• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù lên cùng một chiếc xe cảnh sát, hai người vẫn không nói chuyện. Một là vì Roman vẫn đang ở trên xe, trực tiếp bị trói lại nhét vào cốp, im lặng như chết. Hai là Diệp Quý An nhìn trạng thái hiện tại của Lương Tiêu, trên tay toàn là những vết trầy xước, máu mũi chảy nửa ngày không dừng, mặt nhăn như ăn sống ba quả mướp đắng, trường hợp này đúng là nên yên tĩnh, không thích hợp nói chuyện.

Đương nhiên anh cũng chẳng có lòng dạ nào mà tám nhảm, hai người đánh với cả đám du côn, thử hỏi ai mà lành lặn cho được? Trừ bị thương ngoài da, cằm anh cũng bị va đập rất đau, cái eo già này cũng sắp gãy ra rồi, nói không chừng sau khi về nước còn phải đi bệnh viện hải quân tìm bác sĩ bó bột cho mất. Đến lúc đó phải xếp hàng xin lấy số bác sĩ chuyên gia, khám một lần cũng đắt muốn chết, trước tết anh không chắc có thời gian rảnh, đợi đến kì nghỉ tết thì bác sĩ lại không đi làm. Diệp Quý An nghĩ vậy, lại bắt đầu buồn phát sầu.

Anh thậm chí chỉ muốn nhanh chóng lên máy bay về nước, ở trong phòng mình nằm lười mấy ngày, hấp chút sủi cảo đông lạnh chấm nước tương dấm đường ăn.

Sau khi xuống xe, trong lúc chờ cảnh sát bắt đám người kia đi thì Diệp Quý An cũng muốn chết xong, anh đưa áo khoác của mình cho Lương Tiêu, lúc nãy rơi trên đất còn dính chút tuyết, lúc ở trên xe đã tan hết, chạm vào có chút ẩm ướt, “Mặc vào.”

Lương Tiêu ngẩn người, ánh mắt giống như vừa được gọi trở về với thế giới hiện thực, cậu không nhận áo, “Không cần thiết phải thế, tiền bối.”

Diệp Quý An trực tiếp khoác áo lên vai cậu, mặt viết dòng chữ ‘Ngại gì mà ngại’.

“Áo sơ mi của cậu rách rồi kìa, sao hôm nay cậu không mặc một lớp áo mùa thu, một lớp áo nhung nữa hả?”

“Tiền bối mặc à?”

“Anh mặc ba lớp.” Diệp Quý An có hơi ngại, theo sau cảnh sát đi vào đồn, cuối cùng vẫn không nói ra câu “Còn không phải anh học theo cậu sao?”

Anh nghĩ, Lương Tiêu cũng không phải người khó tính, không đến nỗi cứ ôm khư khư cái áo khoác không chịu mặc vào, tuy rằng kích cỡ có nhỏ hơn một chút, nhưng sẽ không ảnh hưởng việc giữ ấm. Anh cảm thấy chắc không lâu nữa mọi người sẽ tụ họp đầy đủ, có lẽ chỉ khoảng hai, ba tiếng nữa? Đến lúc đó các đồng nghiệp của anh đều tỉnh rượu rồi, sẽ nhanh đến đón bọn anh thôi.

Không nghĩ rằng, lần gặp mặt tiếp theo của mọi người lại là sáng sớm hai hôm sau. Liên quan đến vụ ẩu đả lần này, Lương Tiêu và Diệp Quý An không muốn kháng án lên tòa, cũng không muốn kinh động đến đại sứ quán, chỉ có một yêu cầu duy nhất là được nhanh chóng bay về nước, người bảo lãnh của Roman cũng đã tới, cảnh sát đang tỉ mỉ ghi chép báo cáo. Bọn họ bị phân cách ra nhiều phòng, Diệp Quý An đưa mắt nhìn tứ phía, một đám du côn cao lớn Slavs, cả phòng chỉ có vài người biết nói tiếng Anh, có chút e ngại. Anh lớn bằng tuổi này cũng không ít lần gây chuyện, tuy chuyện nhỏ nhiều vô kể nhưng chuyện lớn lại không có, đây là lần đầu tiên vào cục cảnh sát, lại còn ở nước ngoài, thông báo lúc nào thả người anh cũng nghe không hiểu.

Thậm chí còn cảm thấy mình bơ vơ lạc lõng không có ai để dựa vào, thê thảm như một người khách chết tha hương.

May mà hơn ba mươi tiếng sau Diệp Quý An được trả tự do, nghe nói Roman vẫn đang bị tạm giam, Lương Tiêu bảo anh đợi ở trước sảnh cục cảnh sát, chờ cậu đi xử lí chút chuyện, việc đầu tiên cậu làm là trả lại áo khoác, bốn người còn lại cũng đều đến rồi, vây quanh cung nghênh Diệp Quý An lên xe, đặc biệt là lão Trần, có lẽ đã quên triệt để những lời yêu hận tình thù nghe được trong ngõ tối, một tay túm lấy người Diệp Quý An, một tay bắt lấy Lương Tiêu, im lặng xúc động rơi nước mắt, nửa ngày mới rặn ra một câu, “Đợi khi về nước nhất định sẽ mời hai người ăn một bữa thật lớn.”

Diệp Quý An cười nói: “Không cần không cần.”

Lương Tiêu cũng cười: “Cảm ơn.”

Diệp Quý An liếc nhìn cậu, nghi ngờ người này vừa nghĩ ra tên nhà hàng để bắt lão Trần mời khách rồi.

Tiểu Lý đã đặt xong vé máy bay, thời gian bay là buổi chiều, việc đầu tiên mọi người cần làm là chạy thật nhanh về khách sạn sắp xếp hành lý, việc thứ hai là chạy thật nhanh đến sân bay. Hai lần đi lại đều không ngắn, Diệp Quý An như cũ ngồi ghế cuối, Lương Tiêu ngồi bên cạnh anh.

Hai người không nói chuyện.

Chính xác mà nói là Lương Tiêu không chịu mở miệng. Cậu chỉ cần im lặng, Diệp Quý An sẽ không còn nghe được những suy nghĩ phong phú và quan điểm kì lạ của cậu như bình thường nữa. Diệp Quý An cũng không biết phải nói gì. Đến lúc này anh mới phát hiện mối quan hệ này của hai người… Nói sao nhỉ, chắc là vẫn trong giai đoạn làm bạn bè. Những thứ vụn vặt hằng ngày giống như bánh răng được thêm dầu bôi trơn, từ trước đến nay đều là Lương Tiêu thêm dầu. Vậy nếu như bánh răng không được bôi trơn nữa, có phải một ngày nào đó cũng sẽ chết máy?

Diệp Quý An chẳng thể nhìn ra bất kì cảm xúc gì trên mặt Lương Tiêu, cậu vẫn có thể bày ra bộ mặt nghiêm chỉnh, vẫn có thể cười, trừ ít nói hơn thì tất cả đều rất bình thường. Người ta vẫn nói trên đời này điều vui mừng nhất là nghe tin người yêu cũ chết, đâu phải tất cả mọi người đều có thể chia tay với người yêu trong hòa bình như anh. Đối với Lương Tiêu mà nói, chỉ một chuyến công tác cậu cũng bị người yêu cũ theo dõi, xảy ra những sự việc không mong muốn, khiến lịch trình của bản thân và đồng nghiệp bị xoáy như một mớ bòng bong. Tâm trạng tạm thời không tốt thì không muốn để ý đến ai sao? Từ từ thả lỏng tâm trạng thì sẽ tốt hơn mà? Không phải vậy sao?

Diệp Quý An dùng thời gian cân nhắc khi trở về làm sao báo cáo công tác cho tổng giám đốc để nghĩ về việc của Lương Tiêu. Anh phát hiện có bôi trơn hay không cũng chỉ là thứ yếu, việc anh quan tâm hơn trong lúc này là trạng thái tâm lý của Lương Tiêu, làm một cấp trên mẫu mực, anh cảm thấy đây là việc nằm trong phạm vi quản lý của mình, làm một người bạn Lương Tiêu thân hơn cả, anh càng cảm thấy không thể buông tay không quan tâm. Vé máy bay về nước đã bán hết ghế hạng nhất, anh ngồi ở nghế thương gia với những đồng nghiệp khác, Lương Tiêu ngồi cách anh một lối đi giữa, cậu luôn nhìn chéo ra ngoài cửa. Khi tất cả đèn trong khoang đều tắt, còn lại đèn ngủ chập chờn, xung quanh mọi người đã chìm vào giấc ngủ, chỉ có Lương Tiêu vẫn thanh tỉnh.

Anh liếc nhìn Lương Tiêu đặt máy tính xuống, đứng lên bước về phía cuối khoang, trong lòng anh đấu tranh một lần cuối cùng, chưa đến hai phút sau, anh cũng đứng lên đi theo. Ở tại khu vực chuyển tiếp giữa khoang thương gia và khoang phổ thông, cũng chính là bên cạnh phòng rửa tay và lối thoát khẩn cấp, anh và Lương Tiêu đối mặt nhau.

“Tiền bối.” Lương Tiêu nhìn anh gật đầu, sau đó lại lảo đảo bước về vị trí ghế ngồi của mình.

“Đợi một chút.” Diệp Quý An vô thức nắm lấy cổ tay cậu, bọt nước rửa tay còn chưa trôi hết, cầm vào lòng bàn tay ướt sũng, “Còn hơn hai tiếng nữa mới tới nơi.”

“Ừm.” Lương Tiêu quay đầu nhìn anh, “Tiền bối nhân lúc còn sớm ngủ một giấc đi.”

Diệp Quý An lập tức hoàn hồn, buông tay về nắm lấy đường chỉ quần mình, gương mặt hiện ra vài nét chật vật, “Anh không đi vệ sinh.”

“Ồ.” Lương Tiêu duỗi mí.

“Cậu… Có lời gì muốn nói với anh không?” Diệp Quý An hít vào một hơi, “Tức là có gì buồn bực, lo lắng, nghĩ không ra ấy, đều có thể nói với anh.”

“Tiền bối không buồn ngủ ạ?”

“Không.” Diệp Quý An có thể coi như là tinh thần phấn chấn.

Lúc này Lương Tiêu mới quay người lại, dựa lưng vào tường, cậu nhẹ nhàng cúi đầu, mắt chăm chú nhìn Diệp Quý An. “Thật ra em rất muốn nói cho tiền bối nghe, mấy ngày này em nghĩ rất nhiều, cũng không biết mình đã nghĩ kỹ chưa, không biết mình có nói ra lời nào ngu xuẩn không.”

“Cho nên cậu dứt khoát không nói lời nào?”

“Cũng gần thế ạ.” Lương Tiêu mỉm cười rất nhạt, “Bây giờ em nói có còn kịp không?”

“Cậu nói đi.” Diệp Quý An cũng cười, anh bỗng nhiên cảm thấy như thế này chân thật hơn nhiều.

“Tiền bối còn nhớ việc em bị choáng kim tiêm không? Thật ra trước đây em không có chứng bệnh này.” Ngắt một nhịp, Lương Tiêu bắt đầu tự thuật: “Rất lâu trước đây, mẹ em đưa anh trai em ra nước ngoài sống cùng bà, chữa trị bệnh ung thư thực quản, anh trai em cũng ở bên đó học luôn. Năm em mười bốn tuổi, sau khi tốt nghiệp cấp hai cũng sang bên đó tìm bọn họ. Sau đó em phát hiện, anh trai luôn luôn ở trường, rất ít khi về nhà, căn nhà chỉ có một mình mẹ em ở, bà ấy cũng không cho em ở cùng, rất nhanh đã liên hệ làm xong cho em thủ tục cư trú, thuê cho em căn phòng ở cạnh trường cấp ba, còn thuê bảo mẫu giám sát.” Nói xong hai mắt Lương Tiêu sáng ngời, Diệp Quý An có chút thấp thỏm.

“Cậu nói tiếp đi.”

Lương Tiêu vuốt sống mũi, “Cứ thế trôi qua một năm, có một lần em đột ngột về nhà lấy đồ, nhìn thấy bà ấy nằm trên sàn giống như người say rượu, trên tay còn cắm ống tiêm.”

Diệp Quý An trầm ngâm, hút ma túy? Anh thật không muốn nghĩ đến phương diện này.

Lại thấy Lương Tiêu nhìn ra mảnh đen tối ngoài cửa sổ, đáp: “Bà ấy nói mình đã nghiện thuốc quá nặng rồi, không cho em nói với bố, cũng không cho em báo cảnh sát, nếu không bà sẽ tự sát. Anh trai em đã sớm biết chuyện này, em hỏi anh ấy phải làm sao, anh ấy cũng dùng giọng điệu hệt như mẹ, còn nói bệnh viện cho dùng Moóc-phin để giảm đau. Em biết những lời đó không đúng, nhưng em cứ luôn do dự, cuối cùng cũng không làm gì cả, vài tháng sau thì mẹ em qua đời do sử dụng thuốc quá liều, chết ở nhà riêng, xác thối lên rồi mới có người phát hiện. Vài tuần sau anh trai em nhảy lầu tự tử, được đăng trên báo New York.”

Diệp Quý An bỗng nhiên không nói ra được lời nào, loại chuyện không liên quan tới bản thân này làm anh cảm thấy đau lòng, trên mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh hằng ngày khi làm việc, anh cảm thấy giờ phút này im lặng nghe thôi cũng là sự tôn trọng tốt nhất dành cho đối phương.

Lương Tiêu chuyển tầm mắt từ ô cửa sổ rơi xuống gương mặt Diệp Quý An, cậu nhẹ nhàng nói: “Lọai chuyện này vốn dĩ đã có thể có nhiều cơ hội cứu vãn, nhìn thấy mẹ em chẳng còn bộ dạng của người sống, em cũng chỉ nghĩ là do căn bệnh ung thư, lại chẳng để ý trên tay bà có rất nhiều lỗ kim tiêm, cuối cùng phát hiện ra bà ấy dùng ma túy, em bị dọa sợ cũng chẳng dám làm gì cả, sau đó bọn họ đều chết rồi. Bố em cũng không trách em, còn đặc biệt sang ở cùng em hết hai năm cấp ba.”

“Cậu nghĩ ông ấy sẽ trách cậu sao?”

Diệp Quý An đến gần, kề sát cậu, cũng dựa vào bức tường phía sau, giống như hai người đang ở phòng hút thuốc.

“Em không biết. Chỉ là từ đó không thích tiêm thuốc nữa.” Lương Tiêu lắc đầu, “Còn chưa nói hết, chuyện của em với Roman.” Cậu bỗng nhiên cười, hai tay duỗi thẳng xuống hai bên, biểu tình không có chuyện gì, “Có thể do em vẫn ám ảnh chuyện mẹ mình dùng thuốc phiện, em với cậu ta quen nhau trên một diễn đàn thảo luận về động vật bò sát, cả hai đều nuôi rất nhiều thằn lằn, sau đó phát hiện đều ở New York, có lẽ đều cong, gặp vài lần liền ở bên nhau.”

“Ừ.” Diệp Quý An khẽ gật đầu.

“Có lẽ bắt đầu từ năm mười tám tuổi, em đã ý thức được bản thân mình là người đồng tính. Roman học ở một trường nghệ thuật, học vẽ tranh sơn dầu, em vẫn luôn học tài chính, chủ đề nói chuyện không nhiều lại thường xuyên cãi vã, nhưng nói đi nói lại thì quãng thời gian đó vui vẻ vẫn nhiều hơn đau buồn. Thế rồi có một lần, em cũng lại quên đồ, trở về nhà vào thời điểm không nên trở về, nhìn thấy năm sáu người nằm trên sàn nhà mình chích thuốc phiện, so với hình ảnh của mẹ em năm đó đúng là không khác chút nào.

Diệp Quý An thử xoa vai cậu, “Đây là đoạn kí ức năm cậu hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi?”

“Vâng.” Lương Tiêu cụp mí mắt, làm cách nào cũng không thể thả lỏng hai vai, “Lúc đó lịch học rất bận, cậu ta cũng rất thông minh, biết chọn nơi không dễ bị phát hiện để chích thuốc, em trước giờ chẳng hề phát hiện ra. Em chạy ra khỏi phòng khóa trái cửa, sau đó báo cảnh sát. Chỉ nghe thấy tiếng bọn họ đập cửa bên trong, không ngừng gào khóc cầu xin em, bọn họ không dám nhảy xuống từ tầng hai mươi, rất nhanh sau đó cảnh sát đã đến đưa bọn họ đi mất.”

“Tiền bối, em cảm thấy mình không phạm phải sai lầm cũ, cũng không hối hận.” Lương Tiêu vội vàng nói cho xong lời.

“Anh đồng ý.” Diệp Quý An an ủi.

“Em không muốn bất kì ai dùng thuốc quá liều chết trong nhà em nữa.” Lương Tiêu lại nói.

“Anh hiểu.” Diệp Quý An quay qua đối diện khuôn mặt cậu, “Cậu làm vậy là đúng, nếu đặt mình vào hoàn cảnh ấy, anh không chắc mình có thể quyết đoán được như cậu hay không.”

Lương Tiêu mở miệng, lại không nói gì.

Diệp Quý An không chớp mắt, “Quan trọng hơn là cậu vì việc như vậy mà dằn vặt, hết lần này qua lần khác, những việc vừa ám ảnh vừa nặng nề như vậy ai sẽ chịu trách nhiệm, chuyện này cũng rất bình thường, không ai có thể nói cậu sai, nói cậu tuyệt tình, không biết kiên cường.

Khóe mắt Lương Tiêu đỏ lên.

Diệp Quý An cố gắng biểu hiện ra mình trầm ổn, mở rộng hai tay, “Ôm chút không? Có lẽ sẽ có ích, mấy ngày hôm nay cậu phiền muộn quá, anh thấy không ổn lắm.”

Thực tế thì lúc nói ra lời này Diệp Quý An cũng có chút thấp thỏm, thậm chí thay Lương Tiêu cảm thấy lạ thường. Đây là chiếm lợi hay là an ủi? Sao anh lại muốn ôm Lương Tiêu? Có lẽ mọi ngày anh ôm cậu trên giường đến nghiện rồi? Nhưng nghi ngờ rất nhanh bị đánh vỡ, Lương Tiêu có lẽ không muốn để người khác nhìn mình sướt mướt mất mặt như thế này, dùng lực thật mạnh ôm lấy Diệp Quý An vào lòng, Diệp Quý An thuận lợi đặt cằm mình lên bả vai Lương Tiêu, “Ha ha, tiếp viên hàng không sắp chạy đến bắt chúng ta rồi kìa.”

“Mặc kệ.” Lương Tiêu vô cùng kiên quyết.

“Cậu nói với anh những lời này, anh rất kinh ngạc.” Diệp Quý An vuốt lưng cậu, giúp cậu dễ dàng hô hấp, “Nhưng có chút… nói thế nào nhỉ, thật sự rất vui, anh cảm thấy mình được tin tưởng.”

“Đều đã là việc của quá khứ, cũng không phải luôn dằn vặt. Nhưng chuyện riêng của em đã làm ảnh hưởng đến công việc của anh, em muốn giải thích rõ ràng.” Giọng Lương Tiêu như bị đè nén, âm thanh từ sau tai Diệp Quý An truyền lại, góc độ này trước nay không thấy, “Về nước chắc sẽ còn nhiều việc lắm.”

“Không sao, chúng ta mua bảo hiểm mà, nói không chừng sau khi về còn được bồi thường tiền, vả lại chuyện này từ đầu đến cuối không phải lỗi của chúng ta, lãnh đạo cũng sẽ không đến mức gây khó dễ.”

“Cũng có một phần lỗi ở em, em lẽ ra nên nói rõ với mọi người, nhắc nhở mọi người chú ý.”

“Nói nữa anh bực đấy.”

Lương Tiêu muốn nói lại thôi, vuốt vuốt tóc mai Diệp Quý An, cuối cùng tách người ra, khóe mắt phiếm hồng. “Vậy trở về ngủ thôi.”

Diệp Quý An nhìn bộ dạng như thỏ con của cậu, trong lòng bỗng nhiên được cổ vũ thêm dũng khí, nói: “Đợi chút đã.”

“Sao vậy?”

“Bài thơ kia, cậu còn định đọc cho anh nghe không?”

“Em…”

Đôi mắt Diệp Quý An có chút láp lánh, “Phải đọc diễn cảm vào đấy.”

Lương Tiêu lộ ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ, rất nhanh cậu đã khôi phục khuôn mặt bình tĩnh ổn trọng, “Được, Tiền bối phải nghe thật nghiêm túc.”

Diệp Quý An căng hai tai của mình ra, cười với cậu.

Khuôn mặt Lương Tiêu vẫn nghiêm túc như cũ, âm sắc thanh thoát, cổ áo chỉnh tề, đứng thẳng người, nhìn bộ dạng giống như học sinh cấp ba đứng trên khán đài chuẩn bị thi đọc thơ, chỉ là cậu đọc bằng tiếng Nga, Diệp Quý An trong lòng im lặng, đọc theo từng câu phiên dịch, nếu như tim cũng có thể nói ra tiếng, vậy có thể nghe được bọn họ đang đồng thanh đọc.

И сердце бьется в упоенье

Trái tim tôi hân hoan náo nức

И для него воскресли вновь

Vì em mà tất cả đã hồi sinh

И божество, и вдохновенье

Cả sự tôn thờ, cả niềm cảm hứng

И жизнь, и слезы, и любовь.

Cả đời, cả nước mắt, cả tình yêu.

“Cả đời, cả nước mắt, cả tình yêu.” Câu cuối cùng Diệp Quý An cũng đọc ra tiếng.

Lương Tiêu bỗng nhiên tròn mắt nhìn anh.

“Ngại quá.” Diệp Quý An dơ tay đầu hàng, “Trước khi lên máy bay anh cứ nghĩ cậu sẽ không phiên dịch cho anh nữa, nên đã tự mình lên mạng tra rồi.”

Diệp Quý An cười hi hi giống như đang chơi xấu, thực tế chỉ là đang che đậy sự ngại ngùng của mình mà thôi, nhìn gương mặt của anh cũng có thể phán đoán, lúc này anh đã ngượng ngùng muốn chết rồi. Chỉ bốn câu thơ ngắn ngủi mà làm cho Diệp Quý An đấu tranh trong lòng thật lâu, khiến anh lúc chuẩn bị cất cánh suýt cầm không chắc thẻ lên máy bay. Lương Tiêu cũng vậy, giờ phút này mặc kệ cho có chuyện gì đi nữa, tất cả đều đã nói ra, bản thân không chuẩn bị gì cũng thổ lộ ra rồi.

Ái muội, ái muội, ái muội, Diệp Quý An nghĩ, đây đúng là ái muội, đừng có vờ như không thấy, nó có thể lấy mạng mình đấy.

Ánh mắt vừa trực tiếp vừa ái muội của Lương Tiêu làm cho tim Diệp Quý An đập nhanh hơn cả lúc điên cuồng uống năm cốc cà phê đặc.

“Này, cậu đừng có im lặng thế.” Diệp Quý An dựa lưng vào tường, anh nhận ra mình bắt đầu biết sợ rồi.

“Bây giờ về chỗ ngủ nhé?” Diệp Quý An hỏi.

Chỉ nhìn thấy Lương Tiêu vẫn như cũ, chẳng nói lời nào, cũng không quay về ngủ, giống như chẳng nghe thấy lời anh nói. Lương Tiêu ấn người anh về phía mặt tường nửa bước, hai tay đỡ lấy khuôn mặt anh, hai mắt không chớp, chầm chậm tiến đến gần, nhìn anh chăm chú như thể hồn cậu bị lún sâu vào một thứ tà thuật, duy chỉ có sóng ngầm cuốn trào dưới mặt biển yên tĩnh. Một giây sau, một nụ hôn thật khẽ được đặt lên môi Diệp Quý An, quá mức dịu dàng, cũng quá mức ngắn ngủi, chỉ có tiếp xúc đơn thuần, thậm chí chẳng có gì để phòng bị.

Lương Tiêu cho anh đủ thời gian để trốn tránh, Diệp Quý An lại không có cử động gì.

Anh chỉ cảm thấy hô hấp hiện tại của mình rất gấp gáp.

“Cảm thấy chán ghét ạ?” Lương Tiêu buông tay lùi về sau một chút, vành tai đỏ ửng, cậu làm gì còn vẻ mặt tự tin lúc làm việc nữa.

“Tiền bối?” Cậu lại gọi.

Diệp Quý An từ ngây ngốc trở lại bình thường, sờ môi mình.

Ánh mắt Lương Tiêu tối xuống, gương mặt trầy xước bỗng nhiên ủ rũ, xem ra cậu sắp định xin lỗi rồi.

Trước khi lời xin lỗi của cậu được thốt ra, Diệp Quý An đã bóp nát nó, anh dùng sức thật lớn túm người cậu lại, cảm thấy mình đúng là có chút ngu ngốc. Nhưng nếu như lúc này không giữ lại, có lẽ sẽ để nó mãi mãi trôi đi mất, vì thế anh bước thêm một bước, dùng tay ấn chặt vai của Lương Tiêu, kiễng chân đưa mặt mình sát lại, hé miệng ngậm lấy hai cánh môi mỏng của đối phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK