Sáng hôm sau.
Lúc Ngụy Phong đi tới nha môn, phát hiện trên vị trí luôn luôn trống không lại có một người ngồi.
Cố An.
Sao hắn vẫn còn ở đây?
Chẳng lẽ Chu Thanh không động thủ với Cố An?
Gã đang nghĩ cái quái gì vậy?
Sau khi nhìn thấy Cố An, Ngụy Phong lập tức xoay người trở về sân.
Thân là huyện lệnh, Ngụy Phong thu hối lộ vào trong túi cũng không ít, ngay cả người Tô gia cũng phải cho gã vài phần mặt mỏng.
Gõ cửa lớn, Ngụy Phong chờ một hồi, không nghe thấy bên trong có tiếng trả lời.
- Chu đại nhân?
Ngụy Phong hô một tiếng, nhưng vẫn không thể nghe được thanh âm của Chu Thanh.
Nhíu mày, Ngụy Phong có chút không vui.
Gã biết tối hôm qua Chu Thanh kêu một đám nữ tử thanh lâu, gã cũng quá rõ ràng vị sư đệ này của mình trầm mê sắc đẹp, nhưng sẽ không tại thời điểm mấu chốt như vậy, Chu Thanh nằm ở trong đám nữ nhân không đứng lên đi?
Lấy chìa khóa ra, Ngụy Phong mở cửa lớn, đi vào bên trong.
Trong sân im lặng, quần áo của nữ tử rải rác.
- Con mẹ nó, đã đến loại thời điểm này còn đang chơi nữ nhân.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, Ngụy Phong cũng biết tối hôm qua Chu Thanh đã làm chuyện gì, không khỏi ở trong lòng tức giận mắng một tiếng.
Trước khi tiến vào phòng khách, Ngụy Phong lại gõ cửa lần nữa.
Vẫn không ai trả lời, nhưng Ngụy Phong ngửi thấy mùi máu tươi.
Sắc mặt đột biến, Ngụy Phong lập tức đẩy cửa đi vào bên trong.
Máu me, xác chết, thanh kiếm gãy.
Máu trên mặt đất đã khô, đông lại thành cục máu đông.
Ở chính giữa đại sảnh, một cái đầu trợn tròn mắt, treo ở dưới xà nhà.
Bên ngoài vừa vặn nổi lên một trận gió, dây thừng nhỏ treo đầu lung lay lắc lư, đột nhiên gãy lìa, đầu cũng rơi xuống đất, lăn đến bên chân Ngụy Phong.
- Chết, chết?
Ngụy Phong hai chân run lên, ngồi dưới đất.
Chu Thanh mặc dù háo sắc, nhưng thực lực mạnh bao nhiêu gã biết rõ.
Sư tôn có năm đệ tử, bản thân là người yếu nhất, vô căn vô tuệ, tu không thành thần tiên.
Nhưng Chu Thanh thì không.
Lúc Chu Thanh còn rất nhỏ, đã cầm lấy dao phay đem toàn bộ người trong thôn chém thành bọt thịt, sư tôn của y cũng là lúc đó chú ý tới tiểu hài tử này.
Đối với đánh giá của Chu Thanh, sư tôn vẫn luôn rất tán thành.
Có thiên phú, tâm ngoan thủ lạt, cuộc đời sau này ở trên giang hồ tất nhiên là một vị đại năng.
Tuy rằng sắc đẹp làm cho bước chân tu luyện của Chu Thanh hơi có tạm hoãn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến địa vị của y trong lòng sư tôn.
Bây giờ cứ như vậy mà chết?
- Là Cố An, hay là người khác?
Không có khả năng, không có khả năng, Cố An chỉ là một thư sinh, ngay cả Chu Thanh cũng nói là hắn dính vận khí cứt chó mới giải quyết Sâm Yêu, làm sao có thể giết chết Chu Thanh?
Chu Thanh tu đạo hai mươi bảy năm, mà Cố An năm nay mới hơn hai mươi tuổi, hơn nữa Cố An tại một tháng trước còn là một vị thư sinh, tuyệt không có nửa điểm dấu hiệu tu đạo.
Từ sau khi vụ án Sâm Yêu bắt đầu, Cố An liền thay đổi, nhiều thế cục hẳn phải chết như vậy luôn khiến tiểu tử này chạy thoát.
Tay run rẩy lấy ngọc bội từ trong ngực ra, Ngụy Phong cắn một giọt máu nhỏ lên ngọc bội.
Sương đen quanh quẩn, ngọc bội bắt đầu run rẩy, phát ra quang mang màu đen nhàn nhạt.
Một đạo hư ảnh chợt xuất hiện.
- Ngụy Phong, lại là chuyện gì xảy ra?
Bóng đen nhìn thấy tình huống trong phòng, thanh âm lạnh như băng.
Hai mắt của gã vẫn nhìn chăm chú vào cái đầu dưới lòng bàn chân Ngụy Phong.
- Ta, ta không biết a sư tôn, tối hôm qua sư đệ mang theo một đám nữ tử thanh lâu trở lại nơi này, sáng nay lúc ta đến thăm sư đệ cũng đã như vậy.
- Những nữ tử thanh lâu kia đâu?
- Các nàng..
Sương mù đen quay đầu, nhìn thấy trong một chỗ góc chất đống thi thể.
- Ở trong thành Bình An nho nhỏ này rốt cuộc ai có thể động thủ giết chết đồ nhi của ta.
- Vâng..
Ngụy Phong quỳ trên mặt đất, đầu đập ra máu cũng không dừng lại.
- Đợi lát nữa, ngươi đem tín vật đặt ở trên người Chu Thanh.
Ngụy Phong lại đứng lên, mang theo ngọc bội tìm được thân thể Chu Thanh, thân thể cứng ngắc, trái tim ngực mở ra một cái cửa động, thi thể chia lìa.
Sau khi đặt ngọc bội lên trên, Ngụy Phong lại lui ra phía sau hai bước, tiếp tục quỳ trên mặt đất.
Sương đen bao lấy thi thể Chu Thanh, chui vào trong đó.
Chỉ chốc lát, thi thể dĩ nhiên đứng lên, đem đầu của mình cho cầm lấy.
Ánh mắt trong đầu đột nhiên chớp chớp, con ngươi chuyển động.
- A, ha ha, ha ha..
Chu Thanh mở miệng, thanh âm khàn khàn truyền ra, ở trong phòng này thật là dọa người.
- Hảo hảo hảo, ngay cả hồn phách cũng lấy đi, đừng để cho ta biết ngươi là ai!
Vừa nói xong, thân thể Chu Thanh lại ngã xuống, luồng sương đen kia một lần nữa chui ra thi thể, bay trên không trung.
- Ngụy Phong, ngươi nên đi.
- Đi? Sư tôn, ta đi không được a, thành Bình An này ta không ra được.
Người nhìn mình nhiều lắm.
Cố An chỉ là một trong số đó, còn có dân chúng, còn có quan thần dưới tay mình.
Mấy ngày nay, cũng không biết là ai truyền tin tức, càng ngày càng nhiều người đều biết kinh đô đại quan muốn tới.
Gã đi như thế nào?
Những bằng hữu gày thường cùng mình uống rượu mua vui, thanh lâu làm bạn, đến bây giờ thậm chí không quá nguyện ý phản ứng gã một chút.
Mình chỉ cần tới gần cửa chính, người dân thành phố ở gần đó đều sẽ mang theo chổi và ki đứng ở cạnh cửa.
- Ta sẽ bảo vệ ngươi đi, không nghĩ tới a, một cái thành Bình An nho nhỏ, lại có thể có mờ ám lớn như vậy.
Hắc Vụ thân hình dần dần trở nên tiêu đạm.
- Giờ tý đêm nay, đến đại môn, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, phỏng chừng đến ngày mai đám chó con kinh thành kia cũng đến, nếu là khi đó ngươi muốn chạy cũng không có cơ hội.
- Đa tạ sư tôn. "
Gụy Phong lại dập đầu một cái.
Đứng dậy đi, mặc dù ngươi không hề có thiên phú tu đạo, nhưng bản tôn đã thu ngươi làm đồ đệ, tự nhiên có đạo lý của ta.
Hắc vụ thân ảnh đã tản đi, khối ngọc bội kia cũng khôi phục bình tĩnh.
Ngụy Phong nhặt ngọc bội lên, tự mình thu thập thi thể.
Hiện tại gã đã không thể tiếp tục tin tưởng hạ nhân, huống hồ đám hạ nhân kia cũng chỉ biết từ những thi thể này biết được càng nhiều đồ vật.
Đem thi thể tập trung ở một chỗ, Ngụy Phong đốt lửa, lẳng lặng nhìn ngọn lửa trước mặt.
Một mùi khét truyền đến, trong đống lửa vang lên, đột nhiên, trong đống lửa có một thi thể dường như nhúc nhích.
Ngụy Phong cũng không để ý, đối với tử thi mà nói, lúc bị hỏa thiêu có phản ứng là bình thường.
Thi thể kia đẩy ra những thi thể khác đè ở trên người mình, bò ra khỏi đống lửa.
- Ngụy Phong, ngươi muốn đi?
Thi thể mở miệng nói chuyện.
- Ngươi, ngươi..
Cỗ thi thể này là của sư đệ mình Chu Thanh!
- Ngươi đi không xong, đi tới chân trời góc biển ngươi cũng đi không được, Ngụy Phong, ngươi, nhất định sẽ chết, còn có sư tôn của ngươi, các ngươi nhất định sẽ chết.
Thi thể vươn tay muốn bắt lấy Ngụy Phong, nhưng mà bàn tay ở khoảng cách Ngụy Phong còn có một tấc thời điểm ngừng lại, ngã trên mặt đất, thi thể hoàn toàn không có động tĩnh.
Dưới đũng quần Ngụy Phong, mùi hôi thối lẫn chất lỏng không rõ chảy xuôi xuống.
* * *
Tô Mị Nhi mở to mắt, có chút bất mãn chu miệng.
- Đại vương, như thế nào, thế nào rồi?
- Hừ, động tác rất nhanh, ngươi không có nói cho tướng công tối hôm qua là ta động thủ đi?
Vượng Tài biểu tình muốn khóc lên:
- Đại vương ta nào dám a, ở trước mặt Cố đại nhân ta nói cũng không dám nhắc tới ngươi một chút.
- A, vậy là tốt rồi, đêm nay thêm cơm cho ngươi.
- Đa tạ đại vương, đại vương ngươi tốt nhất.
- Trước đó ai nói ta là thiếu phụ luống tuổi có chồng?
"..."
Danh Sách Chương: