• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lewis mệt mỏi từ nhà vệ sinh bước ra. Cậu biết bản thân cứ trốn tránh như vậy cũng không phải là ý hay nhưng mỗi lần nhìn thấy Frey cậu đều theo bản năng mà bỏ chạy. 


"Quào quào, người ta nói thật không sai. Chỉ cần nhìn thấy người yêu cũ thì một là tránh né hai là nghĩ cách đập chết." 


"Anna, cô lại nghe Ivan nói bậy phải không?" - Lewis thở dài. - "Tôi và Frey là bạn bè cô hiểu không~. Tôi sợ cậu ta là do Frey quá hiểu tôi."


Anna thầm khinh bỉ. Bạn bè? Chỉ có tên nhóc ngây thơ như Lewis mới tin thôi. Xem ra chủ nhân đáng kính của cô vẫn chưa nhận ra cậu là người duy nhất có thể tự do đi vào lãnh địa của vị vương tử nhà Roscoe sao? Đặc quyền như vậy thật sự chỉ là bạn bè?


Tất nhiên nàng thư kí cũng biết độ đầu gỗ của Lewis nên cô cũng không đề cập nhiều đến Frey mà theo chân cậu về đại sảnh. 


Lewis vừa ngồi xuống ghế thì Ollie đã xuất hiện bên cạnh cậu. 


"Có bằng lòng nhảy với ta một điệu?" - Hắn lịch sự lên tiếng.


Đây là cơ hội quan sát 3 người kia.


Lewis thầm nghĩ rồi đặt tay mình lên tay Ollie. Trước đây cậu rất ít khi tham gia các bữa tiệc, nếu có tham gia cũng chỉ ngồi một góc gặm đồ ăn. Nhưng em gái cậu, Sofia lại rất yêu thích các bữa tiệc. Cô nhóc thường lôi kéo Lewis khiêu vũ cùng mình từ sau bữa ăn cho đến tận khuya. Ngay cả khi cô đã quên hết mọi thứ và hành xử như một đứa trẻ 6 tuổi, Sofia vẫn thích cùng Lewis khiêu vũ. 


"Lewis!!!"


Tiếng kêu chói tai của Anna đã thành công đánh thức Lewis còn đang chìm trong hồi ức của mình. Cậu nhận ra mình đã đổi bạn nhảy và người đứng trước mặt cậu lúc này là Ryan. 


Lewis: !!!


*****


Carol mệt mỏi không ngưng xoa vai mình. Ném anh ở đây cả ngày và trông trừng một cô nhóc chắc chắn là do tên nhóc Lewis muốn thực hiện kế hoạch riêng mình. 


"Lớn từng này rồi vẫn không bỏ được cái tính ấy." 


"Tính gì cơ anh trai?"


Một giọng nói đột nhiên vang bên tai anh kèm theo hơi thở nóng rực. Carol rùng mình lùi về sau. Trước mặt lúc này là một cô gái xinh đẹp trong bộ váy đỏ bó sát eo. Cả người cô ta đều tỏa ra mùi rượu khiến Carol nhíu mày. Nhưng anh vẫn làm theo đúng quy tắc của một nhân viên ân cần lên tiếng:


"Tiểu thư say rồi. Để tôi đưa tiểu thư về phòng."


"Tôi không say." - Cô ta kêu lên không ngừng vung tay loạn xạ. - "Đây là đại sảnh đúng không? Để tôi vào."


"Tiểu thư cô thật sự say rồi."


"Tôi không... ọe..."


Carol đen mặt nhìn cô gái váy đỏ không ngừng nôn thốc nôn tháo lên người mình.


*****


"Lewis~ đừng im lặng như thế. Tôi hát cho cậu nghe nha."


"Anna, cô không làm được gì làm ơn để tôi yên tĩnh. Tôi đang nghĩ cách đối phó với tên nhóc trước mặt đây." - Lewis hừ lạnh vớ thư kí của mình nhưng bề ngoài vẫn bước theo Ryan một cách máy móc.


"Với tính cách của Daisy nhảy với một trong tứ đại gia tộc chắc chắn cô ta sẽ không ngừng tìm cách quyến rũ."


"Điều này không nói tôi cũng biết nhưng..."


Tên này là một trong tứ đại gia tộc không phải dễ qua mặt như đám quý tộc học ít khoe nhiều kia. Nhưng dù sao liều cũng là một niềm đam mê nghệ thuật của Lewis nên cậu quyết định thử đánh cược. 


"Ngài là Ryan Gayelord phải không? Em đã hâm mộ ngài từ rất lâu rồi." Lewis dùng chất giọng ngọt ngào nhất khẽ thì thầm vào tai người đối diện nhưng ở góc độ của Ryan vẫn có thể thấy được một đôi mắt đầy tham lam. Trên khuôn mặt tinh sảo của hắn dần hiện lên một nụ cười.


"Thật ngạc nhiên." - Hắn cúi xuống đủ để hơi nóng phảng phất bên tai Lewis hệt như cách cậu vừa trêu chọc hắn. - "Tôi rất ít khi xuất hiện trên truyền thông hơn nữa 6 năm cách li với xã hội loài người cũng đủ để cái tên Ryan Gayelord bị lãng quên. Không ngờ quý cô đây chỉ nhìn một cái là nhận ra tôi. Chẳng lẽ chúng ta từng quen biết?"


Trước sự vạch trần của Ryan, Lewis vẫn thản nhiên nở nụ cười:


"Không chỉ ngài. Với tất cả quý tộc từ khu 3 trở lên em đều có thể nhận ra. Phụ nữ không phải là những người có trí nhớ tốt nhưng họ có một cái mũi rất thính, có thể đánh hơi thấy mùi tiền."


"Thật là con mèo nhỏ tham lam." - Nụ cười trên môi Ryan ngày một sâu hơn. - "Nhưng đa số đàn ông ở đây không thích phụ nữ quá thông minh và tôi cũng vậy."


Lewis thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Ryan đã dần mất hứng thú với cậu. Nhưng chưa để Lewis mừng rỡ được lâu Ryan đã kéo cậu vào lòng mình:


"Vì sự thông minh của em hôm nay tôi sẽ tiết lộ cho em một bí mật. Tôi cũng có một cái mũi rất thính nhưng thay vì đánh hơi thấy mùi tiền tôi lại có thể ngửi được mùi hương của máu. Trong tất cả những người tôi tiếp xúc rất hiếm ai có mùi máu giống nhau. Nhưng em lại làm tôi bất ngờ khi mùi máu của em lại giống với kẻ mà tôi đang truy tìm."


Nụ cười trên môi Lewis cứng đờ lại. Ryan làm như không thấy sự mất tự nhiên của người đối diện. Hắn xoa cổ tay Lewis, cảm nhận dòng máu đang chảy dưới lớp da này. Dù cách một tầng găng tay nhưng cậu vẫn cảm nhận được cái nóng toát ra từ lòng bàn tay hắn.


Bất ngờ phải không Lewis thân mến?


Ryan phấn khích nghĩ. Sự xuất hiện của hắn là nắm ngoài dự đoán đoán của mọi người. Hắn cũng chưa từng xuất hiện trong danh sách khách mời nhưng với thân phận một trong tứ đại gia tộc dù muốn hay không, nhà Burton cũng phải cho hắn lên thuyền. Dù vậy Lewis của hắn đã cẩn thận hơn xưa, cậu sử dụng một loại nước hoa rất nổi tiếng có thể ngấm sâu vào trong máu làm máu có mùi hương nước hoa. Đáng tiếc Lewis tội nghiệp không nhận ra máu của cậu đã mang mùi hương còn tuyệt vời hơn cả nước hoa. 


Phụt. 


Đèn đột nhiên tắt hết. 


Ngay lập tức Ryan nắm chặt người trong lòng ngực nhưng đối diện với hắn lúc này đã trống không. 


*****


"Ollie rốt cuộc đã đi đâu? Chúng ta đã đánh dấu hắn rồi cơ mà."


Anna khẽ cằn nhằn. Thuốc đánh dấu là loại thuốc tiên tiến nhất của hoàng gia và chỉ lưu hành nội bộ, cô không tin có kẻ xóa được nó.


"Với người của hắn không gì là không thể."


Lewis bình tĩnh xem xét xung quanh. Thuốc dấu hiệu cậu đánh dấu trên Ollie lẫn một trong ba người cậu tình nghi đều mất tác dụng. Nhưng có lẽ bọn chúng không ngờ thuốc cậu sử dụng cho ba người họ mang 3 màu khác nhau. Hiện tại ở đại sảnh có hai màu là xanh và đỏ vậy người rời đi chính là màu vàng cũng chính là người phụ nữ váy đen. Rất có thể Tom vẫn giữ hình dạng đó để đi tìm ông chủ của mình.


Rầm. 


Đột nhiên con thuyền rung động như bị một lực mạnh va vào.


"Anna chuyện gì vậy?"


"Tôi không biết nhưng tôi có linh cảm không lành."


Rầm.


Lại một lần nữa con thuyền nghiêng ngả.


*****


Lúc này ở đại sảnh mọi người còn đang hốt hoảng vì đột nhiên mất điện thì lại càng thêm nhốn nháo trước sự kì lạ của con thuyền. Con thuyền đã đi được một nửa hành trình và liệu nó có tiếp tục phần còn lại nữa không?


Vài phút sau đó cả căn phòng sáng trở lại. Mọi người chưa kịp vui mừng thì một tiếng hét vang lên:


"Aaaa..."


Một người đàn ông nằm sõng soài dưới đất không ngừng nôn ra máu.


Cả căn phòng bắt đầu trở nên nhốn nháo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK