Vòng hai bắt đầu.
Thuần hoá chúng thú xong, Nguyệt Băng đi vào biệt viện, thẳng tiến vào trong mang danh hoà số năm, trong có một quả trứng ngũ sắc, Nguyệt Băng lại gần, thấy võ trứng hình như bóng hơn thì phải, Nguyệt Băng đi lại xác định cho phải, nhưng quả thật là phải.
Tự dưng Nguyệt Băng muốn sờ nó, dù cũng sờ rồi, nhưng kì lạ ở chỗ, hình như có cái gì kêu gọi Nguyệt Băng sờ vào. Nguyệt Băng làm theo, đang sờ ngon lành, tự nhiên Nguyệt Băng thấy lòng bàn tay đau nhức. Dở tay lên, Nguyệt Băng thấy lòng bàn tay mình bị gạch một đường, đang nhỏ máu tươi xuống quả trứng. Nhưng quả trứng đâu bị gì mà gạch tay nàng được, càng kì lạ ở chỗ, máu của Nguyệt Băng bị quả trứng hấp thu hết.
Bất chợt quả trứng phát sáng, nghe " răn rắc " qủa trứng nức làm đôi, là chú Huyết Hồ Ngân Vương, là chú hồ li nhỏ có bộ lông trắng như tuyết, đặc biệt đã có năm cái đuôi ở cuối đuôi có màu đỏ cả hai tai cũng có, cấp bậc mới nở ra là Thần thú cấp 1. Đây là loại yêu thú gì ? Vừa nở đã là Thần thú cấp 1 ? Quá cường hãn rồi.
Tiểu hồ ly vừa thấy Nguyệt Băng liền phóng vào ngựa Nguyệt Băng dụi dụi cái đầu nhỏ vào, thấp giọng kêu :
" Chủ nhân. "
Nguyệt Băng nhìn tiểu hồ li nhỏ, mà khoé miệng co quắc, mới nở đã liền biết làm nũng rồi a ! Nhưng nhìn thật dễ thương, đáng yêu a ! Món quà này nàng thật thích nha ! Rất hợp ý nàng nha !
" Ừ. Em là nam hay nữ ? Nguyệt Băng hỏi thật hay. Làm cho tiểu hồ li run rẩy một trận, run run khoé miệng nhìn Nguyệt Băng nói :
" Chủ nhân a. Ta là nam nhi nha ! "
" Á à. Vậy gọi Hồ Tiêu đi. " Nguyệt Băng nhẹ giọng nói. Thiệt là, mới thấy đã hỏi một vấn đề nhạy cảm rồi, ngại thật a !
" Dạ. " Hồ Tiêu run rẩy nằm trong vòng tay Nguyệt Băng, thấp giọng trả lời. Chủ nhân a chủ nhân. Người thật biết chọc người nha !
Nguyệt Băng ôm Hồ Tiêu đi vào một căn phòng khác, ở trong có hai cái tủ để các hộp nhỏ, bên trái là để các hộp nhẫn không, bên phải để các hộp có đồ.
Nguyệt Băng đi đến tủ bên phải, lấy một chiếc nhẫn trong hộp màu xanh lá. Nguyệt Băng vừa động tâm niệm liền tiến vào, Nguyệt Băng trợn mắt há mồn nhìn, chết trân tại chỗ không nhúc nhích. Trước mặt nàng là một dược điền lớn gấp lần ở ngoài kia, nhiều cây hoả linh, thuỷ linh, mộc linh, kim linh, thổ linh,... có thể tăng sức mạnh cho các nguyên tố và một cây dược khác. Một biện viện nhỏ, có năm phòng: phòng khách, phòng ngủ, phòng ăn, thư phòng, phòng luyện đan. Phòng luyện đan có đủ tất cả dụng cụ. Giờ nàng mới hiểu, tất cả dụng cụ điều ở đây, tất nhiên ở ngoài không có.
Chiếc nhẫn không gian đầu tiên có thể chấp nhận, rất vừa ý nàng.
Nguyệt Băng đi ra, chọn chiếc nhẫn khác, cái hộp màu xanh dương đậm.
Nguyệt Băng động tâm niệm lần nữa đi vào. Ở trong như phong cảnh mùa thu, tất cả cây cối màu vàng, màu cam, màu đỏ không có cây màu xanh. Có một biệt viện nhỏ, ba phòng một nhà kho : phòng khách, phòng nghỉ, phòng luyện khí. Dành hẳn một nhà kho cho tất vũ khí thần khí, có tất các loại như thương, kiếm, côn, chuỷ thủ, khiêm, cung, phi tiêu... một số loại có hình thù đặc biệt.
Chiếc nhẫn không gian thứ hai tạm chấp nhận, hiện tại nàng chưa là luyện khí sư.
Nguyệt Băng đi ra và chọn cái hộp màu bạc mà vào. Chiếc nhẫn này có không gian khá nhỏ, chỉ có mỗi ngọn núi nàng đang đứng, kế bên là những gian phòng cách biệt, để sách luyện, nào kiếm kĩ, vũ kĩ, chiến kĩ, ma pháp kĩ, và một số loại đặc thù dành cho người sử dụng các nguyên tố ma pháp.
Chiếc nhẫn không gian thứ ba vô cùng vừa ý nàng.
Nguyệt Băng lại đi ra chọn chiếc nhẫn khác mà vào, được đựng vào cái nhỏ màu đỏ.
Lần này Nguyệt Băng không biết nói gì cho phải vì ở đây là một rừng yêu mạnh mẽ hơn ở ngoài kia, cũng nhiều hơn rất nhiều. Khoảng hơn bốn trăm yêu thú, cũng như ở ngoài, nàng thu phục tất cả. Nàng định để bốn con yêu thú cho Hạ Nghi và Hàn Tuyết, nhưng chúng nhất quyết không chịu, nàng đành thu phục hết bọn yêu. Nhiêu đây nàng có thể thống nhất thiên hạ, là kẻ mạnh nhất. Nhưng nàng đâu biết tất cả yêu thú ở đây là điều do gia gia nàng vì nàng mà chuẩn bị, cũng vì nàng mà gầy dựng một gia tộc lớn mạnh. Nhưng nàng đâu ngờ đối với ở đây, nàng là kẻ mạnh nhất, nhưng ở nơi nào đó, thực lực của nàng chỉ ngang tầm một quốc gia mà thôi.
Chiếc nhẫn không thứ tư này, nàng vô cùng thích, nhờ vào đó thực lực nàng tăng thêm một bậc, trở thành Thánh đạo ma pháp cấp 4.
Xem xong tất cả, nàng liền ra ngoài, nhưng đầu óc nàng lại để lại trong chiếc hộp tím đựng chiếc mạnh màu đỏ hình xoắn óc. Vì lúc nàng vào trong là mảnh màu đen không thấy bất kì thứ gì cả, không biết nó có dùng ý nữa, quả thực rất khó nói.
Nhưng nàng đâu biết chiếc nhẫn đó là thứ duy đưa nàng gặp lại phụ mẫu, kể cả bằng hữu tốt Ngọc Huyền.
Nguyệt Băng đang đang ngồi thẫn thờ thì trong khi đó Hạ Nghi, Hàn Tuyết đang dọn đồ để tiếp tục hành, thì " leng keng " tiếng đánh nhau truyền đến, cùng một tiếng nói truyền đến :
" Thiếu chủ, mau đi đi. "