Cố An tùy ý mua chút thịt và thức ăn, nấu nồi cháo.
Bưng cháo đút cho Tô Mị Nhi về sau, Cố An ở trong sân không tìm được Vượng Tài, cẩu vật kia không biết chạy đi đâu.
Hỏi Tô Mị Nhi, nàng cũng không rõ ràng lắm, chỉ là nói có thể bị người lừa về nhà nấu ăn.
- A!
Tô Mị Nhi tựa ở trên kháng, há miệng, không biết là cố ý hay là vô tình, hai chân vươn ra khỏi chăn.
Nhai cháo, sau khi nuốt xuống, Tô Mị Nhi cười nói:
- Tướng công, nhìn xem, chân nhỏ của Mị Nhi.
Cố An thở dài:
- Đều sinh bệnh còn đùa nữa.
- Ai hắc.
Tô Mị Nhi le lưỡi:
- Tướng công, ngày mai còn phải đi dạy học sao?
- Đương nhiên muốn a.
- Đám tiểu hài tử kia thế nào, đáng yêu nghe lời?
Cố An nghĩ nghĩ:
- Vừa mới tiếp xúc một hai ngày, còn không rõ lắm.
- Tướng công thật bận rộn nha, ban ngày phải đi học, trở về còn phải chiếu cố Mị nhi, ai, đều là Mị nhi không nỗ lực, tướng công vừa lên làm tiên sinh liền sinh bệnh.
Cố An cảm giác Tô Mị Nhi có chút trà khí.
Cũng may Tô Mị Nhi coi như phối hợp, đút cháo xong liền đi ngủ.
Canh giữ ở bên cạnh Tô Mị Nhi, đến khi Cố An nghe được tiếng hít thở đều đều mới rời đi.
Rửa bát xong, Cố An trở lại phòng.
[Đông Hải kiếm thăng cấp, 100%, đã hoàn thành.]
[Tập được kỹ năng: Chân Đông Hải kiếm.]
Chỉ vậy thôi sao?
Đây là tiến hóa?
Ở trước tên Đông Hải Kiếm thêm một chữ thật coi như là tiến hóa?
Mang kiếm vào trong sân, Cố An hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Lần nữa mở mắt, trường kiếm trong tay vũ động.
Chân Đông Hải kiếm!..
Vượng Tài đợi ở một nơi tối tăm bốn phía.
Nó không phải tự nguyện đi vào, là bị Tô Mị Nhi ép tới đây.
Bốn phía đều là bùn đất, Tô Mị Nhi đào một cái hố to ném mình vào.
Móng vuốt từng chút từng chút đào lên trên, Vượng Tài có thể cảm giác được áp lực chung quanh nhẹ đi.
Sắp ra rồi! Còn kém một chút cuối cùng!
Trong nháy mắt phá đất mà ra, Vượng Tài còn chưa kịp hoan hô, một đạo kiếm phong hướng mình chém tới.
Tranh!
Theo bản năng giơ móng vuốt ngăn cản, thân thể Vượng Tài bay ngược ra, lăn lộn trên mặt đất mấy vòng mới dừng lại.
Muốn chém tiểu yêu sao?
- Hửm, sao ngươi lại ở đây?
Cố An gãi đầu, hắn thật đúng là không có để ý, bản thân đang thử uy lực của Đông Hải kiếm sau khi thăng cấp mà thôi.
- Ta ta ta..
Vượng Tài phát hiện mình thật giống không có đạo lý gì, đành phải đem cơn tức cho nghẹn trở về, đem cái hố vừa đào ra lấp đầy.
- Ngươi chạy xuống dưới làm gì? Cẩu động còn cần giấu sâu như vậy sao?
Vượng Tài thở dài, tang thương nói:
- Thượng tiên đại nhân a, chờ ngươi đến tuổi ta sẽ biết.
Cảm giác móng vuốt dính chút nước, Vượng Tài liếm một ngụm.
Ngọt, có chút tanh.
Hả?
Máu?
Vượng Tài kinh ngạc nhìn về phía Cố An.
Cố An đã có thể làm tổn thương chính mình?
Tăng lên nhanh như vậy?
Chẳng lẽ mỗi đêm hắn trốn trong phòng ăn trộm đan dược sao?
Ăn vụng đan dược dĩ nhiên không gọi ta!
Vượng Tài hạ quyết định, đêm nay muốn len lén chạy đến trong phòng Cố An, nhìn xem hắn đến tột cùng đang làm gì.
- Lông trên người ngươi lại đi đâu rồi?
* * *
- Chạy ra ngoài dạo qua hai vòng, ngã.
Cố An gật gật đầu:
- Đã nói đến kinh thành đừng ra khỏi cửa, bị người ta túm ngươi cũng không nói được gì.
- Ta..
Vượng Tài muốn giải thích, nhưng lại không có lá gan kia, đành phải thôi.
* * *
Đến buổi tối, sau khi Cố An đã bắt đầu tu luyện, Vượng Tài rón rén từ cửa sổ nhảy vào trong cửa.
Làm ổ ở góc, Vượng Tài len lén nhìn Cố An, nó không tin Cố An chỉ bình thường tu luyện.
Một tầng hào quang nhàn nhạt vờn quanh Cố An, trên trán dường như còn có thứ gì đó đang lóe lên.
Vượng Tài dụi dụi mắt, cẩn thận nhìn về phía ánh sáng kia.
Đó là năm lá sen.
Vượng Tài cảm giác mình giống như đã nhìn thấy thứ này ở đâu đó, có chút quen thuộc.
Không, rất quen thuộc.
Hình như là một đoạn ký ức không muốn hồi tưởng lại, đến tột cùng là ở..
Vị Ương! Nó ghi nhớ.
Mấy chục năm trước khi Vị Ương còn là tiểu tử mới lên núi, đã mất vài năm để được tông chủ tán thành, sau đó trên trán nàng cũng có thứ này.
Thứ này dùng để áp chế tốc độ tu luyện, người bình thường không dùng được.
Vị Ương lại đem thứ này đưa cho Cố An.
Lúc trước cũng không thấy tông chủ cho ta a.
Là người từng trải, Vượng Tài rõ ràng, ở giai đoạn đầu tu luyện càng áp chế tốc độ tu luyện, linh khí lại càng tinh khiết, đến hậu kỳ đột phá sẽ càng nhẹ nhàng, tốc độ tu luyện cũng sẽ càng nhanh.
Vượng Tài từng hoài nghi Cố An chỉ là đang khoác lác, kỳ thật cùng Vị Ương không có bao nhiêu quan hệ, nhưng sau khi nhìn thấy năm phiến lá cây này, tất cả ý nghĩ liền tan thành mây khói.
Cuộc sống này trôi qua như thế nào a, trong nhà một đầu lão hổ cái, một chỗ dựa khác cũng là lão hổ cái, vẫn là đùa bỡn qua lão hổ cái của mình!
Vượng Tài đột nhiên cảm giác mình đi một chuyến tay không, từ núi Tam Thanh lẻn xuống chính là vì tránh né đám người kia, hiện tại lại gặp phải.
* * *
Ngày hôm sau.
Sau khi Cố An tập thể dục buổi sáng trở về nhân tiện mua chút đồ ăn, làm xong bữa sáng cho Tô Mị Nhi ăn no rồi đi ra ngoài dạy học.
Vượng Tài ngồi ở trong sân, qua một hồi lâu mới duỗi lưng rời giường.
Trước mặt vẫn là chậu chó trống rỗng.
Trừng mắt mấy cái, Vượng Tài cảm thấy mình hẳn là còn chưa tỉnh ngủ.
Tuy nhiên vẫn là giống nhau, chén lớn trống trơn.
- Cơm của ta đâu?
* * *
Bắc Cương hoàng thành.
Thương Ương Ương rất kích động, bởi vì đến tối nay sư phụ Quý Bạch Thường lại tới.
Chỉ còn một ngàn loại công pháp cuối cùng, sư phụ có thể sống lại, sau đó bản thân có thể học tiên thuật.
Ngẫm lại liền kích động, tiểu loli khóe miệng nhịn không được hướng lên nhếch lên, mà ngay cả đồ ăn đều trở nên thơm rất nhiều.
Ra khỏi hoàng cung, Thương Ương Ương vốn định đi dạo phố, lại thấy một người đội nón đi về phía mình.
Người nọ nhìn thấy Thương Ương Ương thì dừng bước, tháo nón xuống, lộ ra một khuôn mặt kinh diễm tuyệt thế.
- Ngươi tới làm gì?
Nhìn thấy người này, Thương Ương Ương bĩu môi, giang hai tay ngăn cản nữ tử.
- Tìm cha ngươi.
- Hừ, phụ thân bận rộn cả ngày, không rảnh, Vị Ương tiểu thư vẫn nên trở về đi, nếu có việc thì nói với Ương Ương cũng được.
Đúng vậy, người đứng trước mặt Thương Ương Ương chính là sư tôn của Cố An, Vị Ương.
Nhưng Vị Ương cũng không phải là người dễ trêu chọc, quét mắt nhìn Thương Ương Ương:
- Thương công chúa, sao thân thể vẫn nhỏ như vậy, dinh dưỡng không cân đối lắm, nếu không hôm khác ta mang cho nàng một ít đồ tới?
Cúi đầu nhìn mình một cái, không thể không thừa nhận, quả thật rất lớn.
- Nếu ta nhớ không lầm, Thương công chúa hình như lớn hơn ta một chút, vừa qua sinh nhật thời gian trước? Ai, là ta mơ hồ, nên mang cho công chúa một ít lễ vật, để công chúa sớm phát triển.
- Vị Ương, ngươi..
- Lão nữ nhân giả bộ trẻ con gì vậy? Đi qua một bên.
Đi qua bên cạnh Thương Ương Ương, Vị Ương vào hoàng cung.
Đứng tại chỗ, Thương Ương Ương tức giận:
- Phi phi phi! Tâm tình tốt cũng không còn, không chơi nữa.
Danh Sách Chương: