• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh báo: Phía trước là H!  ➩
Đã nói đến vậy như rồi, Diệp Quý An nghĩ mặt mình chắc cũng không còn gì để mất nữa đâu. Lương Tiêu cũng chẳng chần chừ gì cả, lập tức tắt nhạc, giờ này vứt sạch chút chính nhân quân tử còn lại, giãn mày, tay luồn xuống đùi Diệp Quý An ngắt nhéo da thịt anh, giúp anh ngồi đúng trọng tâm, sau đó ngậm lấy môi anh. Tay Diệp Quý An mò mẫm xuống bên dưới, chuẩn bị chạm đến thắt lưng Lương Tiêu thì bị cậu đẩy ra, đặt cả người đang ngồi trên đùi mình xuống đất.

Diệp Quý An suýt chút nữa đứng không vững, anh cũng không hiểu tại sao, chỉ thấy Lương Tiêu lùi ghế xoay ra đằng sau, phía trước bây giờ trống một chỗ lớn, vừa đủ cho một người thay thế vào đó.

“Đến đây.” Cậu nâng mày, điềm tĩnh nhìn Diệp Quý An, “Dưới này không trải thảm, tiền bối quỳ ở đây có thể sẽ hơi cứng và lạnh đấy.”

Diệp Quý An xoa má mình, “Không sao.” Anh nhỏ giọng đáp, thực tế đã ngại lắm rồi, ánh mắt Lương Tiêu bỗng nhiên trở lên chuyên chú, quét lên khắp người anh, đặc biệt là đôi chân trần trụi của anh, giống như nhìn thấu toàn bộ vở kịch mà anh đang mời cậu đến diễn.

“Căn phòng này rất ấm áp.” Anh giải thích, còn cởi ra hai cúc áo, muốn cho đối phương thấy mình thành thục một chút. Lương Tiêu vẫn như cũng không nói gì, khuôn mặt đầy ý cười, tiếp tục lộ liễu nhìn anh, Diệp Quý An trực tiếp cúi người quỳ xuống cạnh bàn, sau đó lại chuyển hướng, lùi vào trong quỳ xuống trước đũng quần màu lam xám của Lương Tiêu, tách rộng hai chân của mình ra.

“Tiền bối phải tiến bộ hơn, so với lần trước.” Lương Tiêu đưa cổ tay xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi của anh, Diệp Quý An vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt gắt gao như lửa đốt của cậu. “Anh sẽ làm tốt…” Diệp Quý An vừa kéo quần của cậu xuống, vừa dùng môi mình quẹt ngón tay cậu, càng quẹt tim đập càng nhanh, nhớ lại tình huống lần trước.

Ngày điên cuồng cuối cùng của kỳ nghỉ, anh quỳ dưới vòi sen giúp Lương Tiêu khẩu giao, cậy bản thân có một chút kinh nghiệm tích lũy, Diệp Quý An thành thạo hơn, cũng to gan hơn, nhưng không kịp đề phòng đã bị sặc vài ngụm nước nóng, cuộc ân ái hoàn hảo cứ thế bị những tràng ho liên tục của anh làm đứt đoạn, Diệp Quý An ho ra nước mắt, miệng vẫn còn ngậm vật đó của người ta, đúng là không phải kỷ niệm gì đáng tự hào.

Lần này thì khác rồi, lấy đâu ra nước nóng cản trở mình nữa? Mình phải rửa nhục. Diệp Quý An nghĩ đến đó liền dứt khoát kéo quần đùi của Lương Tiêu xuống, tiếp đó là quần lót, đợi đến khi dương v*t cứng một nửa lộ đầu ra, anh mới đưa tay vuốt dọc từ trên xuống dưới, Diệp Quý An hít sâu một hơi, nghiêng đầu về phía trước.

Anh nâng dương v*t lên, đưa nó vuốt ve khắp gương mặt mình, liếm từ màng bao liếm xuống, anh biết Lương Tiêu thích bắt đầu như vậy. Đầu dương v*t ấm nóng nặng trĩu cọ lên da mặt anh, cọ qua sống mũi và cánh mũi, sau đó cọ lên mí mắt mềm mại của anh, Diệp Quý An khép nửa mắt, miệng không ngừng mút mát phần thân dưới dương v*t, mút hết một lần lại thêm một lần, dùng nước bọt của mình làm ướt từng đường gân nổi lên, hưởng thụ cảm giác trêu trọc cây gậy ngày càng cứng dần của Lương Tiêu.

Khi anh bắt đầu hôn đến động tình, muốn ngậm lấy quy đầu, một bàn tay đột nhiên từ phía sau ấn đầu anh xuống, Diệp Quý An vô thức hít vào một hơi, sợ Lương Tiêu ấn xuống quá sâu mà bản thân lại chưa chuẩn bị, nhưng không, Lương Tiêu chỉ nhẹ giọng nhắc nhở, “Vào sâu một chút…” Giọng nói có chút khàn đục, Diệp Quý An “ưm ưm” đáp lại, ngậm lấy quy đầu, vai anh lại bị đẩy, “Vào sâu trong gầm bàn.” Lương Tiêu nói, Diệp Quý An mơ hồ co vai lùi người, đầu gối cọ trên sàn nhà, bánh xe của ghế xoay đang trượt, bọn họ từ từ lùi sâu vào trong,  đầu Diệp Quý An thiếu chút nữa bị va phải mép bàn, được Lương Tiêu đưa tay đỡ lại.

Dưới mặt bàn rất rộng rãi, đủ cho Diệp Quý An tách hai chân ngồi lên gót chân mình. Bây giờ chỉ có đầu và cổ tay của anh lộ ra ngoài, vùi vào giữa hai chân Lương Tiêu.

Hóa ra “vào trong” nghĩa là như vậy. Diệp Quý An đột nhiên hiểu ra, bỗng nghe thấy tiếng lật giấy, nhíu mắt nhìn lên trên, thấy Lương Tiêu đúng là đang cầm sách lên đọc, chuẩn một bộ dạng học sinh ngoan. Chính là cuốn “Mô hình hoá kinh tế lượng của các chuỗi thời gian tài chính” của Mills, bìa sách rũ xuống, đã được lật tới rời rạc, đem tầm mắt của Lương Tiêu che đi, chỉ lộ ra trán và tóc mái.

Khi còn đi học Diệp Quý An bị cuốn sách này hành hạ không ít lần, hôm nay nhìn thấy nó lại càng ghét hơn, để trừng phạt Lương Tiêu mải đọc sách bơ mình, anh dữ dằn mút sâu một phát, được một lúc lại dùng răng cắn, Lương Tiêu bỗng nhiên bật cười, một tay vẫn chậm rãi lật từng trang sách, “Ngày trước em đọc sách viết chữ như vậy đó, chính là ngồi ở chiếc bàn này.” Cậu đưa lòng bàn tay vuốt ve sau gáy Diệp Quý An, vuốt lên mái tóc của anh, “Tiền bối cảm giác được chưa?”

“… Em bây giờ không thể một công hai việc.” Diệp Quý An mập mờ phản kháng, trên đỉnh đầu chỉ chiếu vào chút ánh sáng, dưới sàn nhà lạnh thấu da thịt, anh cảm thấy mình bị niêm phong rồi, anh muốn Lương Tiêu bỏ quyển sách kia ra, nhìn vào anh. Thế là anh hăng say di chuyển trước sau, ngậm vào càng sâu hơn, dương v*t cứng ngắc chọc vào cổ họng anh, cọ vào biểu mô mẫn cảm trong khoang miệng, đột nhiên xuất hiện cảm giác tắc nghẽn, Diệp Quý An lập tức thả lỏng cơ cắn và yết hầu của mình, ngậm từ ngọn cho tới gốc giống như đang ăn kẹo, khó khăn lắm mới thích ứng được tiết tấu và điều hòa được hơi thở, anh mơ hồ nhìn lên Lương Tiêu, trang sách đã gấp lại từ bao giờ, nhưng vẫn ôm trong lồng ngực, Lương Tiêu mím môi, nhìn anh thật sâu.

“Không được cầm…” Diệp Quý An trực tiếp nhả vật lớn ở trong miệng mình ra, thân trước đè lên đầu gối Lương Tiêu, nhào tới định cướp lấy quyển sách, Lương Tiêu nới lỏng tay, sách rơi xuống mặt bàn, sau đó liền bắt lấy cổ tay của Diệp Quý An, “Tiền bối cũng không được nhổ ra.” Cậu trực tiếp ấn người anh xuống, bàn tay đưa tới bóp miệng anh mở ra, nhét dương v*t vào trong. Diệp Quý An lúc này bị sặc liên tục muốn ho, thế nhưng vẫn nhịn lại, nước mắt ướt đẫm khóe mắt, nước miếng chảy đầy xuống cằm, nhỏ xuống sàn nhà.

Anh nhắc nhở bản thân phải rửa nhục, vì thế hơi thẳng thắt lưng, hai cánh tay chống lên đùi Lương Tiêu, làm lại động tác liếm mút vừa rồi, tay không động vào, chỉ dùng miệng bao lấy sức nặng ngày càng trướng lên, không tự giác rên một tiếng, miệng như bị ma sát đến nóng cháy, càng ướt càng dễ bốc cháy. Hô hấp của Lương Tiêu cũng ngày càng gấp gáp, nhìn từ dưới lên, gương mặt đã bắt đầu ửng hồng, nhìn xuống anh không chớp mắt, còn đưa tay xuống chậm rãi vuốt lấy khóe mắt anh.

Diệp Quý An chuẩn bị thử độ sâu mà trước đây chưa từng thử qua thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.

Diệp Quý An nghĩ rằng mình nghe nhầm rồi, nhưng tiếng gõ cửa vẫn không dừng lại, tiếp sau đó có tiếng người nói, cách một tấm cửa gỗ, cũng cách một tấm chắn của bàn viết chữ, ở nơi không xa phía sau lưng anh.

“Cả hai ngủ rồi hả?” Giọng nói này thật quen tai, Diệp Quý An nhận ra ngay đó là chủ tịch, “Xin lỗi nhé con trai, bố vừa mới về.”

Lương Tiêu túm lấy hai bên tai của Diệp Quý An xoa nắn, đáp lại: “Tình hình của bác Lưu như thế nào rồi ạ?”

“Xuất huyết não, nhưng mà tạm thời ổn định rồi.” Chủ tịch ngừng lại một chút, “Tiểu Diệp đâu? Bây giờ bố vào có tiện không?” Lương Tiêu thế mà lại đồng ý, cười nói: “Được ạ.”

Nghe xong lời này, não của Diệp Quý An bỗng chốc tê liệt, Lương Tiêu không để anh kịp nói thêm lời nào đã ấn anh vào sâu hơn, cự vật bị anh nuốt xuống tận gốc, cả miệng bị bao lấy không để hở ra một khe nào, muốn nói cũng không thể phát ra thành tiếng. Giây phút cánh cửa được mở ra, Lương Tiêu xê người về phía trước, ép ghế chạm vào sát mép bàn. Vì thế cả người Diệp Quý An co lại trong gầm bàn tối tăm, được Lương Tiêu che khuất.

“Chỉ có một mình con hả? Tiểu Diệp đâu?” Chủ tịch không bước vào trong phòng, chỉ đứng ở cạnh cửa, nghe giống như đang cười.

Cảm giác vuốt ve phía sau gáy không còn nữa, Diệp Quý An vẫn nghe thấy tiếng lật sách, cả người anh đều tê cứng, cẩn thận phát ra tiếng hô hấp rất nhỏ, đè xuống cảm giác run cầm cập, “Đói rồi, anh ấy đi ăn chút đồ.” Lương Tiêu ngáp một tiếng, đặt quyển sách dày xuống bàn, “Chắc là ở dưới lầu.”

“Cũng được, chắc mẹ Hồ vẫn chưa ngủ đâu.” Chủ tịch thanh giọng, sau đó lại làm giọng nghiêm túc trách: “Sao con không xuống cùng người ta?”

“Con hơi mệt.” Lương Tiêu trực tiếp gục mặt xuống bàn.

“Ài, hai đứa mau đi ngủ sớm đi! Chú Lưu con hơn năm mươi tuổi đã bị xuất huyết não, đừng như người đi trước.” Chủ tịch mệt mỏi nói, khung cửa vang lên tiếng động, có vẻ như ông vừa dựa người vào, tiếng va đập khi nãy có lẽ là tiếng đồng hồ va vào cửa gỗ, “Bố chắc cũng nhanh thôi, không quấy rầy nữa, ngày mai nhớ dậy sớm, ăn bữa sáng với ông già này.”

“Bố cũng đi ngủ sớm đi.” Lương Tiêu trả lời rất ngoan, cười cũng rất ngọt ngào, còn Diệp Quý An lại sắp khóc đến nơi rồi, tuy sau đó đó Lương Tiêu không ấn cổ anh bắt anh nuốt thứ đó xuống nữa, nhưng anh vẫn như cũ bị nó nhét kín miệng, anh cũng không có ý định nhả ra ngoài, đến bây giờ anh sắp thở không ra hơi. Chủ yếu là do xung quanh quá tối tăm làm anh cảm thấy ủy khuất, nghe thấy tiếng cửa đóng lại, lại nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, anh nhịn không nổi nữa, chống lên đùi Lương Tiêu thở hắt ra một hơi, Lương Tiêu cũng lùi ghế ra sau, luồn tay xuống nhấc anh dậy, Diệp Quý An quỳ lâu đến nỗi chân không còn cảm giác, vừa đứng lên đã tê nhũn ra ngã xuống, vừa vặn ngã vào lòng ngực Lương Tiêu.

“Giận rồi sao?” Lương Tiêu hôn lên mắt anh, Sau đó lại vuốt ve hai vết đỏ hằn trên đầu gối do quỳ lâu.

“Em cũng gan lắm đấy…” Đùi anh vắt ngang trên chân người ta, mép đùi bị vật thẳng đứng nóng rực chạm vào, Diệp Quý An xấu hổ ôm lấy bả vai Lương Tiêu, “Bị nhìn thấy thì sao?”

“Không nhìn thấy được.” Lương Tiêu nghiêm túc hôn anh từ trán xuống khóe miệng, âm thanh rõ ràng, “Phía sau tiền bối là tấm gỗ, phía trước là em… Là động vật nhỏ bị em nhốt vào trong lồng, rất yên tĩnh, rất ngoan, không ai nhìn thấy được.”

“Ví dụ dở hơi gì vậy.” Diệp Quý An bật cười, đánh nhẹ vào lưng cậu.

“Vả lại anh mút làm em rất thoải mái, tiến bộ rất lớn.” Lương Tiêu có ý xấu kéo quần lót của anh xuống, đốt ngón tay bị mồ hôi và nước bọt làm ướt đang cọ ở phía sau anh. “Có cảm thấy kích thích không?”

“Có, một chút.” Diệp Quý An khép chặt hai chân, nhắm mắt lại, ngốc nghếch gật đầu.

“Vậy khi nãy em nói có đúng không? Anh đói rồi.”

“Ưm…” Diệp Quý An ngại đến nỗi không dám nhìn thẳng cậu.

“Vậy thì cho em hôn anh một miếng.” Hơi thở của Lương Tiêu từ khóe môi chuyển ra xa, Diệp Quý An thả lỏng người, bị những nụ hôn của cậu dính chặt lấy, thập giọng thở không ngừng. Lương Tiêu tiếp tục tỉ mỉ hôn lên cổ Diệp Quý An, đưa tay vào ngăn bàn lấy vật gì đó, sau đó mở ra, cổ anh bỗng bị xoa lên ướt át, ý thức được điều gì sắp diễn ra, Diệp Quý An mới không nỡ mà buông lưỡi đối phương ra, cúi đầu nhìn xuống hai chân mình.

Chất dạng sệt màu trắng.

Bôi trơn cũng hoàn tất, phần lớn là ở trên mông anh, trong lòng bàn tay Lương Tiêu vẫn còn thừa một chút, Lương Tiêu trầm giọng, “Mềm lắm.”

Diệp Quý An quay mặt nhìn lên bàn, lọ kem này đúng là được đặt ở đó, kem của La mer, bình thường ở nhà Lương Tiêu vẫn hay dùng nó xoa lên mặt vì không quen với khí hậu hanh khô của Bắc Kinh.

“Cái này đắt lắm đấy…” Diệp Quý An giật mình muốn trốn, anh quả thật ngồi không vững được nữa, vật nóng đang chen vào giữa hai chân anh, có mùi thơm của mặt nạ dưỡng da, theo sau đó là vài ngón tay bắt đầu thâm nhập vào cơ thể mình, Lương Tiêu bóp ra một lượng lớn, lọ kem cũng gần hết, mấy nghìn tệ, Lương Tiêu cũng không bận tâm, cậu đương nhiên không bận tâm, hai ngón tay đã được đưa vào, “Oa, bên trong mềm quá.” Lương Tiêu dùng một tay ôm lấy eo Diệp Quý An, đem người ấn chặt vào trước ngực mình, lại hôn lên tai anh, “Tiền bối tự mình chuẩn bị trước hả?”

“Ừm, khi nãy tắm đã chuẩn bị rồi, anh muốn thử làm trong căn phòng lớn của em.” Diệp Quý An nhỏ giọng líu ríu, rồi bỗng nhiên nâng mi mắt, “Em trực tiếp tiến vào là được.” Anh lại tiếp tục đỡ lấy thứ to lớn bên dưới không ngừng chuyển động giữa hai chân mình.

Lương Tiêu không gấp, còn muốn nhét ngón tay thứ ba vào, còn muốn dùng chúng trêu đùa với nơi mẫn cảm nhất bên trong Diệp Quý An, làm anh ngứa đến co thắt lại, không tự giác tìm đến đôi môi của Lương Tiêu hôn xuống. Đến khi những nụ hôn cũng không đủ để thỏa mãn anh nữa, chỉ có thể làm hơi thở của anh càng khó khống chế hơn, màn khuếch trương bằng ngón tay cuối cùng cũng kết thúc, Lương Tiêu cứ thế ôm lấy eo anh, vứt xuống giường lớn.

Diệp Quý An ngoan ngoãn tách hai chân ra, anh xấu hổ không dám nhìn Lương Tiêu. Trên người vẫn còn mặc áo sơ mi, chỉ còn một nửa cúc đang cài, anh lấy can đảm cởi bỏ hoàn toàn, vạt áo lật sang hai bên, bày ra phần ngực ướt đẫm, đệm giường trĩu xuống, Lương Tiêu cũng đè lên người anh. Áo pull và quần thể thao đều bị cởi bỏ, cậu quỳ một chân lên mép giường, nhấc hai chân của Diệp Quý An lên rồi trượt xuống giữ chặt đầu gối, cậu để hai chân của anh gác lên vai mình làm nó tách rộng ra một chút, sự ẩm ướt nơi đũng quần tiếp xúc với không khí, thậm chí còn cảm thấy lạnh lẽo, “Nào.” Diệp Quý An lấy chân móc lấy vai cậu, đưa cậu xuống gần với thân thể mình hơn, “Nhanh tiến vào.”

Lương Tiêu mơ hồ, chăm chú nhìn anh, có chút do dự, sau đó bỗng đột nhiên tỉnh táo, cả người bình thường trở lại, theo nhịp thở của Diệp Quý An mà cắm vào bên trong, loại bỏ tất cả các khả năng gây thương tổn cho anh, hiệu quả của lọ kem đúng là rất tuyệt vời, còn tốt hơn nhiều so với gel bôi trơn, Diệp Quý An hít vào một hơi dài, như thể muốn đem cậu cũng hút vào, đã cắm vào là phải cắm đến đáy.

“Đau không?” Lương Tiêu đỡ lấy mông của Diệp Quý An, nhấc nó từ mặt giường lên cao để thích ứng với góc độ của mình.

“Có hơi đau một chút, sâu quá rồi.” Diệp Quý An cắn môi, lại nhìn cậu cười, muốn thả lỏng người xuống, “Em động một chút đi, động rồi thì anh sẽ thích ứng.”

Về điểm này Lương Tiêu chắc chắn không thể thiếu kinh nghiệm, cậu biết cách làm thế nào để khiến anh thoải mái, chỉ là, đây là lần đầu tiên trong đời cậu làm mà không dùng đến bao, loại cảm giác thịt với thịt va chạm này quả thật quá nóng bỏng, làm cho máu khắp người cậu dâng trào, dường như mỗi tế bào đều cực kỳ nhạy cảm. Tư thế này có một nhược điểm đó là hai đầu gối dường như chụm vào nhau, tình huống ra vào bên dưới cửa huyệt ra sao Lương Tiêu bên trên căn bản không nhìn thấy, vì thế cậu lại kẹp hai chân của Diệp Quý An lên eo mình, khiến nơi hồng nõn ướt nhẹp phía dưới lộ ra.

Hạ mắt nhìn xuống, Lương Tiêu nhìn thấy cái miệng mềm mại đang ngậm nuốt thứ đó của mình, trên các nếp uốn bị mở rộng ra còn dính đầy kem trắng, bị dương v*t ma sát tan thành chất lỏng chảy dọc ra ngoài. Cậu chậm rãi nâng eo lên, sau đó bắt đầu chầm chậm tăng tốc, dương v*t vừa được anh chăm sóc cẩn thận lại tìm được nơi ấm áp và mềm mại hơn, giống như tìm được cõi về, giống như sẽ không bao giờ chịu ra.

“Thích không?” Lương Tiêu vòng tay ra sau lưng ôm anh, áo sơ mi cuộn ở bên dưới, cậu giống như tùy ý cũng có thể ôm Diệp Quý An lên, “Như thế này không được.”

Đâm vào càng mạnh hơn.

“Nhưng mà, thích…” Diệp Quý An cũng ôm lấy cậu, hé lưỡi liếm hết mồ hôi chảy trên cằm cậu, “Em đừng nói, không thích.”

Đầu óc Lương Tiêu nhất thời trở nên trống rỗng, quả thực không thể phản bác lại, vừa hồi thần liền ôm Diệp Quý An lên, bóp cặp mông trơn mịn của anh, thật ra cũng không an toàn lắm, dù sao Diệp Quý An cũng không thấp hơn cậu bao nhiêu, trên người cũng có cơ bắp được rèn luyện trong nhiều năm, thuộc loại rắn chắc cân đối. Nhưng Lương Tiêu cũng không muốn đặt người ta xuống lắm, cậu đột nhiên cảm thấy sau này ngoại trừ chạy bộ còn phải thường xuyên luyện tập cơ bắp nữa mới được. Nhanh chóng ôm người đặt lên giường, áo sơ mi của Diệp Quý An trượt xuống, vắt chông chênh giữa eo anh, cơ thể lại cố gắng bám chặt lấy Lương Tiêu, giúp cậu thả lỏng một chút.

dương v*t đâm thẳng lên trên, Diệp Quý An rùng mình run rẩy, gấp gáp cầu xin Lương Tiêu hôn mình để tránh cho tiếng hét quá lớn, nước từ hậu huyệt chảy ra ướt đẫm chân của cả hai, dính dính nhớp nhớp như keo, mỗi lần rút giống như kéo ra rơ vậy, “Đ**, anh sắp bắn rồi.” Diệp Quý An gắt gao ôm lấy lưng Lương Tiêu, khó khăn lắm mới nói được ra tiếng, tham lam muốn Lương Tiêu vuốt ve sống lưng mình.

Sau đó, Lương Tiêu bế anh đặt lên võng, không thể không rút dương v*t ra được, Diệp Quý An vẫn không khống chế nổi cao trào, liên tục bắn lên bụng mình, hậu huyệt bỗng nhiên trống rỗng không tự giác mà co thắt lại, bày ra đều là sự thèm khát. Võng cách mặt đất khoảng một mét rưỡi, anh nằm nghiêng người trên võng, chao đảo, vùi xuống gương mặt ửng hồng, hai chân cũng khép lại với nhau, mông vẫn lộ ra trước mặt Lương Tiêu, cái động nhỏ đang phun nước không ngừng co bóp, Lương Tiêu nhìn thấy khá rõ ràng.

“Làm thế nào…” Diếp Quý An vẫn lấy tay che mặt, “Có thể… làm ở trên này hả?”

“Của em là võng đôi.” Lương tiêu trực tiếp leo lên.

Diệp Quý An mềm thắt lưng nhường chỗ cho Lương Tiêu, sau đó nâng một chân lên quấn lấy cơ thể cậu, để cho cây gậy dính đầy nước kia tiếp tục đâm thẳng vào giữa hai chân mình, “Vậy trực tiếp làm đi, có ngã xuống thì cả hai cùng ngã.”

“Không ngã được đâu.” Lương Tiêu cười, một mặt nghiêm túc nói, ‘Nhưng như vậy không dễ làm, em không thể dùng hết sức được.”

“Vậy làm thế nào mới dễ?” Diệp Quý An mở to hai mắt ướt long lanh, cau mày buồn bực.

Lương Tiêu nằm ngay người, vỗ vỗ xương hông mình, vẻ mắt vô tội muốn dụ dỗ, “Tiền bối nằm lên đây sẽ dễ.”

Diệp Quý An mất vài giây mới hiểu ý nghĩa của lời này, gương mặt lại thêm một tầng phiếm hồng, “Anh hiểu rồi.” Anh nghiêm túc đáp ứng, cong lưng lên cởi bỏ chiếc áo sơ mi vướng víu, trần truồng ngồi trên thân Lương tiêu, cầm lấy dương v*t bên dưới tự nhét vào cái lỗ của mình. Tư thế này hai người làm qua rất nhiều lần rồi, nhưng lần này ít nhiều có chút khác lạ, quy đầu vừa đút vào, Diệp Quý An liền không ngừng rên rỉ, Lương Tiêu nắm lấy tay anh, anh vội vàng bắt lấy, cúi đầu nhìn chỗ tinh dịch mình vừa bắn ra, lại nhìn dương v*t của mình rũ xuống trên bụng người ta, không dám cử động, bởi vì anh chỉ cần run nhẹ, chiếc võng này sẽ rung theo.

“Không sao cả, tiền bối, anh rất an toàn.” Lương Tiêu kiên nhẫn vuốt ve ngón tay anh, nhìn anh cười đến rạng rỡ, “Cho dù chúng ta lăn qua lăn lại trên đây thì anh cũng không ngã xuống được đâu.”

“Đúng, nó lớn quá.” Diệp Quý An nhả chữ có chút khó khăn, thử lắc lư thắt lưng, “Sao lần này lại, cứng thế.”

“Bởi vì em vẫn chưa bắn.” Lương Tiêu đáp.

Diệp Quý An nhẹ nhàng nhìn cậu một cái, trong lòng thầm khuyên bản thân không thể lúc nào cũng sợ hãi như vậy, làm người ta mãi không bắn được. Bản thân anh cũng muốn nhanh chóng sung sướng, vì thế buông xuống chút mệt mỏi khích lệ bản thân, láo xược mà lắc lư thân dưới, lúc này bỗng nhận ra, trên mặt võng vừa mềm vừa rung này, Lương Tiêu là điểm tựa duy nhất của mình, suy nghĩ này vừa lóe ra, động tác dưới thân cũng tự giác dừng lại, tuy nói động tác này có thể tạo cho anh ảo giác nội tạng bị khuấy đảo điên cuồng, nhưng nếu cứ cứng thân dưới lắc qua lắc lại cũng có chút đau đớn, thế nhưng trong một giây nào đó lại xen kẽ lẫn sung sướng, rất kích thích, khiến anh liên tục phát ra tiếng kêu đầy thỏa mãn.

Đôi mắt Lương Tiêu vẫn sáng ngời như cũ, tràn đầy sự vui sướng, hai tay cứ giữ chặt lấy hai bên eo của Diệp Quý An, dùng sức và xoa bóp, cứ một lúc sẽ cúi đầu xuống hôn dọc sống lưng, khi hôn anh cậu không chỉ liên tục nuốt trọn lấy hơi thở của anh, còn phải nói chuyện, gọi anh là tiền bối,  là anh, còn nói yêu anh, đôi môi khi mở khi đóng vừa chu đáo vừa phóng túng vẽ ra từng đường viền trên cơ thể anh, từ chóp mũi đến nhân trung, xuống môi dưới rồi lại xuống nơi trồi trũng phía dưới cổ.

Đúng là sắp phát điên rồi, mình tuyệt đối là sắp phát điên rồi, trong đầu Diệp Quý An chỉ có suy nghĩ này, anh muốn nói yêu cậu, lại cảm giác phát âm của mình giống như một kiểu rên rỉ không có trật tự, chỉ có thể hít thở hổn hển, hạ thân bị làm đến điên cuồng rung lên bần bật, giống như lúc nào cũng có thể lật tung chiếc võng làm bằng vải bố này lên, chỉ có thể cố hết sức ôm chặt lấy eo Lương Tiêu, động tác từ đùi cho tới hai bên cánh mông rồi lên eo giống như một loại quán tính, đến lần thứ hai anh bắn tinh cũng chính là lúc đầu óc rơi vào trạng thái mơ hồ, nhưng cảm giác những gì diễn ra bên trong anh lại rõ ràng hơn bao giờ hết.

Diệp Quý An biết, Lương Tiêu đồng thời cũng bắn vào bên trong anh.

Hạnh phúc như đến đột ngột, cả hai cao trào cùng một lúc rất hiếm gặp, Diệp Quý An thở gấp gáp một lúc cũng bình ổn lại, sau khi phục hồi lại tinh thần cũng không nguyện ý để Lương Tiêu rút vật đó ra, dựa vào người Lương Tiêu lười biếng không chịu đi xuống, “Thoải mái không? Bắn vào trong.” Anh dính vào trán Lương Tiêu chớp mắt.

Lương Tiêu cũng thẹn thùng nhìn anh, chậm rãi gật đầu, “Nhưng em cảm cảm thấy mâu thuẫn.” Cậu lại đáp, nghiêm túc như đang phân tích một hạng mục tài chính tiền tỉ, “Em biết quan hệ tình dục không đeo bao thì không nên khuyến khích, em nghĩ tiền bối cũng biết, cho dù không biết, em cũng sẽ nói cho tiền bối.”

Diệp Quý An ngây ra, “Giữa những người yêu nhau thì có vấn đề gì đâu.” Diệp Quý An vùi mặt vào xương quai xanh của Lương Tiêu.

“Em cho rằng mình làm vậy là vô trách nhiệm với tiền bối, làm cho bên trong dính đầy dịch thể, còn phải rửa, còn có thể sốt hoặc mắc bệnh.” Lương Tiêu vuốt ve xuống dọc bên dưới cổ anh, giúp anh thuận khí, “Nhưng em lại thật sự cảm thấy rất vui.”

“Vậy em nói xem, tại sao lại vui?” Diệp Quý An nắm lấy cổ tay cậu.

“Bởi vì đây là lần đầu tiên em làm như vậy, lại cùng tiền bối làm nữa, giống như em đã trao cho tiền bối một thứ gì đó mới mẻ vậy.” Lương Tiêu cố gắng biểu đạt ý của mình, lại tỉ mỉ giải thích, “Chính là, việc mà trước đây em chưa bao giờ làm với bạn trai cũ… Nghe đến đây tiền bối thấy vui hay thấy giận?”

“Đương nhiên là vui! Chỉ là, anh nghiêm khắc nhắc nhở em, vào những giờ phút như thế này đừng nhắc đến người yêu cũ, đêm xuân một khắc giá ngàn vàng đó.” Diệp Quý An bắt lấy tay cậu, sờ vào nơi vĩnh viễn kết nối hai người.

“Em chỉ muốn nói, ý của em là.” Lương Tiêu khẩn trương, hiếm khi thấy cậu nghẹn họng như vậy, cậu vẫn luôn là loại người tiếng Trung không tốt nhưng không bao giờ thiếu lời, “Roman đến tìm anh, chắc chắn đã nói với anh những lời lẽ khiêu khích, ví dụ như những chuyện trước kia em đã làm với cậu ta, cậu ta chính là loại người đó, nhưng từ bây giờ, em chỉ muốn cùng tiền bối trải qua, sau này, vẫn còn nhiều việc hơn nữa, chỉ có hai chúng ta cùng nhau làm mà thôi.”

“Cho nên em hy vọng, tiền bối đừng buồn vì những lời cậu ta nói, cho dù có buồn cũng không được giấu trong lòng một mình. Em hy vọng… Tiền bối sẽ có lòng tin với em.” Cậu lại đáp.

Diệp Quý An tròn xoe mắt nhìn hai chân mình gác lên người Lương Tiêu, ngơ ngác một hồi lâu, những lời này vừa nghe vào tai, anh thậm chí đã quên chú ý đến độ cứng đang dần dần lấp đầy bên trong mình. Anh chỉ nghe thấy nhịp tim trong lồng ngực Lương Tiêu đang đập bên tai dữ dội, anh chỉ ngửi thấy mùi mồ hôi của hai người, là mùi của quyến luyến, trái tim anh rộn ràng như nở hoa, ngày hôm đó Lương Tiêu bị đồng nghiệp vây quanh, lúc cậu cau mày đã nghe được những gì, tại sao lại vội vã tìm bố mình xin ông một bức gia thư.

Có những chuyện Lương Tiêu không nói, chính là không muốn đề thời gian và bầu không khí lãng phí vào những việc làm cậu khó chịu, bây giờ anh mới nhận ra, mình có khó chịu hay không, đối với Lương tiêu cũng rất quan trọng.

“Anh muốn nói rằng, khi nãy kêu lên không được rõ ràng.” Diệp Quý An kẹp đầu gối mình lên eo Lương Tiêu, “Anh cũng yêu em.”

Lương Tiêu quay lại nhìn anh, đồng tử bỗng nhiên phóng to như động vật họ mèo.

“Anh rất có lòng tin.” Diệp Quý An lại tiến vào gần hơn, nhẹ nhàng vén mái tóc ướt đen lòa xòa trên trán, “Dù anh cảm thấy em đúng là một đứa ngốc, anh cũng là một đứa ngốc.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK