Lương Tiêu nheo mắt cười nhẹ, đàm đạm nhìn anh, “Tính là chuyện tốt.”
Diệp Quý An lại vuốt túi giấy, “Vậy anh đọc đây.”
“Đọc đi, tiền bối không cần sợ.” Lương Tiêu chống hai tay lên mép bàn, nghiêng người về phía trước, “Đúng rồi, nếu như có chữ nào viết xấu quá thì gọi em qua phiên dịch.”
Diệp Quý An một lần nữa đè xuống nghi ngờ đang gào thét trong lòng, thầm nghĩ, thằng nhóc này vừa biết được nội dung lại còn quen thuộc cả nét chữ? Dù sao Lương Tiêu viết chữ Hán cũng chẳng đẹp đẽ gì cho lắm, chắc là sự tương giao giữa những người viết xấu chăng? Nhưng Diệp Quý An không hỏi, anh chẳng quan tâm được nhiều như thế nữa, vì một chút việc mà làm màu nửa ngày không phải phong cách của anh, Diệp Quý An vội vàng rút ra hai tờ bản thảo, để túi da xuống bàn, nheo mắt nhìn kỹ nét bút.
Chỉ nhìn thấy phần nội dung viết còn khoa trương hơn cả phần đề thư, lưa thưa vài dòng mà hết cả hai trang giấy, bởi vì có vài chữ viết còn to hơn quả đấm. Đúng là chữ viết theo lối hành thư nhưng không phải một hơi kéo hết một chữ, có vẻ đã cố gắng viết đẹp rồi, trong thư đối phương xưng hô anh: Quý An.
Da gà da vịt đua nhau dựng đứng từ gáy xuống lưng đến cả cánh tay, Diệp Quý An sợ rằng mình là trường hợp đầu tiên trong công ty được cái đặc ân này, hết sức có khả năng là mình đã phạm phải tội lớn gì rồi. Anh yêu cầu bản thân đọc tiếp xuống dưới, ở đại học anh có đăng ký một khóa học tự chọn về viết thư pháp, tuy đã quên không ít, nhưng không đến nỗi nhìn không ra kiểu viết hành thư này.
Nội dung như sau:
Tết này vắng nhà, không thể gặp mặt, thành khẩn kính mời Quý An một ngày gần nhất đi theo khuyển tử hàn xá tụ họp, chúng tôi toàn gia nghênh đón.
Tiếp theo là một chuỗi địa chỉ, còn có thời gian, định là tối thứ bảy.
Chơi tết? Khuyển tử? Địa chỉ nhà ở đường Trường An? Diệp Quý An lo lắng bản thân mù chữ hoặc hoa mắt đọc sai chỗ nào rồi lại hóa râu ông nọ cắm cằm bà kia, vì thế cầm đọc lại bức thư này một lần nữa, sau đó ngước mắt lên nhìn Lương Tiêu, “Có phải anh đã phát bệnh tâm thần rồi không?”
Vẻ mặt nhìn thấu hồng trần của Lương Tiêu không biết từ bao giờ đã được phủi bỏ sạch sẽ, lúc này cũng làm ra vẻ thấp thỏm, lắc lắc đầu, “Không đâu, đúng là ông ấy viết như thế.”
Diệp Quý An hít một hơi thật dài, tiếp tục duy trì mạch suy nghĩ thông suốt của mình, “Thế cho nên, vị chủ tịch thần long lộ đầu không lộ đuôi trong các cuộc họp này, hôm nay viết thư tay mời anh cùng “khuyển tử” của ông ấy về nhà ăn cơm? Lại còn muốn toàn gia nghênh đón anh?”
“Ừm, đây là thư mời, vừa trịnh trọng vừa nghiêm túc.” Lương Tiêu thận trọng nói, “Là gia thư.”
Gia thư? Quả nhiên… Quả nhiên cái gì? Mấy tờ giấy này là Lương Tiêu cầm đến đưa cho anh.
Lương Tiêu ra ngoài một lúc, nhìn ra là đến phòng làm việc ở tầng cao nhất. Kinh ngạc một hồi anh cũng bình tĩnh lại, trong lòng có những phỏng đoán hỗn tạp, ngày trước cũng vậy, có lúc ít có lúc nhiều, cho đến bây giờ, càng đến gần với điểm nổ anh càng không vùng vẫy.
Anh đợi Lương Tiêu nói trước.
Lương Tiêu vuốt vuốt sống mũi, lúng túng nhìn anh nói, “Trữ Vân Phi, thực ra là bố em.”
“Ở công ty chỉ có tổng giám đốc với mấy người già biết.” Cậu lại nói.
Diệp Quý An trầm mặc một hồi, bóp chặt chân, anh đứng thẳng dậy, đi đến đối diện bàn làm việc đứng cạnh Lương Tiêu, “Bây giờ anh biết rồi. Người mà anh bắt làm tiểu văn thần sai bảo nửa năm nay, hóa ra là thái tử gia của công ty.”
“Anh muốn thanh minh trước, anh bây giờ không tính là người già.” Diệp Quý An nhanh nhẹn bổ sung.
Lương Tiêu có vẻ bị chọc cười, nhưng lại rất khẩn trương, khiến cho vẻ mặt của cậu có chút kỳ quái, lông mày nhướng lên nhướng xuống, “Tiền bối cảm thấy tức giận sao?”
Diệp Quý An lo lắng nhìn tấm tường kính, bên ngoài nhiều nhiều người như vậy, anh không dám đứng quá gần Lương Tiêu, “Anh tức giận cái gì cơ?” Ngẩng đầu nhìn lên gương mặt Lương Tiêu.
“Bởi vì em lừa anh.”
Diệp Quý An chớp chớp mi, “Nhiều nhất chỉ tính là biết mà không nói.”
“Vậy tiền bối có đồng ý không?”
“Đồng ý cái gì? Đi gặp phụ huynh hả.” Diệp Quý An cười cười, “Làm như tình yêu của sinh viên đại học không bằng.”
“Đúng là giống thật.” Lương Tiêu thành thật đáp một câu.
“Sao ông ấy lại gọi em là khuyển tử? khiêm tốn quá rồi, em nào phải đứa con kém cỏi như thế.”
“Ông ấy khách khí mà.” Má Lương Tiêu thế mà lại đỏ, nhanh chóng quay mặt lại nhìn anh, “Tiền bối vẫn nên trở lại bàn ngồi đi, có người đang nhìn chúng ta kìa.”
Nói đến đây Lương Tiêu đã bình tĩnh lại nhiều rồi, Diệp Quý An đưa mắt nhìn ra ngoài, nơi làm việc không vật che chắn có vài người trẻ tuổi đang nhìn ngó vào đây, trong đó có cô bé Tiểu Lý bộ phận tổng hợp chỉ cần nhìn thấy anh và Lương Tiêu đứng cạnh nhau là cả mặt biểu tình cực kỳ vi diệu, hưng phấn bàn tán, nhưng lúc này cô đang cúi đầu, không dám liếc ngang dọc, chắc là khi nãy vừa bị Lương Tiêu nhìn lại.
“Nhưng anh vẫn ngạc nhiên lắm, mà vẫn có chút không sảng khoái!”
Diệp Quý An trở về bàn làm việc của mình ngồi, thân là cấp trên, nên tránh bớt chút hiềm nghi, cái này là tốt cho Lương Tiêu, “Anh nói xấu chủ tịch với em, cái gì mà ông chủ cứng nhắc cổ hủ, là vì nghe tin tức không được chính xác, bây giờ lật xe rồi… Em nghe xong có suy nghĩ gì không?”
“Không có lật xe, tuy em không cảm thấy ông ấy cứng nhắc, nhưng em cảm thấy lúc tiền bối oán trách rất đáng yêu.”
“… Được rồi.” Diệp Quý An lòng nghĩ cái miệng ngọt này mà bắt đầu thì sẽ liên miên không ngừng, anh cũng biết bộ dạng mình bây giờ tuyệt đối xứng đáng với hai chữ nhiều chuyện, ví dụ như đỏ mặt, ví dụ như ôm trái tim đập bình bịch né tránh ánh mắt vô cùng cương trực của Lương Tiêu, bây giờ đang là giờ làm việc, cứ thế này làm sao mà được, anh nghĩ như vậy, đưa tay vuốt cà vạt, “Thế này vậy, em trở lại làm việc đi, thư mời anh giữ lại, giờ có chút thụ sủng nhược kinh, cảm ơn bố em trước.” Lời bên miệng nói ra vẫn chưa quen lắm, thậm chí còn không tự nhiên mang theo giọng nhà quan, suy nghĩ một chút, anh lại nói, “Chuyện hôm nay anh cần tốn chút thời gian tiếp nhận, em cũng trở về nghĩ xem còn việc gì muốn nói với anh nữa không, tan ca nói chuyện sau.”
Bởi vì ngày hôm sau có sự kiện team building, mọi người phải trở về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày hôm đó tăng ca cũng không quá muộn. Hai người đội gió lạnh bước lên tàu điện, thời gian vẫn chưa qua chín giờ.
Toa hành khách ở đầu tàu vẫn còn nhiều ghế trống, hai người chọn dãy ghế không có người, ngồi xuống sát cạnh nhau. Diệp Quý An khi nãy vừa trải qua vài tiếng đồng hồ tương đối là phức tạp. Một mặt nữa cũng rất hồi hộp, gặp gỡ chủ tịch với anh mà nói là một việc có áp lực kinh khủng, bây giờ còn chồng thêm việc đến nhà người ta gặp phụ huynh hàng thật giá thật, làm anh có cảm giác thời điểm này anh đang mơ một giấc mơ quá lớn đến nỗi sắp đè bẹp mình xuống. Mặt khác, anh thật sự rất vui vẻ, cao hứng đọc báo cáo mà khóe môi không tự giác cong lên, phải uống hai ngụm trà đắng để nhắc nhở bản thân tiếp tục đọc nốt.
Đúng là giống như một giấc mộng. Cũng chỉ trong một ngày hôm nay, cũng chỉ trong vài giờ ngắn ngủi này, anh còn vì mấy lời bốc phét về người nhà Lương Tiêu của Roman làm cho không vui, nên đã ăn nem Việt Nam uống rượu giải sầu.
Kết quả đến bây giờ, anh muốn gì được lấy rồi sao?
Lại còn thư mời gặp mặt, lại còn do chính tay người ta chắp bút viết hai từ “gia thư”, lấy thân phận một người cha, coi anh như người thân bên cạnh con trai mình.
“Có ba chuyện.” Lương Tiêu ngồi ngay ngắn lên.
“Ừm.” Diệp Quý An cũng ngồi thẳng lưng theo.
Lương Tiêu ấn anh dựa lại lên vai mình, cánh tay vòng qua ôm lấy lưng anh, “Thứ nhất, anh trai em họ Trữ, khi em sinh ra được lấy họ mẹ, sau đó cũng không sửa. Nguyên nhân em giữ bí mật chủ yếu là vì em cần tiếp thu luyện tập, năng lực cá nhân của em được đề cao không phải vì bố em là ai, em cũng không muốn nhận được bất cứ sự quan tâm đặc biệt nào, mỗi ngày choáng váng đầu óc vì được người khác khen, cho nên sau này, em vẫn muốn tiếp tục giữ bí mật.”
“Anh hiểu rồi.” Diệp Quý An đáp, “Rất cool.”
“Nói với tiền bối là bởi vì muốn anh hiểu rõ về em hơn, thật ra em cũng do dự lắm, có lẽ anh sẽ rất kinh ngạc, sẽ tạm thời không thể tiêu hóa được ngay… Nhưng bất luận thế nào, em vẫn muốn đưa người mà em yêu nhất đến gặp người mà em tôn kính nhất, em cũng tin rằng thứ khiến tiền bối yêu thích, là con người em.”
“Ài, đâu cần phải nói thẳng thế?”
“Muốn xác nhận chút mà.”
“Đã nói anh hiểu mà, về sau đội ngũ bảo mật có thêm cả anh nữa.” Diệp Quý An lại nóng mặt cười ra tiếng, luồn tay vào áo khoác giúp Lương Tiêu chỉnh lại nơ đeo cổ.
Lương Tiêu duỗi mắt nhìn anh nói: “Chuyện thứ hai, em không muốn giả vờ nói rằng em không nhận được bất kỳ ích lợi nào khi sống trong một gia đình như thế, dù trên phương diện công việc đúng là em không có, em được mời phỏng vấn là bởi vì hồ sơ của em tốt, công việc về đầu tư em tìm được ở New York cũng vậy.”
“Lúc em phỏng phấn anh cũng đi mà! Lúc đó anh nghĩ, tuy thằng nhóc này tiếng Trung chẳng tốt chút nào, nhưng trả lời rất chuẩn, bất luận về năng lực làm việc hay tâm thái cùng ứng biến, lúc phỏng vấn anh chỉ có thể duy trì vẻ mặt tươi tỉnh, nhưng trong lòng kinh ngạc một hồi.” Diệp Quý An giơ một tay lên, lời lẽ nghiêm túc, “Cái này anh làm chứng, trong cuộc họp sau đó người phỏng vấn chính nói em quá ngạo mạn, không muốn chọn em, hỏi bộ phận anh có muốn nhận người hay không, tuyệt đối không đi cửa sau.”
Lương Tiêu cười khì khì, “May mà tiền bối nguyện ý thu lưu, em mới không ở nhà ăn bám phụ huynh.”
Diệp Quý An nhéo tai cậu, “Ăn bám cái đầu em, bọn họ không cần cũng có nhà khác giành lấy em. Cũng may có anh công ty mới không để lọt mất nhân tài.”
“Em đúng là rất có tiềm chất ăn bám.” Lương Tiêu thản nhiên nói, “Vừa nãy chỉ nói về phương diện công việc, ở bên ngoài em thường xuyên tiêu tiền của bố em, tiêu rất nhiều, vả lại cũng không tính trả lại cho ông ấy”
Diệp Quý An cố gắng nhịn cười, “Ông ấy còn muốn em trả lại sao?”
Lương Tiêu ngại ngùng, “Sổ còn không thèm ghi.”
Diệp Quý An quả thật muốn véo má cậu, nhưng vẫn kìm lại được, “Vậy việc thứ hai em muốn muốn nói với anh có phải là, dù em chăm chỉ làm việc, ngày ngày tiến bộ, nhưng em vẫn là con nhà giàu có vung tiền quen tay?”
Lương Tiêu xấu hổ đáp: “Em đúng là như vậy, cũng không sửa được.”
“Sửa làm gì? Có tiền đương nhiên phải tiêu, làm gì cũng phải đối đa hóa ưu thế của mình, lúc này sao lại quên rồi.” Diệp Quý An nhìn cánh cửa sổ thủy tinh hình chữ nhật phía đối diện, trước cửa kính có người đang trộm liếc bọn họ, anh không hề để vào mắt, anh chỉ nhìn khoảng không tối đen bên ngoài, tàu điện lúc này đang lướt như bay trong đường hầm, bên trong phản chiếu lên hình ảnh hai con người đang tựa vào vai nhau. Lương Tiêu nhìn anh qua mặt kính đối diện, vẻ mặt chăm chú mà đơn thuần, “Nói thế này đi, anh sớm đã biết nhà em có mỏ vàng rồi, đây không phải việc gì đáng xấu hổ cả, cũng giống như không ai bởi vì gia đình mình nghèo khổ mà cao quý hơn ai, quan trọng ở chỗ người ta làm thế nào, người ta làm được gì. Còn con nhà giàu, không ai có thể định nghĩa về tất cả bọn họ được, chỉ có thể nói em đã coi như là người tốt nhất trong số bọn họ rồi. Em có lẽ cũng quen biết nhiều người cùng tuổi có bối cảnh tương tự như mình, em xem có ai mỗi ngày tăng ca đến nửa đêm, mỗi ngày cùng bạn trai đi tàu điện chạy ra ngoài đường vành đai năm không.”
“Hôm nay tiền bối cứ khen em suốt.”
“Anh có thể khen em mỗi ngày, anh không thiếu lý do.”
Lương Tiêu ngại ngùng cúi đầu xuống, chóp mũi đụng vào trán của Diệp Quý An, “Vẫn còn việc thứ ba.”
“Là gì?”
“Lúc bố em ra đời vẫn chưa có phim Lượng Kiếm*.” Cậu đau xót nói, “Tất cả đều là trùng hợp.”
*Trong phim Lượng Kiếm có một nhân vật tên Sở Vân Phi là quân nhân, còn bố Lương Tiêu tên Trác Vân Phi, 2 họ này tuy khác nhau nhưng có chung 1 cách đọc, chắc ý bảo bức thư bố Lương Tiêu viết vừa trịnh trọng vừa nghiêm túc giống Sở Vân Phi nhưng chỉ là trùng hợp thôi.
Diệp Quý An ngây ngốc, sau đó bật cười ha ha.
Sau khi về đến nhà, Diệp Quý An làm một đĩa salad xúc xích làm đồ ăn khuya, hai người lại thay phiên nhau đi tắm rửa, làm cho Engels chưa quen nhà mới một bữa tiệc gián Mỹ thật lớn, sau đó đi ngủ sớm. Diệp Quý An cảm thấy có chút thoải mái, anh nhớ lại cuộc đối thoại lần trước, chủ tịch gọi anh đến phòng làm việc, anh còn tưởng mình sẽ bị đuổi việc, kết quả người ta lại hỏi anh về tình trạng của nhân viên mới, đương nhiên cũng hỏi về Lương Tiêu, giống như đang hỏi có phải con trai tôi là người cậy tài ngạo mạn không để ai vào mắt không, cho nên càng nghĩ càng thấy chủ tịch đúng là một người cha thân thiết thấu đáo. Sau đó nằm nghĩ một đêm, anh vẫn chưa nghĩ ra nên tặng quà gì đã đến giờ phải dậy chuẩn bị cho sự kiện team building vào buổi chiều, Diệp Quý An lại sốc tâm lý.
“Nếu như hôm nay đi…” Anh một bên kéo quần thể thao, một bên nhìn Lương Tiêu vẫn đang ngái ngủ, “Vậy phải mang thêm bộ âu phục đợi sự kiện kết thúc thì thay hả? Cả người mồ hôi, cũng chẳng kịp tắm.”
“Không cần, ông ấy chọn giờ này chính là muốn chúng ta không cần phải quá trang trọng.” Lương Tiêu duỗi thân chống người dậy, chăn nhung đồng thời bị trượt xuống, ánh nắng như thỏi vàng chiếu lên vai và eo cậu, nhảy nhót trên làn da mịn màng, mờ mờ phát sáng, tỏa ra một loại cảm giác gọi là sự tươi trẻ, cậu lại nhìn Diệp Quý An cười ngốc nghếch, “Tiền bối căng thẳng lắm hả?”
Đương nhiên, Diệp Quý An mặc xong áo len quay đầu nhìn lại, “Với cả anh không biết lần đầu gặp gỡ nên tặng gì cho phải, một rưỡi phải đến công viên Olympic tập hợp rồi, bây giờ mua gì đó vẫn còn kịp, bố em có vẻ chẳng thiếu thứ gì, cảm thấy nấu món gì đó đem qua cũng không hợp lý lắm.”
Lương Tiêu đồng tình, “Không sai, chỉ có em mới được ăn cơm tiền bối nấu.”
“Ngài ít nhiều cũng đề xuất thứ gì đó đi có được không, tiểu tổ tông, đi gặp bố ngài đó.” Diệp Quý An nằm xoài xuống giường, nhéo cái eo của cậu nhột nhột, “Không nghĩ ra được gì thì dậy cho thằn lằn ăn.”
Lương Tiêu dụi mắt, cả người vẫn lười biếng như cũ, trực tiếp ôm anh nằm xuống, Lương Tiêu phải hôn một ngụm mới chịu nói chuyện hẳn hoi, triền miên cũng hôn xong, cậu thần thần bí bí mở miệng nói: “Có thể tặng trò chơi xếp hình, càng phức tạp bố em càng thích, nhưng chúng ta phải ghép cùng ông ấy.”