Diệp Quý An cho đến bây giờ vẫn không sợ gánh trách nhiệm, bởi vì quả thật anh có một phần lỗi, cho dù kết quả xử lý cuối cùng là anh bị phê bình trước công ty hay bị trừ lương thưởng, khiến anh phải ăn rau và mì gói hết cả mùa xuân để tiết kiệm tiền thì anh cũng nhận.
Ai biết được những điều Diệp Quý An dự tính đều không hề xảy ra, anh chỉ bị chủ tịch hội đồng quản trị gọi vào nói vài câu. Họp buổi sáng xong thì Diệp Quý An nhận được thông báo, lúc báo tin tổng giám đốc cứ thần thần bí bí, sắc mặt nghiêm túc, làm Diệp Quý An không thể không căng thẳng.
Văn phòng làm việc của chủ tịch ở tầng cao nhất, đợi bên ngoài hơn nửa tiếng, Diệp Quý An lúc này mới đứng trước mặt vị chủ tịch đầu tóc hơi xám bạc, ôn tồn tao nhã. Ông hỏi Diệp Quý An làm việc ở vị trí này cảm thấy thế nào, Diệp Quý An nghĩ bụng cấp trên đang tìm cớ nói về chuyện của mình, trong lòng thầm than không ổn.
“Cậu làm công việc này có thấy vui vẻ không?”
Diệp Quý An lập tức quay đầu lại, sau đó đáp: “Nếu như cho tôi xuyên không trở về lúc vừa mới tốt nghiệp, tôi cũng sẽ chọn đến đây phỏng vấn.”
Chủ tịch giống như nhìn thấu suy nghĩ của anh, lắc đầu cười, “Người trẻ tuổi bây giờ thường không biết vui vẻ, huống hồ cậu làm chủ quản ở tuổi hơn ba mươi, sao mà vui được!”
Đúng vậy, vui thế nào được, trong đầu anh lúc nào cũng có suy nghĩ muốn chết đây, Diệp Quý An không muốn nói những lời trái với lòng mình đại loại như “Tôi vui vẻ lắm”, chỉ biết cười lịch sự, hơi hơi gật đầu, lại nghe thấy chủ tịch nói: “Những cấp dưới trẻ tuổi làm việc ở bộ phận cậu thế nào?”
Bộ phận hơn hai mươi người, trẻ tuổi hơn anh có khoảng mười người, đây là muốn anh nhận xét từng người sao? Diệp Quý An không nghĩ rằng chủ tịch sẽ biết mặt hết từng người, vì vậy chỉ giới thiệu qua loa về tình trạng của mọi người.
Chủ tịch rút ra cuốn sổ nhân viên, lật vài trang,: “Cô Tiểu Lý này từ bộ phận tổng hợp chuyển đến bộ phận cậu, năng lực thích ứng như thế nào?”
“Không tệ, làm việc rất chăm chỉ lại nhanh nhẹn.”
“Tiểu Trương thì sao? Nghiên cứu sinh từng làm việc cho Liên Hợp Quốc, biết bốn loại ngôn ngữ?”
“Đúng vậy, phiên dịch rất tốt, đặc biệt là vốn từ học thuật ngành tài chính rất đáng nể, tuy rằng mới tốt nghiệp còn chưa trưởng thành, nhưng quan hệ với đồng nghiệp vẫn rất tốt.”
“Vậy Tiểu Lương thì sao?”
“Làm việc vô cùng chuẩn xác, đầu óc nhạy bén còn táo bạo.”
Gương mặt hồ ly cười híp mắt của Lương Tiêu bỗng hiện ra trong đầu Diệp Quý An, lòng quả quyết vài phần: “Là một người khôn ngoan.”
Chủ tịch cười đáp: “Tôi nghe nói cậu ta có chút cậy tài kiêu ngạo, là do tính cách cậu ta như vậy sao?”
Diệp Quý An đoán chắc là tổng giám đốc hói đầu kia thường ngày bị Lương Tiêu làm cứng họng nên ghi thù, đi cáo tạng với chủ tịch rồi. Diệp Quý An nghĩ thầm, thái độ hằng ngày của Lương Tiêu đối với đa số đồng nghiệp đều không lạnh không nhạt, cậu ta chưa từng góp tiền đặt trà sữa cùng mọi người, cũng không thích nói lời nịnh nọt, nhưng lúc mọi người bận thì cậu ta cũng chủ động giúp đỡ, chỉ là cậu ta không có quá nhiều hứng thú với chuyện của người khác mà thôi. Càng huống chi thời đại như bây giờ, còn có thể cùng đồng nghiệp thân thiết được đến mức độ nào nữa, những người có thể kêt bạn được thực sự ít ỏi.
Nghĩ như vậy, Diệp Quý An nói: “Lương Tiêu đúng là có cá tính, nhưng chủ tịch xem, ‘có tài kiêu ngạo’ thì trước tiên cậu ta phải có tài đã, năng lực làm việc của cậu ta rất cao, chỉ là không thích chỗ náo nhiệt, cũng không phải tách biệt tập thể, tôi nghĩ rằng với những người trẻ tuổi vừa thành thục lại vừa biết làm việc như thế, chúng ta nên tôn trọng tính cách của cậu ấy.”
Chủ tịch đóng cuốn sổ lại vỗ tay khen ngợi Diệp Quý An, cười lộ ra nếp nhăn, “Xem ra cậu rất coi trọng người tài.”
Diệp Quý An nghĩ trong lòng, nếu không biết trân trọng người tài thì anh chỉ còn biết dâng hiến cả cuộc đời này cho việc tăng ca mà thôi, vả lại người tài nên được khen ngợi, đây không phải là đạo lý hiển nhiên hay sao? Lời ngon tiếng ngọt thì thích còn phát tài thì không quan trọng sao? Diệp Quý An cùng chủ tịch nói chuyện thêm mươi phút, chủ đề rất rải rác, không nhìn ra bất kì ý tứ nào là muốn khai trừ anh khỏi công ty, cứ thể để anh trở về làm việc.
Nghĩ lại ấn tượng trước đây của mình về vị chủ tịch này là một ông già khó tính chỉ biết xoi mói nhân viên, Diệp Quý An giờ này có chút xấu hổ, anh cảm thấy thực ra chủ tịch rất thân thiết, công tư phân minh, rất có khí chất làm ông chủ lớn.
Hai tuần cuối cùng trước kỳ nghỉ tết khá bận bịu, cũng may vừa ký xong được một hạng mục quan trọng, những thứ cần xử lý chỉ là vài công việc linh tinh, Diệp Quý An không bận đến nỗi không thể về nhà ngủ, anh và Lương Tiêu mỗi ngày đều ngồi chuyến tàu điện cuối cùng về nhà, nếu như không kịp sẽ ngồi taxi. Những vật dụng sinh hoạt hằng ngày Diệp Quý An đều dùng của Lương Tiêu, dù có quên thứ gì thì về nhà lấy cũng rất tiện, anh cứ như vậy sống cùng với đối tượng chuẩn bị yêu đương của mình, cũng không cần phải đợi đến kì nghỉ lễ.
Dù nói là sống chung nhưng việc cơ bản chỉ là ngủ chung. Về đến nhà cũng đã gần một giờ sáng, trong lúc chờ Lương Tiêu tắm rửa thì Diệp Quý An thỉnh thoảng vùi đầu vào ghế sô pha ngủ ngon lành, mười mấy con thằn lằn trong hộp của Lương Tiêu phải đợi Lương tiêu tắm xong, giúp chúng nó điều chỉnh nhiệt độ nước lên cao hai độ mới ngủ được. Không như Diệp Quý An chưa tắm đã nằm trên giường ngủ say như chết, mỗi lần Lương Tiêu bước ra từ phòng tắm, Diệp Quý An lại thấy cậu tinh thần phấn chấn như mọi khi, đợi cậu cũng lên giường, đằng sau lưng bị cậu nhè nhẹ ôm, nhìn Marx nằm trên tủ đầu giường chầm chậm kép nửa mắt, vị đằng sau lưng mới cảm thấy buồn ngủ.
Điều làm anh cảm thấy yên tâm là lượng thuốc ngủ của Lương Tiêu đã giảm đi một nửa, cậu không còn xuất hiện tình trạng cả đêm mất ngủ nữa, Diệp Quý An sẽ tỉnh dậy trước năm phút vào buổi sáng, làm chút bánh sanwich hoặc bánh cuộn, một chút hoa quả trộn sữa chua, lúc trước ở một mình anh làm gì có có tinh thần như thế, bây giờ là hai người rồi, anh không muốn ăn uống tạm bợ nữa. Mỗi lần Diệp Quý An rán trứng, Lương Tiêu sẽ đi vào cửa bếp, mặt mày ngái ngủ nói chào buổi sáng với anh. Tiếp đó, một ngày mới lại bắt đầu bằng việc chen chúc trên tàu điện.
Thói quen cũ vẫn không đổi, Diệp Quý An vẫn chạy bộ trước khi bắt đầu vào làm việc buổi sáng, Lương Tiêu cũng thế, nhưng anh không cần trốn tránh cậu như trước đây. Bất luận là vì hình xăm hay vì yêu thích, cậu cũng đều nói ra rồi, Diệp Quý An không cần thiết phải trốn tránh nữa. Đương nhiên, hai người vẫn không thể cùng nhau tắm được.
Có những lúc Diệp Quý An bỗng cảm thấy cuộc sống như bây giờ quả thật rất tốt. Cho dù đúng là bọn họ bận đến mức không có thời gian dành cho đối phương, nhưng loại cảm giác trống rỗng cùng cô đơn đã không còn nữa.
Ngày cuối cùng trước khi nghỉ lễ, anh hẹn Lương Tiêu đi xem biểu diễn ca nhạc, là một quán bar nhỏ nằm bên cạnh trung tâm nghệ thuật Thiên Kiều, được mời đến biểu diễn là một nhóm nhạc Na Uy, điển hình của nhạc rock Bắc Âu.
Anh rất muốn trước khi kết thúc công việc của năm nay được cùng người bạn tri âm của mình đến xem màn live hiếm gặp này, cùng nhau sảng khoái một trận.
Nguyện vọng của Diệp Quý An tiến triển thuận lợi cho đến ngày tan ca cuối cùng hôm đó. Truyền thống của công ty là ngày cuối cùng không tăng ca, Diệp Quý An thậm chí dự định đặt trước bàn ở một nhà hàng đồ ăn Việt Nam nổi tiếng, muốn cùng Lương tiêu ăn no trước rồi mới đi xem biểu diễn, kết quả, khi anh báo cáo xong phần tổng kết cuối cùng ở văn phòng tổng giám đốc thì hy vọng cũng bị đập tan.
“Tối nay có một bữa cơm.” Tổng giám đốc nói, “Tôi mời khách, có vài cổ đông lớn cũng đến, Tiểu Diệp đừng từ chối.”
Diệp Quý An đương nhiên rõ ràng, đây chính là muốn anh qua đó uống rượu, theo cách nói của lãnh đạo thì đây là việc ‘trọng dụng’ người trẻ tuổi, ví dụ như anh đã không ít lần tham gia những bữa cơm như thế này, có thể gọi là ‘thanh niên tài tuấn’ của công ty, thay lãnh đạo uống biết bao nhiêu ly rượu, xưa nay ai đi đường dài mà không tê chân, bao năm nay mỗi lần có tiệc anh vẫn cứ uống hết cốc này đến cốc khác, sau đó vào nhà vệ sinh ngồi trước trước bồn cầu nôn ra dịch xanh dịch vàng, nhưng anh vẫn tự mình chống đỡ được, rửa mặt sạch sẽ gọn gàng rồi ra ngoài tiêp tục chiến đấu, anh tự nói vơi bản thân rằng đây là một phần công việc, trước nay nay chưa từng do dự.
“Nhà tôi có chút việc, anh xem tôi có thể không …”
“Cậu còn chưa kết hôn thì có việc gì chứ?” Tổng giám đốc đứng ở trước máy pha trà tự pha cho mình một cốc, cười khà khà ngắt lời anh, sau đó vỗ vai anh thân thiết nói: “Cũng không cần quay về lãng phí thời gian nữa, tôi vừa nói với người của bộ phận cậu trực tiếp tan ca rồi, cậu cứ ở đây đợi tôi mười phút, chúng ta cùng ngồi xe đi, đừng có không giữ mặt mũi cho tôi đấy.”
Được thôi, Diệp Quý An biết mình không đi không được, cấp trên lấy chức đè người, cho anh xe anh còn không ngồi, chẳng phải là trong mắt không có ai sao? Diệp Quý An buông bỏ kháng cự, ngồi trên sô pha của phòng giám đốc gửi tin nhắn cho Lương Tiêu.
[Lãnh đạo mời khách, anh phải đi uống rượu, không thể xem biểu diễn được rồi.]
Lương Tiêu không trả lời tin nhắn, Diệp Quý An nhìn điện thoại chăm chú từng giây, trong lòng bỗng nhiên dấy lên cảm giác tội lỗi, giống như lúc còn nhỏ đem một bài kiểm tra điểm số không cao trở về nhà.
Anh lại cầm điện thoại lên.
[Anh nói là ở nhà có việc nhưng không có tác dụng, phải đi thay lãnh đạo uống rượu, trốn không nổi. Người ta cố tình không cho anh ra khỏi phòng làm việc.]
[Cậu tan ca chưa?]
[Đừng bỏ ăn nhé, đến nơi cũng đừng kích động uống quá nhiều, nghe nhạc là chính, muộn quá cũng phải về nhà.]
Lương Tiêu phản hồi lại một tin: [Được, là tổng giám đốc ạ?]
[Đúng vậy, còn có vài cổ đông.]
Lương Tiêu không trả lời.
Thẳng cho đến lúc Diệp Quý An lên xe với tổng giám đốc, màn hình cuộc đối thoại vẫn tĩnh lặng.
Trên đường đi, Diệp Quý An vừa thành thục vừa khách khí nói chuyện với hai vị có chức vụ cao hơn mình, đặt ví lên đầu gối, tay luôn cầm chặt điện thoại. Đến nhà hàng, sau khi tiễn các lãnh đạo vào thang máy, anh đút tay vào túi áo khoác, một mình đứng đợi các cổ đông còn lại ở sảnh lớn, gõ ra vài từ trên thanh trò chuyện rồi lại xóa đi.
[Cậu giận rồi à?]
Tin nhắn này cuối cùng vẫn được gửi đi.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, tin nhắn này mới được trả lời, lúc đó Diệp Quý An vừa mới tiếp xong một màn rượu, uống vào hai ngụm canh lạnh ngắt, ngồi gật gù ở vị trí gần cửa ra vào, vẻ mặt chăm chú nghe các vị khách lớn ba hoa khoác lác, tuy nói là cổ đông lớn, thực tế chỉ là vài nhà đầu tư nhỏ lẻ mà thôi, chủ yếu là tổng giám đốc muốn lôi kéo phe cánh cho mình. Diệp Quý An nhìn ra rõ ràng, nhưng anh có thể đảm bảo bây giờ mình đang mỉm cười chứ không phải cười lạnh. Điện thoại rung lên, não bộ trống rỗng của anh mới nhanh chóng phục hồi tinh thần, là tin nhắn của Lương Tiêu.
[Tiền bối, ra ngoài một lúc, không cần cầm theo áo khoác và ví.]
Một tin nhắn khác tiếp tục được gửi đến.
[Em ở bên ngoài.]
Diệp Quý An nhất thời có chút mơ hồ, rượu cũng ngấm dần, anh trả lời: [Cậu không đi xem ca nhạc à?]
[Vẫn chưa bắt đầu, anh ra ngoài một lúc là được.]
Diệp Quý An suy nghĩ một chút, cuối cùng cho ra đáp án, có lẽ tên nhóc này tìm anh có việc thật, bảo anh không cần cầm theo áo khoác và ví, tức là xong việc thì để anh trở lại uống rượu tiếp. Anh nghĩ mình đã uống nhiều như vậy, rời bàn đi vệ sinh một lúc cũng là việc rất là bình thường, nghĩ vậy liền đứng dậy nói câu xin lỗi rồi bước ra khỏi cửa, định mở cánh cửa rèm nhung nặng như tường thành ra, Diệp Quý An say ngà ngà vẫn trút ra được ít sức lực, tay vừa định đẩy cửa thì trước mắt lại trống không, là Lương Tiêu giúp anh mở, cửa lại nhanh chóng được đóng lại.
“Ơ, cậu đến thật à…” Diệp Quý An cười ngốc, cố gắng đứng vững mới không để trán mình đập lên vai người đối diện, “Sao thế?”
“Đợi em một lúc, hai phút, Lương Tiêu mặt không biểu tình.
“Cậu định làm gì?” Diệp Quý An xoay người lại không nổi.
“Em vào kính vài ly rượu, nhân tiện mang đồ của tiền bối ra ngoài, sẽ xong nhanh thôi.”
Lương Tiêu nắm vai Diệp Quý An, thì thầm bên tai anh, “Anh ngoan ngoãn đứng chờ ở đây, hôm nay em phải đưa anh đi thả lỏng.”