Nàng và Phái Nhiên nhất định không phải là họ hàng, cùng họ Phái như nhau, làm sao khoảng cách giữa người và người có thể lớn đến như vậy chứ.
Còn vị “Tiểu An tỷ tỷ” kia, là một người vô cùng nhã nhặn, tuyệt đối đẹp từ trong ra ngoài, tên nàng là An Nhất Hạc, là bạn cùng lớp và cũng là bạn cùng phòng với Phái Hinh.
Tên của An Nhất tỷ tỷ tuy hơi ngầu một chút, nhưng điểm này hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào đến nhân cách đầy quyến rũ của nàng.
Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đây thật đúng là chân lý, Phái Hinh hoạt bát thân thiện xinh xắn động lòng người, An Nhất Hạc mỹ lệ trang nhã ôn nhu lại biết cách quan tâm người khác. Hai cô gái này ở cạnh nhau quả thực khiến người ta cảm thấy đẹp đến nao lòng, điểm trang bờ bên kia thành quang cảnh đẹp nhất của bàn ăn. Trì Diễn Hạo cho rằng đẹp đến không gì sánh được.
Đến lúc cuộc vui đã tàn, người người như sóng tản đi, Phái Nhiên nói phải đưa Phái Hinh và An Nhất Hạc về, vì thế bảo Trì Diễn Hạo và Cung Kỳ Quân về ký túc xá trước.
Trì Diễn Hạo mới thèm nghe lời Phái Nhiên, hắn và Phái Hinh còn chưa nói hết lời, đương nhiên hắn phải đi theo Phái Hinh.
Phái Nhiên trông thấy Phái Hinh nồng nhiệt kéo tay Trì Diễn Hạo nói không ngừng, không đến ngăn cản cũng chẳng nói gì, chỉ cười cười, quay sang trò chuyện cùng An Nhất Hạc.
Cuối cùng, Cung Kỳ Quân tỏ vẻ sợ hãi đường khuya một mình cũng đuổi kịp bọn họ, ba chàng hai nàng cùng nhau nhắm hướng ký túc xá nữ ở phía bắc của trường mà đi.
Dường như Phái Hinh rất có thiện cảm với Trì Diễn Hạo, với Cung Kỳ Quân cũng thế, ba người bèn cùng đi với nhau, tiếng cười hi hi ha ha của bọn họ hoàn toàn áp đảo hai người còn lại. Phái Hinh cười khá phóng khoáng, có lẽ vì nàng hơi say, tiếng cười kéo rung trời, hoàn toàn không quan tâm đến tới hình tượng của mình. Còn hai nam nhân bên cạnh cũng tỏ ra không thua kém nàng, vì ai cũng uống một ít rượu, đầu óc không được minh mẫn bao nhiêu. Tạp âm của cả ba lớn đến mức khiến người đi đường đều phải ghé mắt.
Phái Nhiên vẫn không nói gì, chỉ cùng An Nhất Hạc đi cách xa ba tên này một chút, giả vờ không quen biết.
Chốc sau đã đến ký túc xá nữ, Phái Hinh hỏi Trì Diễn Hạo có bạn gái chưa.
Trì Diễn Hạo lắc lắc cái đầu không minh mẫn lắm của mình: “Chưa có, biểu tỷ giới thiệu một người cho em đi.”
Đáng nhẽ Trì Diễn Hạo phải kêu Phái Hinh là “sư tỷ”, Phái Hinh nói gọi thế quá xa cách rồi, bèn bảo hắn kêu nàng là biểu tỷ.
Trì Diễn Hạo đương nhiên cảm thấy gọi như thế rất tốt, không bao lâu sau đã gọi đến vô cùng thân thương.
Phái Hinh duỗi ngón trỏ tay trái gãi gãi cằm suy tư, mái tóc dài càng tôn lên gương mặt nhỏ nhắn của nàng, dưới ánh đèn đường trông xinh đẹp không gì sánh bằng.
Những hành động của con gái thế này, thỉnh thoảng Phái Nhiên cũng có. Nhưng hắn làm lại có một loại cảm giác khác, Trì Diễn Hạo không thể diễn tả được cảm giác đó là gì, không phải ẻo lả cũng không phải đáng yêu, dù sao hắn trông thấy lại cảm thấy toàn thân không thể thả lỏng.
“Ký túc xá của tỷ có một cô bé, trông rất đáng yêu, nhưng người ta rất dễ mắc cỡ, em có thích dạng đó không?” Phái Hinh nói, không chút thẹn thùng tiến đến gần Trì Diễn Hạo, trên người cả hai đều tỏa ra mùi rượu nồng nặc.
Trì Diễn Hạo nấc một cái, nói: “Thích chứ, em thích nhất dạng đó…”
Nói thiệt, chỉ cần là con gái, dạng nào hắn cũng thích nhất mà.
“A ha ha ha, được được, chốc nữa tỷ sẽ giới thiệu cô bé cho em, em phải dịu dàng với người ta một chút nha.” Phái Hinh nói, bỗng dưng lấy điện thoại của mình ra: “Trong này có hình…”
Trì Diễn Hạo vui vẻ trở lại, ôi, Phái Hinh thực sẽ giới thiệu bạn gái cho hắn nha. Trì Diễn Hạo hăng hái tràn trề cúi xuống xem ảnh, lại nói: “Biểu tỷ cứ yên tâm đi, em rất dịu dàng với bạn gái, bị đánh không dám đánh lại, bị chửi cũng không mở mồm cãi…”
Cung Kỳ Quân ở bên cạnh leo vào: “Sư tỷ đừng tin hắn, học kỳ trước hắn còn đánh nhau với người ta …”
“Biến! Tớ chỉ đánh kẻ xấu!” Trì Diễn Hạo giơ nắm tay với Cung Kỳ Quân, thằng ngốc Cung Kỳ Quân này, chuyên phá chuyện tốt của người khác.
“Ầy~~~. Học kỳ trước đệ đánh nhau?” Phái Hinh lắc lắc đầu, đuôi ngựa cột cao cao phía sau cũng lắc lư theo đầu của nàng.
Dường như chợt nhớ đến chuyện gì đó, nàng nhìn về phía Phái Nhiên: “Phái Nhiên à, học kỳ trước em tìm Phái Đức Nguyên làm cái chuyện đó đó, thì ra là vì Hạo Hạo nha…”
Vừa lúc Phái Nhiên đến cửa chính của ký túc xá nữ, hắn cười ngắt lời biểu tỷ của hắn:”Chị, tới ký túc xá rồi.” Sau đó không đợi cho Phái Hinh trả lời, hắn nhanh chóng xách Phái Hinh từ trong lòng Trì Diễn Hạo ra, đẩy lên người An Nhất Hạc, động tác trông hơi thô lỗ.
Đầu Trì Diễn Hạo có chút khó chịu, tác dụng của cồn lại càng rõ ràng, Phái Nhiên đã kéo hắn đi về.
Trì Diễn Hạo quay đầu kêu lên: “Em vẫn chưa xem hình!”
Nhưng Phái Hinh và An Nhất Hạc đã vào ký túc xá.
Trì Diễn Hạo lại quay sang quát Phái Nhiên: “Này, tớ vẫn chưa thấy hình mà!”
Nghe thấy Trì Diễn Hạo nói, Phái Nhiên dừng lại. Hắn mỉm cười nhìn vào mắt Trì Diễn Hạo, đêm tối chẳng mảy may ngăn trở được ánh mắt của Phái Nhiên, có cái gì đó từ bên trong không ngừng phát ra, sắc bén lại âm trầm, như là đôi mắt biết thôi miên của thầy phù thủy.
Thoáng chốc Trì Diễn Hạo cứng cả người, chẳng thể nhúc nhích.
“Không có gì đẹp đâu.” Phái Nhiên nói, dường như rất hài lòng với phản ứng của Trì Diễn Hạo, nheo mắt cười: “Tớ thấy rồi, trông giống giống Vương Tiểu Nha, mang mắt kính, nói giọng nghe như Lâm Chí Linh.”
Cung Kỳ Quân ở bên cạnh lắc lắc đầu, run lẩy bẩy: “Tớ sợ nhất giọng của Lâm Chí Linh.”
Trì Diễn Hạo vừa nãy bị Phái Nhiên trừng làm cho có chút mơ mơ màng màng rốt cuộc cũng phản ứng lại, giơ chân đá Cung Kỳ Quân: “Nhảm nhí! Lâm Chí Linh của tớ đẹp nhất!”
Cung Kỳ Quân nhảy ra: “Hùng Đại Lâm đẹp hơn!”
Trì Diễn Hạo ngốc nghếch gật đầu tán thành: “Ừ, Hùng Đại Lâm của tớ cũng đẹp.”
Phái Nhiên ở bên cạnh cười: “Vương Tiểu Nha được không?”
Trì Diễn Hạo nheo mắt, cánh tay trái của hắn từ nãy đến bây giờ đã bị Phái Nhiên tóm lấy, có hơi đau.
Hắn vùng ra khỏi móng vuốt của Phái Nhiên, đi về phía trước: “Trẻ lại mười tuổi thì được rồi.”
Thực ra, những lời Phái Hinh nói Trì Diễn Hạo đều nghe thấy.
Hắn không phải là Cung Kỳ Quân ngốc nghếch, hắn cũng không có say như chết, đêm hôm đó hắn vẫn về tới được ký túc xá bằng chính đôi chân của mình.
Lời nói của Phái Hinh, không cần suy nghĩ cũng hiểu được.
Vì Trì Diễn Hạo không phải thằng đần.
Nhưng hôm thứ bảy, lúc chỉ có một mình ở ký túc xá, hắn vẫn gọi điện thoại cho đại bá chứng thực, suy cho cùng hắn cũng không thể khẳng định mọi chuyện trăm phần trăm là đúng như thế.
Đại bá nhận điện thoại, Trì Diễn Hạo hỏi chuyện hắn đánh nhau học kỳ trước xử lý thế nào. Đại bá nói: “Không có xử lý gì hết mà, bên đó bác không quen ai giúp được mày, không phải lần đó không nghiêm trọng lắm sao?”
Trì Diễn Hạo lặng yên rơi lệ, hình tượng đại bá ôn nhu trong lòng hắn sụp đổ trong nháy mắt. Đại bá là người trưởng thành duy nhất trong Trì gia có tâm hồn thanh khiết như dòng suối mát có được không vậy?!
“Sau đó không phải mày chỉ bị cảnh cáo thôi sao, lên đại học xử chuyện đánh nhau dễ hơn trung học. Lúc mày còn sơ trung, bác và cha mày, còn có cả chú mày nữa, chạy lên chạy xuống trường biết bao nhiều lần mày nói bác nghe coi… Lần này bác không nói cho cha mày biết, nhưng đừng có nghĩ lần sau bác sẽ giấu cho mày nữa nha…” Đại bá nói tiếp, hình như hôm nay rất có thời gian đến răn dạy Trì Diễn Hạo: “Con à, ra đó là để học, con đang làm gì vậy, mặc kệ là vì sao, đánh nhau là không đúng rồi…”
Trì Diễn Hạo cho vào lỗ tai bên trái, đẩy ra lỗ tai bên phải. Hắn cầm điện thoại nhìn bàn của Phái Nhiên cách đó không xa, ở bên cạnh bàn kia là thùng rác vừa được thay túi rác, đương nhiên là Trì Diễn Hạo thay.
Nếu chuyện hắn đánh Lục Đức Minh đó không phải là đại bá, người duy nhất biết rõ mọi chuyện, giúp hắn dàn xếp, vậy thì còn có thể là ai?
Chập tối Phái Nhiên trở về phòng, đã trông thấy Trì Diễn Hạo đang ngồi ở bàn của hắn.
Phái Nhiên cười, đưa cơm tối mang về cho Trì Diễn Hạo: “Đói chưa?”
Hắn bước tới, lại thuận tay sờ sờ mặt Trì Diễn Hạo, thằng này sàm sỡ quen thói rồi, sàm sỡ đến mức Trì Diễn Hạo cũng quen luôn.
Trì Diễn Hạo nhìn theo thứ từ tay Phái Nhiên đặt xuống, nhẫn rồi lại nhẫn, cuối cùng vẫn phải lên tiếng: “Tớ hỏi cậu, học kỳ trước tớ đánh Lục Đức Minh là cậu gọi người nhà cậu giúp tớ sao?”
Trì Diễn Hạo nén xuống cơn xúc động kì lạ trong lòng: “Tớ… thật sự không thích thiếu nợ ân tình người khác.”
Phái Nhiên xoay người nhìn gương mặt buồn hiu của Trì Diễn Hạo: “Nhưng không cần cậu thiếu ân tình tớ mà.”
“Tớ nói thật.” Trì Diễn Hạo cau mày, trông như đang mang cừu hận: “Không phải tớ giả bộ đâu… Tại sao cậu lại giúp tớ?”
Phái Nhiên cười to, giống như cô giáo trong mẫu giáo dỗ dành con trẻ: “Vì cậu đánh nhau vì tớ a.”
“Tớ không có đánh nhau vì cậu!” Trì Diễn Hạo cao giọng.
Hắn cũng không hiểu được bản thân mình, từ lúc nghe thấy Phái Hinh nói câu đó đã cảm thấy khó chịu trong lòng, mãi đến tận hôm nay chứng thực với đại bá xong, sự khó chịu tích góp mấy ngày qua suýt nữa đã bùng phát.
Kỳ thật hắn cũng không ghét thiếu ân tình gì gì đó của người khác, chỉ là không biết tại sao, lần này nợ Phái Nhiên khiến cho hắn lại càng khó chịu.
Phái Nhiên không nói gì nữa, chỉ yên lặng nhìn Trì Diễn Hạo. Hắn là loại người không dễ bị tâm trạng của người khác tác động, Trì Diễn Hạo nổi cáu với hắn, hắn cũng không tức giận.
Trì Diễn Hạo thì điên tiết đến chẳng nói được gì nữa. Tuy sở trường của hắn là đánh nhau, nhưng sở đoản lại là cãi nhau. Kỳ thật cũng bởi vì không giỏi cãi nhau mà hắn luyện kỹ năng đánh nhau thật giỏi, cãi ba câu rồi nhảy vào đánh luôn, không nên nhiều lời vô ích.
Quan trọng là lần này hắn không có lý do đánh Phái Nhiên, Trì Diễn Hạo cũng biết bản thân mình có chút vô lý, hắn cứ vô lý uất ức cả nửa ngày, hừ một cái, bước đến giường của mình cởi giày leo lên trên.
Những ngày đầu tháng tư không phải là quá nóng, giường Trì Diễn Hạo còn trải một tấm đệm bông rất rất dày, và một cái chăn bông cũng rất rất dày.
Hắn cởi quần áo, xốc chăn lên nằm xuống, nỗi buồn dấy lên đến cả bản thân cũng chịu không nổi.
Đêm nay trong phòng chỉ còn lại hắn và Phái Nhiên, đến mỗi cuối tuần trong phòng lúc nào cũng cũng có người phải về nhà, người khác thì đi gặp bạn gái. Trì Diễn Hạo và Phái Nhiên luôn trở thành hai người còn ở lại, bình thường không có việc gì, hôm nay xảy ra chuyện ngay cả người nói chuyện để hòa giải cũng chẳng có, bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt lại bế tắc.
Trì Diễn Hạo mù quáng nằm nửa ngày, bỗng dưng phòng tối đen, là Phái Nhiên tắt đèn.
Tiếng bước chân của Phái Nhiên càng lúc càng gần, sau đó Trì Diễn Hạo cảm thấy giường của mình rung nhè nhẹ, là Phái Nhiên leo lên giường hắn.
Trì Diễn Hạo chẳng thèm để ý đến Phái Nhiên, đầu của hắn còn trong chăn, hắn vờ như mình đang ngủ.
Phái Nhiên cách một lớp chăn ôm gọn lấy hắn, sau đó nhẹ nhàng kéo xuống lớp chăn bông Trì Diễn Hạo đang quấn thật cao xuống, môi chạm vào vành tai Trì Diễn Hạo, thanh âm vừa mềm mại lại êm ái, hơi thở ấm áp vỗ về gò má Trì Diễn Hạo: “Giận à ?”
Tay không đánh người đang cười, Phái Nhiên đã không tức giận, Trì Diễn Hạo cũng không thể nổi cáu với hắn.
Nhưng Trì Diễn Hạo không muốn nói chuyện với Phái Nhiên. Phái Nhiên cúi đầu cọ vào má Trì Diễn Hạo, cọ cọ một hồi, Trì Diễn Hạo cắn răng chịu đựng, chẳng chút suy suyển, vững như Thái Sơn.
Phái Nhiên bỗng dưng khúc khích cười, kề sát vào tai Trì Diễn Hạo kêu “meo meo”.
Trì Diễn Hạo không nhịn được nữa, vung tay đánh về phía sau, tức khắc đã bị Phái Nhiên bắt được.
“Giận sao?” Phái Nhiên lại hỏi.
Trì Diễn Hạo giật tay về, vùi mặt vào gối, thanh âm sầu muộn vô chừng: “Không phải tớ tức giận… Tớ chỉ là… tự ti…”
Hắn nói xong, phòng ký túc xá lại trở nên yên tĩnh. Phái Nhiên nằm nghiêng bên cạnh nhìn vào gáy Trì Diễn Hạo, ánh đèn bên ngoài theo cửa sổ chui vào phòng, rất tối rất tối…
Phái Nhiên vươn tay kéo nhẹ vai Trì Diễn Hạo, tựa vào, cất tiếng nói tựa như đang chìm vào hồi ức: “Trước đây Phái Hinh cũng đánh nhau vì tớ…”
Một câu này của Phái Nhiên rốt cuộc cũng khơi mào được sự chú ý của Trì Diễn Hạo. Hắn khẽ giật giật, Phái Nhiên nhận ra nhưng không vạch trần, tiếp tục nói: “Hồi tiểu học, tớ học chung với Phái Hinh, mỗi tối tan học đều có người tới đón bọn tớ. Có một hôm nhà tớ đổi bảo mẫu, bảo mẫu mới tính sai giờ bọn tớ tan trường, lần đầu tiên tới đón bọn tớ trễ một chút. Lúc tớ và Phái Hinh đứng trước cửa chờ cô bảo mẫu, có một người trong lớp đi ngang qua, nhìn thấy tớ đứng ở đó, kêu tớ là đồ ẻo lả…”
Biên độ dao động của Trì Diễn Hạo (con lắc >.< ) càng lớn, nhưng vẫn không chịu quay đầu sang, Phái Nhiên bật cười.
“Lúc đó tớ cũng hay bị người trong lớp nói xấu, tớ không mách cho người nhà biết. Hôm đó đúng lúc có Phái Hinh, bị nàng nghe được, lúc đó nàng tặng cho người mắng tớ một cái tát…” Phái Nhiên cười to: “Người bị Phái Hinh đánh là một đứa con trai, rất cao và rất béo, bị Phái Hinh đánh đương nhiên hắn không phục, hai người lao vào đánh nhau, bảo mẫu và cả thầy giáo đến cũng không kéo cả hai ra được.”
Phái Nhiên kể chuyện giọng điệu sống động cực kỳ, vô cùng hình tượng, Trì Diễn Hạo gần như quay sang, Phái Nhiên đã nói hết rồi.
Hắn chầm chậm nằm xuống: “ Cho nên lúc tớ biết vì sao cậu đánh nhau với Lục Đức Minh, tớ rất rất vui.”
Trì Diễn Hạo cảm giác được làn môi Phái Nhiên ngay bên cạnh hắn, hơi thở của Phái Nhiên lướt lên má của hắn, mùi tóc của Phái Nhiên chui thẳng vào mũi hắn.
“Đã nói tớ không đánh nhau vì cậu… Lục Đức Minh còn nói xấu Cung Kỳ Quân nữa…” Trì Diễn Hạo nghèn nghẹn nói, hắn cảm thấy cả người bị Phái Nhiên ép đến mức gần như vùi sâu vào gối.
“Dù sao cũng có một phần vì tớ đúng không.” Phái Nhiên ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng rời khỏi mặt Trì Diễn Hạo.
Suy nghĩ của thằng này thật quá lạc quan nha.
Trì Diễn Hạo ngồi dậy, đối diện với Phái Nhiên, nhìn Phái Nhiên.
“Về chuyện giúp đỡ đó, cậu của tớ làm ở phòng của thành phố, nhờ cậu ấy chút chuyện vặt vãnh mà thôi, không cần ân tình hay không ân tình gì cả. Tớ cũng rất ghét Lục Đức Minh, nhân tiện trả đũa hắn thôi.” Phái Nhiên nói tiếp, lại thuận tay sờ sờ mặt Trì Diễn Hạo, như đang an ủi hắn.
Trì Diễn Hạo cúi đầu, Phái Nhiên vừa kéo một cái, tất cả mọi chuyện đều thông suốt, thực sự lòng hắn có chút nhẹ nhõm, nhưng thái độ của hắn nhất định vẫn phải kiên định, hắn vươn dài cổ nói: “Dù sao thì tớ cũng nợ cậu một cái nhân tình.”
Phái Nhiên cũng không từ chối: “Được rồi, cứ tính như vậy đi, thiếu trước, trả sau.”
Trì Diễn Hạo liền hoàn toàn hài lòng rồi.
Không còn cách nào khác, đối với Phái Nhiên hắn chỉ muốn nói cho rõ, thật không phải là đạo đức giả, cái nét thi vị này gọi là danh dự đàn ông.
Trí Diễn Hạo đã vui vẻ rồi, bèn trượt xuống giường đi bật đèn, giở phần cơm chiều Phái Nhiên mua cho hắn.
Ôi, là cơm trộn trứng sốt cà chua. Trì Diễn Hạo thích ăn cơm trộn ở căntin tầng ba nhất, mà Phái Nhiên còn bỏ thêm một quả trứng ở trong nữa, thoạt nhìn có thật nhiều trứng, Trì Diễn Hạo cũng rất thích ăn trứng.
Trì Diễn Hạo vừa định ăn muỗng đầu tiên, Phái Nhiên vẫn còn ngồi ở trên giường tựa vào tay vịn trên giường gọi hắn: “Trì Diễn Hạo.”
Trì Diễn Hạo ngẩng đầu lên nhìn sang, miệng còn ngậm một chiếc đũa.
“Bằng không bây giờ cậu trả nợ đi…” Phái Nhiên ngồi trên giường nhìn xuống, cười rạng rỡ, rạng rỡ…
Quái, giờ này rồi hắn còn có yêu cầu gì chứ?
Nhưng dù cho là cái gì cũng phải đáp úng đúng không, Trì Diễn Hạo gật đầu: “Được, cậu muốn làm gì, bảo tớ gọt táo hay gọt cam?”
Đôi mắt Phái Nhiên đích thực tỏa sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết đó không phải là ý hay.
Hắn ngồi ở trên ngay trên giường Trì Diễn Hạo, không một chút nngại ngùng chỉ chỉ… chỗ đó của mình.
Không ngờ hắn còn dám ở ngay trên giường Trì Diễn Hạo mà cứng lên!!!
Nếu kia không phải là giường của mình thì Trì Diễn Hạo đã cầm hộp cơm trộn trứng sốt cà chua này ném qua rồi!