Hỏa Tuyền cười châm chọc nhìn đệ cung cha khác mẹ, được hắn bảo vệ từ nhỏ đén lớn nhưng lại làm ra loại chuyện đó. Mạc Ức Hàn lạnh lùng nhìn đoàn người đến, Hàn Tuyết lạnh như băng nhìn xung tỏa ra hàn khí, dù nàng mới quen biết hai ngườ đó không lâu nhưng chỉ cần tiểu thư chấp nhận họ thì nàng cũng vậy, luôn bảo vệ người của mình. Kể cả Hạ Nghi thích nói thích cười nhất cũng lạnh lẽo nhìn.
Một lão nhân có mái tóc đỏ bạc, ánh mắt sắt bén tinh tường ẩn lộ khí tức âm trầm ổn định, có đôi con người đỏ sắc lại mặc y phục tím sẫm có hoa văn màu lửa đỏ càng thể sự âm trầm đó, là Nhị trưởng lão Hỏa Vân Hồng nhìn Hỏa Tuyền hành lễ nói:
" Thiếu chủ. "
Hỏa Tuyền thấy vậy nhếch miệng cười tươi đi lại đỡ lão nhân nói:
" Nhị trưởng lão lại khách khí rồi. " Nói xong lại liếc nhìn cái người đệ đệ lộ ra ánh mắt âm u đang nhìn họ, lạnh nhạt nói:
" Nhị đệ hảo ! "
" Đại ca cũng khách khí với đệ rồi. " Hỏa Ngạn Kỳ cũng rất theo quy cũ chào hỏi Hỏa Tuyền.
Hỏa Ngạn Kỳ nhìn Hỏa Tuyền bằng ánh mắt âm độc cũng che dấu đi rất nhanh nhưng không thoát ánh mắt của Nguyệt Băng, Hỏa Tuyền và Nhị trưởng lão Hỏa gia, cả khối băng và tên mặt than luôn quan sát từng chi tiết động tác nhỏ của Hỏa Ngạn Kỳ, cũng vì hắn tạo cho họ cảm giác tà ác xảo quyệt.
Khối băng nhìn là biết hai người họ có quan hệ đặc biệt không tốt cho lắm, haizz, lại là nội chiến gia tộc giành vị trí. Nhưng theo cách nhìn của hắn thì, người được kêu là thiếu chủ kia là người thâm tàng bất khả lộ không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá thấp, còn người được kêu nhị thiếu gia kia thì tà mị ngông cuồng là một thiếu niên háo thắng không có tâm cơ sắc xảo như người được kêu thiếu chủ kia, dễ bị lợi dụng.
Mạc Ức Hàn tiến lên bước một bước đứng sau Hỏa Tuyền hành lễ, thanh âm lạnh băng nói:
" Thuộc hạ tham kiến Nhị trưởng lão, Nhị thiếu gia. "
Nguyệt Băng nhìn Hỏa Ngạn Kỳ mà nhếch môi cười lạnh nhạt, nhìn là biết hắn... tâm cơ không sâu. Nàng nhẹ nhành đi lên phía trước Hỏa Tuyền và Mạc Ức Hàn nhìn lão nhân và Hỏa Ngạn Kỳ cười nhẹ nói mà làm đám người sau lưng nàng rùng mình một cái, họ hiểu khi nàng cười sẽ có người gặp chuyện:
" Nhị trưởng lão lần đầu gặp và cả... Nhị thiếu gia đây. " Nguyệt Băng cười nhẹ mà ẩn chứ khí thế không tầm thường liếc nhìn Hỏa Ngạn Kỳ. Hỏa Ngạn Kỳ bị nàng đến không tự nhiên, thấy như vậy nàng hài lòng gật đầu không nhìn nữa. Nhị trưởng lão thấy vậy liề mở miệng nói:
" Vị tiểu thư là... ? " Nhị trưởng lão liếc nhìn Hỏa Tuyền rồi lại Nguyệt Băng.
" Hỏa Tuyền là người của ta. " Nguyệt Băng nói không đầu không đuôi lại ẩn ý vô cùng. Hắn là người của ta, đụng đến hắn là đắc tội với ta.
Nhị trưởng lão nghe vậy thì thật sững sốt, có chút ngoài dự liệu, không rõ ý là bằng hữu hay là thuộc hạ của nàng, nhưng việc đó là không thể, chỉ có thể là bằng hữu thôi. Chắc chắn vậy.
Hỏa gia không thể nhận ngoại nhân làm chủ nhân được. Trăm nămtrước thì chắc có thể nhưng từ hơn hai mươi năm trước thì không thể nhận bất cứ người nào làm chủ nhân được, thêm một điều Hỏa gia là gia tộc lánh đời có thể so sánh gần bằng một đại lục. Hỏa gia có nhiều tộc nhân lại muôn đời thuộc hệ hỏa mà hệ hỏa có sức công kích cao nhất trong ngũ hành nên thực lực của Hỏa gia có thể diệt bất cứ Quốc gia nào. Ngoài ra, hơn hai mươi năm trước Hỏa gia đã nhận chủ nhân đã thề đời đời kiếp kiếp sẽ âm thầm thủ hộ người đó và gia tộc nào đó.
Nên nhị trưởng lão đoán Nguyệt Băng và Hỏa Tuyền chỉ là bằng hữu không thể hơn.
Hỏa Ngạn Kỳ sắc mặt biến đổi không ngừng khi nghe Nguyệt Băng nói vậy, nhưng không dám quá lộ liễu, hắn nhanh chóng che dấu đi sự ghen tức đó đi. Hắn căm tức nhìn Hỏa Tuyền có một cao thủ lợi hại như vậy đi theo hắn (HT). Vậy thì sau này khó đối phó hơn, sau khi trở về phải tìm tam trưởng lão bàn tính lại mới được.
Hỏa Tuyền nhìn Nguyệt Băng cười nhẹ nhành lại ôn nhu, nàng quả thật đứng ra giúp hắn cũng như cảnh báo bọn hắn (HNK) không được làm bừa, và như nâng địa vị hắn cao hơn khi có một cao thủ lợi hại như vậy bên cạnh hắn.
Nhẹ nhành kéo khóe môi lên, Mạc Ức Hàn nhìn Nguyệt Băng thêm một phần kính nể hơn, nàng không chỉ xinh đẹp thông minh tài hoa hơn người lại thực lực cao đến đánh sợ. Nếu hắn đoán không sai thì nàng là người bao che khuyết điểm cũng như thủ hộ những nàng nhận định như Hạ Nghi, Hàn Tuyết chẳng hạn, dù là người nàng sai nàng cũng nói là đúng, dù là người đối phương đúng nàng cũng nói là sai. Theo như hắn cảm thấy nàng là người thích dùng vũ lực đi nếu không phải thì làm sau đều dùng hảo diễm thiêu đốt đến thành tro làm chi, chỉ là nàng không muốn ra tay thì phải !?
Điều đó là tất nhiên, nếu để nàng ra tay thì sự việc sẽ không đơn giản như trước nữa, mà khi nàng tức giận thì như tử thần đòn mạng vậy lại thực lực bạo tăng trong chốc lát có khi còn mất kiểm soát bản thân, nên rất nguy hiểm nên nàng ít khi ra tay. Nàng biết bản thân nàng như vậy nên ít khi nổi giận và ra tay vì nành đã từng tức giận đến mức mất kiểm soát mà đồ sát cả một gia tộc lớn khi nàng con ở hiện đại mà thân sát bọn họ không hề nguyên vẹn, nhìn kinh tởn vô cùng, người mất đầu mất tay người banh ruột mất chân, nhìn là muốn ói luôn. ( Đây chính sở thích kinh dị nhất của nhất ghê nhất và giết người không mắt thường ra tay không nương tình vì vậy ta cần một anh nam chính biến thái vô cùng biến thái để kiềm chế Nguyệt Băng tỷ của chúng ta. )
Nguyệt Băng dừng một lát lại nói thêm:
" Ta tên Nguyệt Băng. "
" Nga, đệ nghe nói đại ca bị ám sát phải không ? " Hỏa Ngạn Kỳ như vô tình nói. Nhị trưởng nghe vậy không vui trừng hắn, Hỏa Ngạn Kỳ coi như không thấy nhìn Hỏa Tuyền.
" Nhị đệ tin tức thật linh thông, ta chỉ bị ám sát mới mấy ngày mà ngươi đã biết nha !? Thật là đệ đệ tốt ! " Hỏa Tuyền như không có gì nói, đến câu cuối cố ý nhấn mạnh nhìn hắn sắc bén, không biết khen hắn (HNK) " quan tâm " hắn (HT) hay là thất vọng đây.
" Đại ca cứ đùa, cả gia tội ai ai cũng biết đại ca bị ám sát không rõ tung tích của ca, còn nghe ai nói ca không biết còn sống hay đã chết a ! Phụ thân biết ca còn an toàn chắc vi lắm nha~ ! " Hỏa Ngạn Kỳ khéo léo đánh bỏ câu nói của Hỏa Tuyền lại châm chọc nói như thất vọng tại sao hắn không chết.
Lần này nhị trưởng lão đặc biệt không vui trừng mát nhìn hắn nói:
" Nhị thiếu gia cẩn thận lời nói. " Rồi nhìn đoàn người Nguyệt Băng và Lam Đằng Phi cười cười nói:
" Để các vị chê cười rồi. "
" Không sao, không sao. Nhị thiếu gia nói chí phải, là may mắn của Hỏa Tuyền nhà ta khi gặp ta lúc đó nên ý đồ của ai đó bất thành a. " Nguyệt Băng cười nói cũng không quên châm chọc ai đó, làm ai đó tức đến run người. Hỏa Tuyền nhìn Nguyệt Băng càng tôn kính khi lựa chọn đúng theo nàng, Mạc Ức Hàn cũng nhếch môi nhìn ai đó.
Nhị trưởng lão ho khan che đi sự xấu hổ này, giải hòa thì không thành còn bị đâm chọc, tuy không phải lão nhưng cũng là người Hỏa gia, nên đành theo để che dấu.
"Băng cô nương nói đúng, là may mắn của thiếu chủ. "
Nguyệt Băng gật đầu đồng ý, nhìn nhị trưởng lão cười nói:
" Không biết nhị trưởng đến chỗ ta có ý gì, không lẽ chỉ muốn gặp Hỏa Tuyền !? "
Nhị trưởng lão thấy được Nguyệt Băng nói ý muốn khi đi lại cung gật đầu nói:
" Ân. Ta muốn Tử Liên Thảo trong tay Băng cô nương không có thể nhường cho ta không ? "
" À, Lí do ? " Nguyệt Băng nhàn nhạt trả lời.
" Chuyện này... " Nhị trưởng lão không biết có lên nói hay không lại vô tình hay cố ý nhìn Hỏa Tuyền một cái.
Hỏa Tuyền thấy nhị trưởng lão không biết trả lời sao, cho ánh mắt nhìn hắn, thở dài nói:
" Là cho phụ thân ta dùng, người đã giậm chân một chỗ quá lâu rồi. "
" Ân. Sử dụng được ? " Nguyệt Băng nhướng mi hỏi.
" Được. " Hỏa Tuyền nghe vậy liền biết có hi vọng.
" À. Tại sao ta lại đưa ? " Nguyệt Băng lạnh nhạt hỏi.
Lần này mọi người á khẩu luôn, thì ra là cố tình. Hỏi quanh co lòng vòng lại bắt đầu lại từ điểm xuất phát. Quả thật, nàng không nói sẽ tốt hơn.
Mà quả thật là đúng, tại sao nàng phải đưa cơ chứ. Trong khi đó, chuyện này cũng đâu liên quan tới nàng.
Hạ Nghi thấy Nguyệt Băng vậy liền nhẹ giọng nói:
" Tỷ giúp Tuyền ca đi, chúng ta lấy tiền làm giao dịch là được mà tỷ. "
Nguyệt Băng như có như không cười cười liếc nhìn Hạ Nghi nói:
" Tại sao ta lại giúp ? "
" Tuyết tỷ nhìn tỷ ấy kìa. " Hạ Nghi bị hỏi không biết trả lời làm sao liền quay qua làm nũng với Hàn Tuyết.
" Băng tỷ nói đúng mà. " Hàn Tuyết cười khẽ nhìn Hạ Nghi nói còn liếc nhìn ai kia làm người ta không được tự nhiên.
" Tuyền ca sao lại không được thoải mái sao mà mặt đỏ thế ? " Hàn Tuyết nhìn Hỏa Tuyền cười cười nói.
" Nào có, nào có. " Hỏa Tuyền lắc đầu không sao nói, rồi quay qua hỏi Nguyệt Băng:
" Băng tiểu thư có thể bán không, điều kiện tùy ngươi nói. "
" Đúng đó tỷ. " Hạ Nghi gật đầu phụ họa.
Khụ khụ.... Sao nàng ngửi thấy mùi gì ấy nhỉ ? Nguyệt Băng cười càng tươi nhìn Hạ Nghi đến mặt đỏ bừng lên, vừa lòng gật đầu nói:
" Ây da, muội đã nói vậy sao ta có thể không đồng ý đây !? " Nói rồi quay ra nghiêm túc nhìn nhị trưởng lão nói:
" Tiền thì ta không thiếu, vậy nên... " Nàng ngừng lại liếc nhìn Hạ Nghi một cái mà đoàn người Hỏa gia cũng hồi hộp theo, nhìn thấy biểu hiện như vậy nàng gật đầu nói tiếp:
" Lấy dược đổi dược đi. "
" Chuyện này... " Nhị trưởng lão khó xử nói.
" Vậy liền khỏi đi. " Nguyệt Băng thấy vậy liền quơ tay nói khỏi.
Thấy Nguyệt Băng nói thế thì Hỏa Tuyền vội vàng nói:
" Được. Lấy dược đổi dược liền lấy dược đổi dược đi. " Nói rồi quay đầu nhìn nhị trưởng lão nói:
" Phiền toái nhị trưởng lão thu xếp rồi. "
Nhị trưởng lão thấy Hỏa Tuyền nói liền muốn nói gì đó lại thấy Hỏa Tuyền lắc đầu, đành phải nuốt những lời muốn nói xuống họng, nói:
" Vâng, thưa thiếu chủ. "
Nguyệt Băng thấy thế thì cũng biết địa vị của Hỏa Tuyền trong Hỏa gia vô cùng cao, nàng cười nhạt, nhưng không biết trong đó có bao nhiêu người thật lòng bao nhiêu kẻ giả dối đây ?
" Được rồi, chừng nào có thì tìm ta đổi. Trước hết bọn ta sẽ theo Lam Đằng Phi về nhà hắn , giúp hắn chút chuyện. " Dừng một chút như đang suy nghĩ gì đó rồi nhìn Hỏa Tuyền nói tiếp:
" Hỏa Tuyền, nươi trước hết trở về Hỏa gia đi. Ta sẽ đến sao. " Thấy ánh mắt không yên tâm của Hỏa Tuyền và Mạc Ức Hàn thì biết là lo lắng sợ trên đường đi chặn giết đi. Nàng đưa qua ánh mắt yên tâm nói:
" Yên tâm đi, bọn ta sẽ không sao, cũng biết Hỏa gia ở đâu. "
Hỏa Tuyền nghe nàng nói vậy thì ngạc nhiên vì hắn chưa nói Hỏa gia ở đâu cả, người bình thường không biết đến gia tộc lánh đời hay biết đến thì chưa chắc tìm đến nơi được. Hỏa Tuyền định kháng nghị lại nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của nàng liền không nói gì nữa mà chấp nhận theo nhị trưởng lão trở về. Hắn biết nang nói được làm được.
Vì thế ba đoàn người khác nhau chia thành hai đoàn người đi hai hướng khác nhau.