cấp đến thế, nhìn đoán không ra a, hắn còn tưởng là loại hàng thể thao, nhiều nhất cũng là Clover.
Tô Nhạc quay đầu nhìn nữ sinh, các nàng trò chuyện không hề che dấu, xung quanh có rất nhiều người, những người này cũng đang nói chuyện. Tất cả mọi người không hề che giấu, bởi vì không ai nghĩ rằng sẽ có người chú ý đến lời nói của bọn họ.
Tô Nhạc trả lời nữ sinh kia: “Nhà Phái Nhiên chắc chắn rất giàu, lúc khai giảng có rất nhiều người đưa hắn, nghe nói hắn mang bốn rương quần áo to đến trường.”
Trì Diễn Hạo nghĩ thầm: mình như thế nào không biết Phái Nhiên mang bốn thùng quần áo to đến trường ?!
Nữ sinh kia còn thêm vào: “Tớ chỉ biết, Lục Đức Minh qua phòng của Phái Nhiên, nói tất cả mọi thứ của hắn đều là Biotherm(1).”
Trì Diễn Hạo lại nghĩ: tên Lục Đức Minh chết tiệt thật ghê tởm, nói chuyện với nữ sinh cũng chỉ nhai đi nhai lại loại rắm này, một chút nội dung cũng chẳng có.
Tô Nhạc nghe dường như cười thành tiếng, nói: “Lục Đức Minh đó…” Thanh âm dường như rất khinh thường.
Nữ sinh hỏi Tô Nhạc: “Trì Diễn Hạo xài tiền thế nào ?”
Trì Diễn Hạo nói trong lòng: đương nhiên tiêu vàng khối, đối với tớ cũng rất tốt.
Tô Nhạc lắc đầu, tóc nàng vẫy vẫy thật đẹp: “Tớ không biết, Trì Diễn Hạo không nói nhiều về bản thân, hơn nữa tớ thấy nhà hắn chắc cũng không giàu đến thế. Hắn nói ở nhà cho hắn mỗi tháng một ngàn, tớ vốn nghĩ hắn nói đùa. Lần trước đi chơi hắn chưa mua cho tớ đôi giày đó, sau này tớ không muốn đi chơi vơi hắn nữa, chắc nhà hắn không thật sự cho hắn nhiều tiền như vậy.”
Nữ sinh trả lời: “Tớ cũng nghĩ như thế, tiền tiêu vặt nhiều như vậy không phải nhà tớ vẫn cho tớ sao? Tớ cảm thấy hắn ăn mặc cũng tạm được, lại biết cách nói chuyện, cho nên thoạt nhìn dường như nhà rất giàu, nhưng tớ thấy Phái Nhiên vẫn giàu hơn.”
Trì Diễn Hạo thật sự muốn xách tai nữ sinh kia rống to lên một câu: lão tử ngoại trừ biết cách ăn mặc ra còn có thể nói toàn lời hay ý đẹp, ít ra bộ dạng cũng không tồi đi!
Con mẹ nó, đường đến ký túc xá nữ đêm nay thiệt là dài quá đi!
Trở lại phòng, Trì Diễn Hạo đem túi xoài mua cho Tô Nhạc phân phát hết, trước khi ra ngoài Cung Kỳ Quân có hỏi xin hắn, Trì Diễn Hạo một quả cũng không cho.
Hắn mua rất nhiều xoài, phát trong phòng mình xong lại lượn một vòng ở phòng cách vách, cư nhiên còn thừa lại hai quả.
Trì Diễn Hạo không muốn ăn. Hắn không thích ăn xoài, bây giờ lại càng không có hứng thú, hai quả còn thừa lại cho Cung Kỳ Quân, kèm theo cả đống khoai tây to lẫn kẹo mềm cũng ném cho hắn.
Những người trong phòng đều biết Trì Diễn Hạo mua những thứ này cho Tô Nhạc, bây giờ mấy thứ này còn nguyên quay về phòng, ngốc tử cũng hiểu ra được có vấn đề.
Trì Diễn Hạo nhăn nhó ngồi xuống chỗ của mình, uống hết ly nước đã rót buổi sáng.
Vẫn cảm thấy khó chịu kỳ lạ.
Dĩ nhiên, hắn không phải vô tâm, không thể đã nghe được những lời này còn tươi vui hớn hở theo sát Tô Nhạc liếc mắt đưa tình. Trên thực tế, trước khi đến ký túc xá nữ hắn đã xoay người trở về.
Trong phòng hiện tại yên lặng vô cùng, Cung Kỳ Quân đang đeo tai nghe chơi game theo bản năng càng chỉnh âm thanh máy tính xuống mức thấp nhất.
Đây là lần đầu tiên mọi người trong phòng nhìn thấy Trì Diễn Hạo tức giận. Tuy trước đó không lâu hắn vẫn thường cãi nhau với Phái Nhiên, nhưng chỉ là đùa giỡn, không hề xem là nghiêm túc.
Không khí trong phòng cực kỳ nặng nề, Xá Trưởng không chịu được trốn ra ngoài, không biết hắn mang dép lê mặc quần đùi có thể chạy đi đâu, Cung Kỳ Quân rụt lưng, tốc độ bấm chuột cũng chậm hơn rất nhiều, hai người còn lại từ lúc Trì Diễn Hạo bước vào không hề đổi tư thế, quay mặt vào trong vách phòng một lòng nghiên cứu quyển sách Tiếng Anh trước mặt, tay cầm sách chắc chắn rất mỏi.
Bỗng, Phái Nhiên, từ một góc sáng trong phòng cất tiếng nói: “Trì Diễn Hạo, giúp tớ gọt xoài đi.”
Những người còn lại không khỏi chảy mồ hôi lạnh, Trì Diễn Hạo không những không từ chối như trước kia, ngược lại còn đứng lên, bước đến bàn Phái Nhiên, cầm lấy quả xoài ra ngoài.
Hắn rửa xoài xong tiến vào phòng, cầm dao cẩn thận gọt vỏ xoài, sau đó từ từ cắt phần thịt thành từng khối, bỏ vào bát Phái Nhiên thường dùng để ăn mì.
Phái Nhiên ngọt ngào cười nói: “Cám ơn.”
Hắn cần nĩa, xiên một khối xoài bỏ vào miệng, khen: “Ngon thật.”
Sau đó hắn lại xiên thêm một khối nữa, đưa lên cho Trì Diễn Hạo.
Trì Diễn Hạo phớt lờ hắn, ra ngoài rửa sạch dao trở vào phòng, bước đến bàn của mình thay giày, thoạt nhìn như muốn đánh răng rửa mặt lên giường ngủ.
Phái Nhiên lại gọi hắn: “Trì Diễn Hạo, tớ đói bụng, chúng ta ra ngoài ăn khuya đi.”
Bỗng nhiên, mọi người trong phòng giật mình nhận ra, nguyên lai bên dưới lớp vỏ nhu nhược của Phái Nhiên ẩn chứa một trái tim quả cảm, thật sự là khiến người khác thập nhị phần túc nhiên khởi kính.
Nhưng càng khiến người khác sợ hãi hơn chính là Trì Diễn Hạo, hắn cư nhiên lại đồng ý.
Hơn nữa còn đứng dậy, thay giày, lấy ví, bước đến gần Phái Nhiên.
Phái Nhiên lại khoan thai từ tốn, ăn hết khối xoài cuối cùng, cứ như thế vứt cả nĩa và bát, đứng lên tìm áo khoác trong tủ quần áo của mình, sau đó còn phải tìm giày để mang.
Trì Diễn Hạo không nhịn được khó chịu thúc giục: “Nhanh lên!” Nói xong hắn kéo cửa ra vẻ muốn ra ngoài.
Phái Nhiên ở phía sau mím môi cười: “Từ từ đi~”
Trì Diễn Hạo hừ một cái, vẫn đi trước.
Dĩ nhiên Phái Nhiên rất nhanh đã bắt kịp Trì Diễn Hạo, hơn nữa bộ dáng ẻo lả của hắn đúng thật là giả vờ. Sau khai giảng Trì Diễn Hạo mới biết được, Phái Nhiên thể thao không tồi, hơn nữa hắn còn có cơ bụng. Có một khoảng thời gian ở trung học mỗi ngày Trì Diễn Hạo đều tập một trăm cái bật người và năm mươi cái chống đẩy, rất vất vả mới có được mấy múi cơ nhợt nhạt, về sau hắn không tập nữa, cơ bụng cũng biến mất.
Nhưng Phái Nhiên mặc quần áo thoạt nhìn vô cùng mỏng manh yếu đuối, có lẽ là do diện mạo và dáng người của hắn đi.
Trường của bọn họ có hai căntin lớn, ra khỏi ký túc xá nam sinh đi vài bước sẽ đến một cái, ba tầng. Tầng một và tầng hai bán thức ăn bình thường, mở cửa đến sáu giờ ba mươi, còn tầng ba bán hơi hỗn tạp một chút, ngày thường bán đến mười giờ.
Trì Diễn Hạo nhảy một bước lên hai bậc thang, Phái Nhiên không nhanh không chậm theo sau.
Đến tầng ba, ngửi được mùi thức ăn, Trì Diễn Hạo vốn không đói bụng cũng thật sự có hơi đói, hắn nhìn một lượt thực đơn trong đại sảnh, cuối cùng chọn mì hoành thánh trứng.
Phái Nhiên chọn cơm chiên, hắn vốn muốn chọn sủi cảo, nhưng sủi cảo hôm nay đã bán hết sạch. Phái Nhiên chọn một món khác, nghe nói không có gì hắn không thể ăn.
Lúc này có khá nhiều sinh viên đến ăn khuya, nhưng căntin rất rộng, chỗ ngồi luôn có sẵn, hai người dễ dàng tìm được bàn trống, Trì Diễn Hạo bắt đầu im lặng ăn mì.
“Cậu sao vậy?” Phái Nhiên ngồi đối diện hỏi, thanh âm nhẹ nhàng.
Nga, hắn còn rất có tình nghĩa đồng môn.
Trì Diễn Hạo đâm đâm quả trứng nổi trên mặt bát, lắc đầu: “Không có gì.”
Thanh âm Phái Nhiên nghe như bất đắc dĩ, hắn gọi Trì Diễn Hạo, chọc chọc phần cá viên chiên cải thìa của mình: “Nhưng cậu ăn mì nhiệt tình quá, nước mì văng hết lên mặt tớ.”
A, cái tên này, Trì Diễn Hạo thu hồi câu nói lúc nãy, kỳ thật vẫn rất khiến người ta chán ghét.
Trì Diễn Hạo trừng mắt, lớn tiếng nói: “Nước mì không phải để uống sao? Vậy cậu uống đi.”
Phái Nhiên cười, gắp một viên cá cho Trì Diễn Hạo.
Trì Diễn Hạo không khách khí với hắn, ăn hết viên cá, lại tự gắp thêm một viên, Phái Nhiên chỉ nhìn hắn cười, không nói gì.
Hai người cắm cúi ăn, Phái Nhiên vẫn là người đầu tiên phá vỡ im lặng.
“Cậu nói với tớ cậu làm sao vậy, tớ sẽ nói cho cậu nghe chuyện bạn gái tớ.”
Trì Diễn Hạo cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin được nhìn Phái Nhiên.
Vẻ mặt Phái Nhiên lúc này nhất định là bốn chữ “Chí tại tất đắc” (chỉ cần có tin tưởng và nghị lực nhất định có thể đạt tới mục đích).
(1): là một sản phẩm chăm sóc da cao cấp của L’Oréal, thỉnh xem thông tin chi tiết tại website Wikitrấm orờgờ :”)