Đương nhiên Trì Diễn Hạo đang nhìn mọi chuyện theo góc của một con mèo, dù thực tế ra chuyện này vốn chẳng thể xét từ cái góc mèo đó, dẫu sao thì hắn vẫn thấy nữ chiến binh xinh đẹp Charlize Theron(1) cũng quá sức quyến rũ, miễn là nữ diễn viên trẻ đẹp, hắn đều cảm thấy thật nóng bỏng quyến rũ gợi cảm.
Phái Nhiên không phải là nữ diễn viên, không có vòng một kiêu hãnh, chỉ độc mỗi cái thứ ở phía dưới kia, hắn vừa không gợi cảm lại chẳng quyến rũ, nhưng hiểm ác vô cùng. Không biết não của hắn làm bằng cái gì, “chơi”Trì Diễn Hạo xong vẫn thản nhiên bình luận một câu làm xụi lơ người khác: “Thật lợi hại à nha, ngày nào cũng luyện phải không.” Tại sao lại có người như thế chứ, da mặt dày y như kính chống đạn siêu bền, da trên mặt Trì Diễn Hạo tính ra thì cũng hơi dày, còn Phái Nhiên chắc phải dày hơn Trì Diễn Hạo gấp một ngàn lần.
Hay là thằng Phái Nhiên này lạm giao đến mức không tự chủ được nữa, nữ nhân cũng được mà nam nhân cũng chơi, chắc trước khi lên đại học hắn đã điên đảo một phen rồi, chẳng hiểu tại sao ngoại công và biểu tỷ của hắn lại để mặc hắn tùy tiện đi chọc ghẹo người khác như vậy.
Trinh tiết của Trì Diễn Hạo không quan trọng, nhưng hắn là con người của truyền thống, một nam một nữ là cơ bản rồi, dù cho có N người hắn cũng không chấp nhận, vì hắn không phải là phường háo sắc, hắn chỉ thích một cô nàng xinh xắn, hai thằng quấn lấy nhau trên giường càng nằm ngoài phạm vi thưởng thức của hắn nha.
Nhưng Phái Nhiên lại nói chuyện này bình thường, không phải cả hai đều được thoải mái sao, hơn nữa cùng là con trai, không có chuyện ai lời ai lỗ.
Trì Diễn Hạo nghĩ đi nghĩ lại, hình như Phái Nhiên nói cũng hơi có lý, thế là tự dưng hắn đã bị Phái Nhiên lừa như vậy, mơ màng nửa ngày mới nhận ra— cái này vốn không phải là chuyện lời lỗ, là nhân sinh tam quan(2) đó!
Sau lần đó, Trì Diễn Hạo không chịu ngủ chung với Phái Nhiên, Phái Nhiên muốn quấn lấy phòng hắn, Trì Diễn Hạo bị hắn cọ tới cọ lui tỳ khí (脾气 : vừa có nghĩa là tức giận, vừa là 1 loại bệnh ăn uống không tiêu :”) ) cũng xuất không xong, bèn cắp lấy hộp kem tan gần hết hướng đến khách phòng vốn dành riêng cho Phái Nhiên mà đi.
Phái Nhiên trông thấy Trì Diễn Hạo đã quyết tâm, đành phải nhượng bộ, đây là lần đầu tiên gây chiến với Trì Diễn Hạo mà hắn phải nhượng bộ, quả là thành công nhỏ bé đầu tiên của Trì Diễn Hạo, thành công nhỏ bé bước đầu đó khiến hắn thầm vui sướng một lúc lâu.
Khi Phái Nhiên sắp bước ra ngoài, Trì Diễn Hạo lại giật giọng gọi, Phái Nhiên quay đầu chớp chớp đôi mắt cười duyên: “Muốn ngủ với tớ hả?”
Trì Diễn Hạo hung ác nghiến răng: “Chuyện lúc nãy cậu không được nói ra, ai cũng không được nói, bạn gái của cậu hay bọn Cung Kỳ Quân, một người cũng không được.”
Có lẽ là do đấu trí lẫn đấu dũng với Phái Nhiên đã quá nhiều lần, Trì Diễn Hạo cũng bắt đầu lo mọi chuyện sẽ dần dần trở nên phức tạp, tất nhiên phải căn dặn như vậy, còn Phái Nhiên chỉ gật gật đầu, không một câu phản đối, đồng ý ngay lập tức.
Dù sao nói ra chuyện hai thằng với nhau cũng thật mất mặt nha, nam nhân với nam nhân quả thật chẳng có gì hay ho để khoe. Nếu Phái Nhiên là nữ mới khiến Trì Diễn Hạo đắc ý cơ, hay Trì Diễn Hạo là nữ cũng được, có dính dáng với Phái Nhiên cũng đủ khiến hắn tự hào một phen. Thật đáng tiếc, cả hai đều là con trai.
Đến lúc Phái Nhiên đi khỏi, Trì Diễn Hạo mới chợt nhớ ra mình vẫn chưa có rửa tay, chỉ mới lấy khăn tùy tiện lau lau, mới vừa nãy căn tử của hắn còn ở trong tay Phái Nhiên, cái tên Phái Nhiên bỉ ổi xảo quyệt đó còn dùng nó khống chế Trì Diễn Hạo.
Thắt lưng Trì Diễn Hạo như nhũn ra, tức giận lao vào phòng vệ sinh.
Phái Nhiên quả thực ở nhà Trì Diễn Hạo cho đến tận khi khai giảng. Trong khoảng thời gian ấy một lần nữa chuyện đó lại xảy ra, đêm đó, chắc là khoảng nửa đêm, Trì Diễn Hạo ngủ vốn không có thói quen khóa cửa, mơ màng thức giấc bỗng phát hiện Phái Nhiên đang ngủ trên giường hắn.
Mùi hương trên người Phái Nhiên còn dễ ngửi hơn cả con gái, mái tóc lại mềm mại hệt như lông mèo Ba Tư, hơn nữa hắn cử động rất khẽ, một chút cũng không làm cho người khác khó chịu.
Trì Diễn Hạo quả thật rất buồn ngủ, nên chẳng buồn vùng dậy đuổi hắn ra ngoài, như thế, hết thảy mọi chuyện cứ lơ đãng mà trôi theo ý của Phái Nhiên. Nếu chuyện đã đến tất sẽ không còn đường lui, bởi Trì Diễn Hạo thuộc loại đã cứng nhất định phải bắn, “mềm” xuống thực là chuyện vô cùng thống khổ.
Thế là sau đó, Trì Diễn Hạo bắt đầu kiếp sống trước đi ngủ phải khóa cửa, đáng tiếc thói quen này mẹ luyện cho hắn thật nhiều năm không thành, cuối cùng lại do một tay Phái Nhiên dưỡng nên, có lẽ đó cũng là công dụng chủ yếu duy nhất mà Phái Nhiên cho Trì Diễn Hạo.
Trước khi khai giảng Trì Diễn Hạo đã lại dặn đi dặn lại Phái Nhiên những chuyện xảy ra trong kì nghỉ đông này không được kể với ai khác.
Phái Nhiên chỉ cười nhìn Trì Diễn Hạo, vẻ mặt bí hiểm, Trì Diễn Hạo bị nhìn đến mức gần như tưởng tượng Phái Nhiên sẽ uy hiếp hắn bằng mấy câu đại loại như “Không cho anh nói chú phải dâng cơ thể cho anh.” Đáng tiếc đây không phải là phim thần tượng, tất nhiên Phái Nhiên sẽ không nói như thế, Phái Nhiên tất nhiên cũng sẽ không bắt Trì Diễn Hạo xem hắn như bạn gái, Trì Diễn Hạo lại càng khỏi phải lo bạn gái cũ rắn rết của hắn tìm đến khi dễ mình các loại.
Thật là tuyệt vời biết mấy, cuộc sống vẫn luôn luôn đẹp hơn phim thần tượng nha. Tuy trước kia quả thật trong cuộc sống cả hai đã mắc đôi chút sai lầm, nhưng chỉ cần hăng hái tiến về phía trước, tự thân sửa đổi, Trì Diễn Hạo tin muốn sai lầm ấy phai nhạt đi chắc chắn không thành vấn đề.
Anh Trì Diễn Hạo còn phải đùa giỡn với các bạn gái xinh đẹp nữa đây, đâu thể phung phí thời giờ vô giá mà tính đi tính lại chuyện đó.
Hơn nữa, hức hức, thực sự tính ra rồi cũng không có gì hay.
Thực ra dạo này Trì Diễn Hạo đến cả nghe tiếng Phái Nhiên tai cũng đã nóng lên. Bởi vì lúc làm lần thứ hai, Phái Nhiên không ngừng kêu bên tai của hắn, meo meo rồi lại méo méo, hết méo méo tới mèo meo. Vả lại độ dài, hình dạng, độ cứng của thằng em Trì Diễn Hạo, Phái Nhiên cứ nhất nhất lôi ra bình luận, ngoại trừ cái đó ra hắn còn nói rất nhiều câu phiến tình khiến lòng người ngứa ngáy, Trì Diễn Hạo không muốn nhớ lại đâu.
Mấy câu đó để cho con người nghe sao?! Không thể nào!!
Bất quá quẳng thành kiến chủ quan qua một bên, Trì Diễn Hạo không thể không thừa nhận, ở trên giường Phái Nhiên quả thật rất biết cách khiêu khích, vẻ mặt này, cử động này, cả lời nói này, thân làm nam tử như Trì Diễn Hạo vẫn cảm thấy có chút khó kiềm chế.
Trì Diễn Hạo âm thầm ghi nhớ những câu Phái Nhiên đã nói, để dành sau này dùng với bạn gái hắn.
Khai giảng xong, Trì Diễn Hạo vẫn không muốn ở cùng Phái Nhiên, dẫu sao ám ảnh thưở thiếu thời vẫn là ám ảnh, trong lòng hắn lại chợt nhận ra những thứ đó cũng là ám ảnh, khi chỉ có hai người ở trong phòng, Trì Diễn Hạo sẽ cảm thấy có chút lúng túng.
Nhưng ngược lại Phái Nhiên vẫn trước sau như một, lúc nên quấn lấy Trì Diễn Hạo vẫn cứ quấn lấy, một chút cũng không biết ngượng.
Ở lần thứ n bị Phái Nhiên gọi giúp hắn nấu nước nóng, thốt nhiên Trì Diễn Hạo đã tức giận nghĩ, Phái Nhiên là một thằng chết tiệt.
Một người không có ý thức, thì là đồ chết tiệt.
Trì Diễn Hạo nấu nước xong, đang định trở về phòng, vừa xoay người đã bị Phái Nhiên kéo ra sau.
Trì Diễn Hạo đương nhiên lập tức hất tay hắn ra.
“Làm gì mà…” Trì Diễn Hạo cảnh giác xoay người nhìn Phái Nhiên.
Phái Nhiên uống cạn cốc nước, tán thưởng: “Vẫn là trà sữa cậu pha dễ uống, không quá ngọt cũng không nhạt.”
Có nịnh cũng vô ích, Trì Diễn Hạo phớt lờ hắn, quay người muốn bỏ đi, lại bị Phái Nhiên ở đằng sau níu lấy dây lưng, sau đó cả người hắn bị lôi về phía sau.
Trì Diễn Hạo lảo đảo, ngã một cái, ngồi lên đùi Phái Nhiên.
Ngón giữa của Phái Nhiên móc lấy dây thắt lưng của Trì Diễn Hạo, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào lưng áo của hắn. Trì Diễn Hạo ai oán, sau này cả áo vét mình cũng bị ám ảnh, mai mốt chắc phải mua áo bành tô mặc thôi.
Hắn không muốn nói chuyện với Phái Nhiên, tay với ra phía sau hòng kéo tay Phái Nhiên ra, Phái Nhiên chỉ cười hì hì cùng đùa với hắn.
Cung Kỳ Quân vừa ra ngoài tiếp điện thoại u ám đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy hành động của cả hai, dường như cũng chẳng buồn kinh hãi, quay về chỗ của mình mà không thèm chớp mắt một cái, đặt mông ngồi xuống, lại thở dài tuyệt vọng.
Trì Diễn Hạo không thoát được tay Phái Nhiên, còn bị hắn vòng tay ôm gọn cả lưng, mặt dán vào lưng Trì Diễn Hạo, thi triển lòng từ mẫu của bạn đồng môn, hỏi Cung Kỳ Quân: “Tiểu Quân Quân à, có chuyện gì vậy?”
Cung Kỳ Quân nhìn hai thằng dính với nhau bên đó, phô ra vẻ mặt bi thương, bi thương chảy ngược sẽ hóa thành gì?
“Hội của bọn tớ năm nay phải biểu diễn tiết mục mở màn nhân ngày thành lập trường… Tớ phải làm sao đây…” Cung Kỳ Quân trả lời, chống cằm nhìn về phía chân trời xa.
Học kỳ trước Cung Kỳ Quân đã đăng kí tham gia Hội Anime của trường. Từ nửa năm đó cũng do hắn biểu hiện tích cực mà được lên chức, không biết là chức quan gì, hình như không phải nhỏ, hắn từng khoe rằng ngai hội trưởng tương lai chắc chắn ngoài hắn ra không phải là ai khác.
Chỉ có điều bây giờ anh quan Cung Kỳ Quân này chắc cũng thường thôi, bắt hắn tổ chức phong trào, hắn liền xong đời.
Cung Kỳ Quân phân trần: “Ôi năng lực tổ chức của tớ thật sự có chút khiếm khuyết, phải làm sao bây giờ, hội trưởng nói cô ấy phải thi môn Phiên Dịch, sẽ giao chuyện này cho tớ… Phiên Dịch là cái quái gì chứ …”
Phái Nhiên cười cười, không giải thích cho Cung Kỳ Quân biết Phiên Dịch là cái quái gì, chỉ hỏi: “ Các cậu chỉ xem anime và manga, nếu bắt diễn thì diễn cái gì đây? Lên sân khấu vẽ tranh à ?”
“Có thể diễn cosplay, nhưng trong hội của tớ một nửa hội viên cũng thường xuyên vắng mặt, hơn nữa phải chuẩn bị đủ thứ trang phục rất phiền phức…” Cung Kỳ Quân nghĩ đến chuyện này liền đau đầu không thôi, nhăn đôi mày thật sâu, nâng má nhìn về nhìn về phương xa.
“Kỷ niệm thành lập trường là ngày mấy?” Phái Nhiên lại hỏi, có vẻ rất hứng thú.
Cung Kỳ Quân nghĩ ngợi: “Ngày mấy tháng 4 đó, tớ cũng chả nhớ nữa.” Quả nhiên vô tránh nhiệm cực kỳ.
“ Chỉ còn một tháng, vậy thì cosplay đi…” Phái Nhiên vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, không hiểu làm sao hắn mang vẻ mặt đó mà giữ được một thằng Trì Diễn Hạo đang đỏ mặt giãy giụa.
“Ôi không có kịp…” Cung Kỳ Quân à, bi quan quá nha.
“Kịp mà, Trì Diễn Hạo sẽ giúp cậu.” Cánh tay của Phái Nhiên vừa siết chặt một chút, ngẩng đầu nhìn lên gáy của Trì Diễn Hạo. “Phải không?”
“Thằng này!! Bỏ ra!!” Rốt cuộc Trì Diễn Hạo cũng rống lên, tung cước giẫm lên chiếc giày hơn ba ngàn đồng mới mua của Phái Nhiên.
Thật ra hắn muốn giẫm lâu rồi, chỉ là không nỡ mà thôi.
Lúc nào Trì Diễn Hạo cũng yêu thương giày của Phái Nhiên hơn cả chính chủ nhân của nó.
–
(1): Nàng :”)
(2): Nhân sinh tam quan 人生三观: nhân sinh có tam quan, là bi quan, lạc quan và đạt quan (bao dung; cởi mở; bình thản ,nhìn sự việc không vừa ý một cách rộng lượng). Người bi quan sầu vân thảm vụ, người nhạc quan tích cực hướng thượng; người đạt quan lại nhàn nhã ung dung.
Người bi quan đứng ở chân núi nhìn thế giới, chỉ thấy đường mòn tối tăm, người lạc quan đứng ở sườn núi nhìn thế giới, nhìn thấy được ánh sáng hi vọng, người đạt quan đứng trên đỉnh núi nhìn thế giới, nhìn thấy trời cao đất rộng.
Người bi quan nói: nhân sinh giống như một ly rượu đắng, thanh trọc (清 thanh: trong sạch, rõ ràng; trọc 浊: đục, bẩn, hỗn loạn, lộn xộn) và cay đắng; người lạc quan nói: nhân sinh như một ly rượu ngon, từng giọt đều ngát hương thơm; người đạc quan nói: nhân sinh như một ly thanh tuyền, lãnh noãn (ấm lạnh) mà thanh lương.
Người bi quan nhìn thấy cuộc đời là sinh lão bệnh tử, người lạc quan lại thấy cuộc đời vui sướng ngọt ngào; người đạt quan nhìn thấy cuộc đời trải dài là xuân hạ thu đông
Người bi quan ca thán nhân sinh từng bước đi đến tử vong; người lạc quan khen ngợi nhân sinh từng bước đi lên đỉnh cao; người nhạc quan ngộ ra nhân sinh từng bước trở về tự nhiên.
Tôi, bạn, anh ấy, rốt cuộc thân tại quan nào ?
Mượn ở đây rồi chém :”)