• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố An tìm hai vòng cũng không thấy thân hình Vượng Tài, mở miệng hỏi:

- Vượng Tài đâu?

Đối với cẩu yêu này, trong lòng Cố An vẫn đề phòng.

Đầu tiên là thực lực của mình không bằng nó, tiếp theo Vượng Tài chung quy là yêu, ai biết yêu vật đến tột cùng có ăn thịt người hay không?

Đến lúc đó nếu là cho mình chụp lên một cái mũ nuôi nhốt yêu vật, vậy Cố An đã bị huyện lệnh phản sát.

- Thân thể nó không thoải mái, ở trong sân nghỉ ngơi đâu, tướng công mặc kệ nó, chúng ta ăn trước đi.

Một bàn đồ ăn, sắc hương vị đầy đủ, hoàn mỹ bà nương không hổ là hoàn mỹ bà nương, ngay cả đậu hủ đều có thể chiên ra hoa đến, Cố An mặc dù đã ở núi Tam Thanh ăn qua một bữa, nhưng về đến nhà vẫn là tràn đầy khẩu vị.

- Tướng công, gần đây ngươi đang tu luyện sao? Cảm giác thời gian ngươi ở trong phòng rất lâu.

- A, không tính.

Tô Mị Nhi đem mấy khối thịt nhét vào trong bát Cố An:

- Tướng công về sau có phải hay không có thể giống như tiên nhân trong tiểu thuyết, giẫm ở trên kiếm bay tới bay lui a? -

- Hẳn là.. Không thể a.

- Vậy tướng công, ngươi có thể hay không..

Tô Mị Nhi phảng phất như sa ngã vào trong yêu đương cuồn nhiệt, luôn tìm đủ loại đề tài, vô luận Cố An trả lời như thế nào, Tô Mị Nhi cũng sẽ tươi cười đón chào, chưa bao giờ cảm thấy Cố An qua loa.

Ngay cả Cố An nói một chuyện nhỏ, Tô Mị Nhi cũng sẽ buông đũa xuống, một chữ không kém chăm chú nghe xong.

Chính mình đời trước nằm mơ đều muốn vợ, không nghĩ tới xuyên qua về sau vậy mà tặng không rồi.

Để cho Cố An trong lòng sảng khoái chính là, Tô Mị Nhi mắng huyện lệnh không chút lưu tình, mười tám đời tổ tông Ngụy Phong ở trong miệng Tô Mị Nhi cửa trước cửa sau đều sớm nở hoa.

- Đúng rồi tướng công, ta nghe Tô gia tiểu thư nói, người kinh thành sẽ tới.


Cố An lông mày nhướng lên:

- Là thật hay giả?

Tô Mị Nhi lộ ra nụ cười so với đóa hoa còn mềm mại:

- So với trân châu còn thật hơn.

Cố gia tiểu viện.

Trong góc.

Một con chó vàng quỳ rạp trên mặt đất, lông đuôi màu vàng rối tung, một bộ dáng vừa mới bị nhổ qua.

Lỗ tai, trên người tràn đầy vết thương, nó hiện tại chỉ cần cử động một chút cũng cảm giác được đau.

Đại Hoàng buồn ngủ, hai tai rũ xuống, cho đến khi một cái đĩa bày ra trước mặt mình.

Thấy thế, Đại Hoàng tinh thần phấn chấn lên, cái đuôi lớn vô cùng thê thảm lắc lư, vươn đầu lưỡi thè ra hà khí.

- Vượng Tài, cơm trưa của ngươi, ăn đi.

Đại Hoàng này ngoại trừ Vượng Tài do Cố An nhặt về còn có thể là ai?

Mà đưa cơm cho nó, tự nhiên là bà nương hoàn mỹ Tô Mị Nhi.

- Tạ chủ long ân, tạ chủ long ân!

Vượng Tài cảm tạ hai câu, vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, há to miệng ăn thức ăn thừa.

- Vượng Tài a.

Tô Mị Nhi vươn tay xoa xoa trên đầu Vượng Tài, nàng có thể cảm giác được thân thể Vượng Tài cứng ngắt mãnh liệt run lên.

- Không trách, không trách, là ta không tốt, là ta nói xấu đại nhân ở phía trước, tiểu nhân nên đánh, đại nhân có thể quấn lấy ta một mạng cũng đã rất khẳng khái rồi.

Tô Mị Nhi cười híp mắt, buông tay xuống:

- Không trách là tốt rồi, vậy ngươi ăn đi, ta ra ngoài chơi, nhớ trông chừng cửa nhà, đừng để cho người ta chọc tới tướng công.

Vượng Tài vội vàng gật đầu, dừng một chút.

Vượng Tài nhỏ giọng hỏi:

- Đại nhân, vì sao phải đối với Cố An..

Lời còn chưa nói xong, một cỗ sát ý ngập trời liền truyền tới, ánh mắt Tô Mị Nhi híp thành một khe hở:

- Ân? Ngươi vừa mới nói cái gì? Mị Nhi ta chỉ là phàm nhân, lỗ tai không tốt lắm không nghe rõ.

- Ta, ta cái gì cũng chưa nói!

Vượng Tài thức thời giơ móng vuốt lên hung hăng tát một cái trên mặt.

Bây giờ vẫn là chính mình đánh, nếu như chờ Tô Mị Nhi động thủ, vậy thì không phải là một cái tát chuyện đơn giản như vậy.

- Không nói là tốt rồi, ta ra ngoài đây.

Tô Mị Nhi sôi nổi rời khỏi cửa lớn.

Sát ý biến mất, lưng chó Vượng Tài đã tràn đầy mồ hôi lạnh.

Vượng Tài bị dọa không nhẹ, trì hoãn thật lâu cũng không thể tỉnh táo lại.


Lúc luồng sát ý vừa rồi truyền đến, nó thật sự cảm giác mình sắp chết, chỉ kém một chút.

* * *

- Cố đại nhân, đa tạ ngươi a, nếu như không phải ngươi, bả xương già ta đây khẳng định là không trở về được.

Lão nhân cười ha hả, ở trên vai Cố An vỗ vỗ:

- Nào, ngồi, uống rượu.

Cố An cũng không khách khí, ngồi ở một bên uống rượu.

- Lý tiền bối, vụ án Sâm Yêu này, ngươi có biết sau lưng là ai động thủ không?

Chén sứ chạm nhau, Cố An một ngụm uống cạn, cho đủ mặt mũi.

Lý lão hút thuốc, ngón tay gõ vang hai tiếng trên bàn, thanh niên bên cạnh thấy thế, biết được ý tứ của cha mình, đứng dậy đóng cửa, canh giữ ở bên ngoài.

- Cố đại nhân, có ý kiến?

- Ngươi là lão huyện lệnh, Ngụy Phong dung không được ngươi, cũng dung không được ta, chúng ta biết được nhiều lắm.

Lý lão cao giọng cười:

- Cố đại nhân, người kinh thành nếu là không đến, chúng ta cũng không có biện pháp a, ở đây, Ngụy Phong chính là thủ lĩnh, ai dám không nghe? Ta chỉ có danh, không có phận.

Cố An đè thấp thanh âm:

- Nương tử nhà ta nói cho ta biết, người kinh thành sẽ tới.

- Tô Mị Nhi?

Lý lão gật gật đầu.

Đối với nương tử của Cố An là Tô Mị Nhi, trong thành Bình An cũng không ít người biết.

Lão dám nói, bọn tiểu tử nghèo trong mơ, mười cái có chín cái là cùng Tô Mị Nhi hoa chúc đêm, cuối cùng một cái thì là mang theo Cố An, ba người cùng một chỗ động phòng..

Tô Mị Nhi cùng các đại tiểu thư đi trong thành quan hệ rất tốt, mỗi cái yến hội nàng đều sẽ trình diện, hơn nữa Tô Mị Nhi còn chưa từng cùng người phát sinh qua mâu thuẫn, một lần cũng không có!

- Người ở kinh thành, cuối cùng cũng tới.

Râu Lý lão hoa râm run rẩy:


- Mấy năm rồi, ta vẫn luôn chờ, nhưng không đợi được, ta lén phái người đến kinh thành báo tin, kết quả người chưa tới nửa đường đã không có tin tức.

Khói bay ra từng đợt, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua tang thương của Lý lão giãn ra.

Một hồi trầm mặc thổi quét tiệc rượu, hai người dùng bữa, uống rượu, cũng không nói lời nào.

Nhưng bọn họ đều rõ ràng, Ngụy Phong, ngồi không yên vị trí này.

Rượu uống đến bảy tám phần, trên mặt Cố An cũng đỏ ửng.

- Lý lão, phải chú ý an toàn, nhất định phải chú ý an toàn, Ngụy Phong rất có thể sẽ xuống tay với người.

Lý lão khoát tay áo:

- Hắn không dám, nếu bây giờ xuống tay với ta, sau khi người ở kinh thành đến, Ngụy Phong hẳn phải chết không thể nghi ngờ, những người ở kinh thành không phải ngồi không, dấu vết cũng có thể cắt đứt vụ án.

- Huống chi, nhóm người ở kinh thành kia có lẽ cũng sẽ tới.

Cố An nhướng mày:

- Nhóm người kia?

- Tiên nhân, tiên nhân chân chính, ôi, đây chính là cơ mật, nói ra đầu ta liền khó giữ, phỏng chừng không lâu sau Cố đại nhân ngươi cũng sẽ biết những chuyện kia, yên tâm, quan phủ ở kinh thành trong, không tính là bí mật gì, có lẽ Cố đại nhân có thể trở thành tiên nhân cũng nói không chính xác.

- Ta thiếu chút nữa đã quên, trong nhà Cố đại nhân còn có kiều nhân như Tô Mị Nhi, phá dương thân, có thể không thành tiên nhân, đáng tiếc a, đáng tiếc.

Khóe miệng Cố An co rút, hắn ngượng ngùng nói mình còn chưa từng cùng phòng với Tô Mị Nhi, chỉ có thể cúi đầu dùng bữa.

- Huyện lệnh đại nhân, gia phụ ở bên trong.

Ngoài cửa, thanh âm Tiểu Lý truyền đến, hai người dừng đũa trong tay, nhìn về phía cửa phòng.

Ngụy Phong mặt đen đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hai người ngồi cùng một chỗ, mở miệng cười nói:

- Hai vị đại nhân, tiệc rượu phong phú như vậy, sao không mời ta đến?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK