• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phập.


Trùng đực cấy trứng.


Daisy trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Ollie ôm nàng trong lòng ngực phía sau hắn là một con trùng đực đang ghim đuôi nó vào cơ thể hắn


"Không sao, đây chỉ là giấc mơ." - Hắn cười dịu dàng an ủi nàng. Nhân lúc nàng thả lỏng liền vươn tay đánh ngất.


"Đưa cô ấy ra khỏi đây đi." - Lewis chạy tới đâm chết con trùng trên lưng hắn. - "Sau đó ngươi biết phải làm gì rồi đấy."


"Ta biết." - Ollie gật đầu rút khẩu bên hông ra lắc lắc trước mặt cậu.


Hắn đã nghĩ cái chết rất đáng sợ nhưng không ngờ giờ đây hắn cảm thấy bình thản đến lạ thường. Hắn biết bệnh của bản thân mình ghê tởm cỡ nào nhưng hơn hết những người xung quanh hắn còn ghê tởm hơn. Họ biết hắn có bệnh nhưng chưa một lần đưa hắn đi khám ngược lại còn cổ súy cho hắn. Họ nói họ là quý tộc và cho mình đặc quyền được chơi bời như vậy. Tất nhiên cũng không thể trách họ được. Tiên trách kỷ hậu trách nhân. Có trách thì trách hắn không qua được cám dỗ.


"Thế giới sẽ tốt đẹp hơn nếu có những người như ngươi."


Ollie thật lòng lên tiếng. Lewis không đáp lại hắn mà quay lưng chờ đợi đợt trùng tiếp theo. Đến khi Ollie đi rồi cậu mới buông một tiếng thở dài.


Thế giới tốt đẹp? Như thế nào mới gọi là tốt đẹp?


"Lewis, tôi đến giúp cậu đây."


Đúng lúc này Carol xuất hiện theo sau anh là hai cô gái. 


"Lớp vảy của trùng rất cứng cậu nên dùng cái này." - Lewis vừa nói vừa quăng cho anh một thanh kiếm.


"Còn bọn họ?" - Carol khó hiểu liếc mắt nhìn cô gái váy đỏ cùng cô gái mặc kimono. Dù bọn họ không thuộc Hỏa Lang nhưng để hai cô gái tay không chống trọi với lũ trùng ghê tởm này quả thực không hay chút nào.


"Bọn họ sao?" - Lewis đột nhiên cười đầy bí ẩn. 


Carol muốn lên tiếng nhưng đợt trùng tiếp theo đã đến. Anh không còn cách nào khác đành phải chắn trước hai người họ nhưng không ngờ trùng quá nhiều khiến anh không kịp trở tay. 


"Nhân." - Cô gái váy đỏ đột nhiên lên tiếng. Mặt nạ trên tay cô ta đột nhiên nhân ra làm nhiều lần sau bám vào đám vào đám trùng rồi phát nổ. 


Cô gái mặc kimono cũng chính là Yuki xòe chiếc quạt ra rồi phóng một đường cong boomerang tấn công lũ trùng đực.


"Cái..." 


"Đây là dị nặng hay nói cách khác là bệnh độc. Loại cậu vừa thấy là bệnh độc kí sinh lên đồ vật." - Lewis mỉm cười cười giải thích.


"Dị năng? Thứ này chẳng phải rất hiếm sao?"


"Đúng vậy nhưng..." - Lewis vươn kiếm sượt qua mang tai Carol đâm vào trùng đực sau anh. - "Phải để sau đã."


Một tiếng sau cả 4 người đã giải quyết sạch sẽ cả trứng lẫn trùng trong khoang chứa đồ. Khi ra bên ngoài một chiếc phi thuyền khác đang từ từ tiến về phía Titanic.


"Là hoàng gia! Họ đến cứu chúng ta rồi!"


Mọi người hét lên sung sướng.


"Hiệu xuất làm việc của Ivan lúc nào cũng tốt hết." 


Lewis nhếch môi cười. Cậu đưa mắt nhìn về phía cuối thuyền. Nơi đó có một người đang ngồi trong tư thế ngắm cảnh nhưng sự thật là hắn đã chết rồi. Siết chặt tấm card Ollie đưa cho mình. Đây chính là manh mối để cậu điều tra về cơ sở ngầm của các quý tộc. 


"Mau lên tàu thôi." - Carol khẽ đẩy Lewis nhưng cậu chỉ ngẩn người một lúc rồi đem Daisy đặt vào tay anh.


"Tôi đi tìm Will."


Nói rồi cậu biến mất sau trong bóng tối.


"Nếu tôi nhìn không lầm thì kia chính là Lewis." - Ivan trong trang phục lính hoàng gia nhảy xuống bên cạnh Carol. - "Cậu ta có đam mê trap từ khi nào vậy? Không sợ tình cũ nhìn thấy rồi đè lên giường..."


"Nhị hoàng tử? Sao anh lại ở đây? Nhỡ ai phát hiện thì sao?"


"Tôi muốn đích thân đến đón các cậu mà." - Ivan tủi thân lên tiếng. Nhưng ngay sau đó hắn lại hứng trí bừng bừng dò hỏi Carol. - "Anh gặp tình cũ của cậu ta chưa."


"Chưa nhưng thuộc hạ thì tôi đã nhìn thấy. Họ không có gì đặc biệt hết."


"Khụ... khụ... Thuộc hạ dưới trướng của Frey không có gì đặc biệt? Cậu làm tôi bất ngờ quá đấy."


"Nếu anh nói mấy cái vũ khí bệnh độc, dù không hiểu lắm nhưng tôi cũng biết bệnh độc kí sinh lên đồ vật cũng không phải là quá hiếm trong Liên Minh Đế Quốc. Nó còn không mạnh bằng cậu chủ Lewis."


Nghe Carol nói vậy Ivan liền phì cười. Anh dùng ánh mắt hiền từ của một phụ huynh nhìn đứa con ngỗ nghịch của mình mà xem Carol:


"Xem ra cậu bị lừa không nhẹ rồi. Họ là những tinh anh rất mạnh do Frey bồi dưỡng để đối đầu với hắn. Tài năng của họ chắc chắn sẽ không bộc lộ trước mặt người ngoài dễ dàng được. Họ vờ yếu đuối vô dụng để trêu chọc cậu thôi chàng trai. Tôi đã nghĩ sự việc hôm nay họ sẽ khoanh tay đứng nhìn nhưng không ngờ họ thật sự giúp chúng ta." - Ivan hứng thú vuốt cằm. - "Nhà trai cũng đủ thể hiện thành ý."


Carol có chút ngây người. Anh không nghĩ tới bản thân mình lại bị hai cô gái trêu đùa. Nghĩ lại bản thân giống như một chuột nhắt muốn bảo vệ đại bàng vậy. 


*****


"Ngài Burton chúng ta hãy bình tĩnh cùng nhau nói chuyện." - Gabriel mang phong thái của một quản gia mỉm cười từ tốn.


"Tôi không có phản bội ngài, tin tưởng tôi, tôi không có đem lũ trùng lên tàu." 


Burton sợ hãi kêu lên.


"Kêu gào la lối không phải là phong thái của một quý tộc đúng không?" - Gabriel vẫn duy trì nụ cười trên môi nhưng nó càng khiến Burton thêm sợ hãi. - "Có vẻ tôi không xứng nói chuyện với ngài rồi. Vậy hãy gặp chủ nhân của tôi nhé."


Gabriel vừa dứt lời một người thanh niên tóc bạc từ từ bước lại gần hắn. Frey càng bước lại gần Burton run rẩy càng mạnh cuối cùng ông ta không nhịn được khóe môi rách thành một nụ cười sung sướng.


Roẹt.


Sau lưng Burton xuất hiện một vết rách một con trùng đực bay ra phóng nọc độc về phía Frey. Nhưng khi nọc độc sắp chạm đến thì bị một luồn sức mạnh đánh ngược lại. 


"Oh quên chưa nhắc ông. Chủ nhân của tôi hôm nay không lên tàu."


Nghe quản gia của mình nói vậy, "Frey" cong môi cười. Gabriel liền nói tiếp:


"Và Akira có một màn chắn khá cứng."


Ngay lập tức người thanh niên tóc bạc cởi mặt nạ ra để lộ khuôn mặt của mình. 


Trùng đực chưa kịp bỏ chạy đã bị một một chiếc hộp vô hình giam cầm. 


"Có thể phóng ra nọc độc và có ý thức của riêng mình con trùng này có vẻ tiến hóa hơn." - Cô gái váy đỏ hứng thú nhìn con vật đang bay loan xạ trong hộp. Sau đó tiến đến vỗ vai người đang khoác lên bộ mặt của Frey cũng chính là Akira. - "Cảm giác lần đầu mặc đồ đại gia thế nào?"


"Không tệ." - Akira mỉm cười nhún vai.


"Dù không đẹp trai như boss nhưng cũng lắm cô theo đấy chứ." 


"Hellen." - Gabriel đột nhiên lên tiếng. - "Cô phá còn chưa đủ sao? Chúng ta chỉ cần bắt con trùng tiến hóa nhất về cho chủ nhân sau đó kết thúc nhiệm vụ. Cô dẫn khách mời xuống khoang chứa đồ để làm gì?"


"Yuki cũng tham gia vụ này mà..." - Hellen khẽ lầm bầm.


"Cô còn lôi Yuki vào!"


"Tôi chỉ muốn tăng độ khó cho game thôi. Tôi cũng muốn thử một lần kề vai sát cánh với "chị dâu"."


"Chủ nhân rồi sẽ biết chuyên này sớm thôi." - Gabriel trừng mắt nhìn cô. Hellen liền trừng lại. 


Cả Akira và Yuki đều không có ý định giải vây. Hai người này đối đầu cũng không phải chuyện lạ. Giờ họ phải trở về đưa mẫu trùng cho chủ nhân.


"Chán quá cứ tưởng chuyến đi này sẽ là một trải nghiệm thú vị. Titanic của tôi ~"


"Câm miệng."


"Đồ quản gia xấu tính."


*****


"Trùng tiến hóa sao?" - Lewis từ trên trần nhà nhảy xuống. 


"Lewis Lewis, Cậu nghe cô nàng Hellen kia gọi cậu là gì không? Là..."


"Anna tập trung vào trọng điểm."


Lewis hơi nhíu mày tìm kiếm xung quanh. Nhận ra có người đứng đằng sau mình cậu liền lên tiếng: 


"Tôi cần một lời giải thích về việc bắt giữ người của tôi trái phép đấy, ngài Gayelord."


Lewis vừa dứt lời đằng sau vang lên tiếng cười khẽ. Ryan vẫn mang dáng vẻ ung dung tự tại như trước nhưng Will ở bên cạnh không được như vậy. Hắn cả người toàn thương tích, nhiều vết thương vẫn chưa hoàn toàn ngưng máu. Will bị bắt quỳ xuống, Ryan nắm lấy tóc hắn ép hắn ngẩng mặt lên.


"Cậu nói xem nên cắt lưỡi hay móc mắt hắn xuống." 


"Đủ rồi Ryan." 


Lần này không phải là giọng nói trong veo của con gái nữa mà là giọng thật của Lewis. 


Con ngươi kim sắc của Ryan co lại. Tựa như một con dã thú tìm được con mồi của mình. Hắn sung sướng nhìn khuôn mặt cô gái váy trắng đang dần tan biến thành tinh thể. Người thanh niên tóc đen xuất hiện. Lewis của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK