• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Lewis tỉnh lại cậu nhóc đã không nhìn thấy Death nữa. Lo sợ người bạn của mình xảy ra chuyện, Lewis không ngừng tìm lọi khắp nơi nhưng không hề thấy người kia đâu. Cho đến khi người máy tuần tra phát hiện ra tiếng động, cậu nhóc mới chấp nhận rằng "cô" bạn mới quen của mình đã bỏ đi mà không nói lời từ biệt. Cậu nhóc thật thiểu trở về nhà của Oscar liền bắt gặp thằng bé đang đứng ở trước cửa chờ mình.


"Sao mày lại trở về?" – Oscar tức giận lôi kéo Lewis chạy ra một khoảng khá xa. – "Mày có biết nếu mày trở lại mày sẽ sống ra sao không?"


Oscar cảm thấy mình điên đến nơi rồi. Nó đã cố tình mở cửa để cậu nhóc bỏ trốn nhưng tên ngốc này lại quay lại. Nếu như nó nghe được cuộc hội thoại đầy ghê tởm của đám người kia nó còn muốn quay lại sao?


Oscar không hiểu vì sao Jim lại trở nên như vậy. Gã ta muốn leo lên tầng trên đến phát điên rồi. Gã ta sẵn sàng bán đứa trẻ cho đám buôn người. Cuộc đời của Lewis sẽ đi về đâu, cậu sẽ phải phục vụ những vì khách nào, qua lời kể của lũ kia không ngừng hiện lên trong đầu Oscar. Nó căm phân đám người đồi bại đó nhưng nó cũng sợ hãi. Nó sợ sẽ trở nên giống như Jim, nó sợ một lúc nào đó nó cũng sẽ đem 1 đứa trẻ nào đó bán đi.


"Nếu em không quay về, Oscar sẽ lại bị người đàn ông xấu xa kia đánh."


Giọng nói non nớt chợt vang lên như có sức mạnh đánh bay sự sợ hãy của Oscar. Nó đưa mắt nhìn cậu nhóc. Oscar từng nói đôi mắt Lewis rất đẹp. Không phải vì nó là màu xanh pha tím hiếm có mà bởi vì nó trong vắt như hồ thu luôn luôn nhìn thế giới bằng sự công bằng.


"Đây sẽ làn lần cuối cùng hai chúng ta gặp nhau."


Lewis ngơ nhác nhìn thiếu niên to lớn trước mặt.


"Mày không thuộc về nơi này, ngay từ lần gặp mặt đầu tiên tao đã biết mày không giống tao rồi." – Thiếu niên nhếch môi cười đầy mỉa mai. – "Vì vậy hãy rời khỏi nơi này đi, Lewis. Trở về nơi mày nên thuộc về và đừng bao giờ quay lại đây. Một tiếng nữa sẽ có một đoàn buôn khởi hành, tao sẽ nhở Elias giúp mày trốn lên tàu."


"Anh Oscar không đi sao?"


"Ở đây tao làm trùm phố sống tự do bao nhiêu thì cần gì phải đi đến cái khu quý tộc ngột ngạt của tụi mày. Lão Jim dù có phát điên cũng không đánh chết tao đâu dù sao tao cũng là con trai ông ta mà. Vậy nên đừng lo vớ vẩn nữa Đồ Ngốc ạ."


"Em nhất định sẽ trở về thăm Oscar."


"Ừ." – Oscar chỉ cười gật đầu một cái khiến cậu nhóc không biết người này có thật sự tin lời cậu nói hay không.


Sau khi liên hệ Elias xong. Thằng bạn thân chí cốt của Oscar nhanh chóng xuất hiện. Elias không phải kẻ ngốc, hắn nhanh chóng nhận ra tình hình hiện tại. Dù biết việc làm của Oscar là liều lĩnh nhưng hắn vẫn chấp nhận giúp cậu bạn của mình. Có lẽ hai đứa trẻ này là một trong số người ít ỏi vẫn còn sự lương thiện ở khu 7.


Trước khi Lewis rời đi cùng Elias, Oscar chợt nắm lấy tay cậu nhóc siết thật chặt sau đó nói ra một cách nặng nhọc từng lời:


"Hứa với tao. Cho dù mày không thể làm thế giới trở nên tốt hơn mày cũng không được sụp đổ cùng với thế giới này. Hãy luôn là Đồ Ngốc mà tao biết, em trai."


*****


3 ngày sau...


Lewis mệt mỏi nằm gục trong khoang chứa đồ. Đoàn buôn đã đi được nhiều ngày tuy nhiên dường như bọn họ vẫn chưa có ý định đặt chân xuống khu nào. Để có thể bào toàn mạng sống của bản thân, cậu nhóc chỉ có thể nhân lúc nửa đêm len lút đi xuống nhà bếp của phi thuyền để ăn vụng. Nhưng sau hai ngày phát hiện đồ ăn đã bị vơi đi không ít, chủ thuyền đã bắt đầu nghi ngờ và ra lệnh cho người làm khóa tất cả các phòng không dùng đến. Chính vì vậy mà cậu nhóc nhà Lawton đã bị nhốt trong phòng chứa đồ cả một ngày mà không có gì bỏ vào bụng.


Dường như ông trời đã lắng nghe được tình cảnh khốn khổ của cậu nhóc. Trong lúc Lewis đang say giấc nồng thì cửa phòng chứa đồ lần nữa mở ra. Một đám người mặc quân phục xanh bước tới, đi bên cạnh họ là những người máy tân tiến nhất chuyên rà xoát phát hiện những đồ vật nguy nguy hiểm.


"Những món đồ khu 2 yêu cầu đều ở đây?" – Đi đầu là đại trung tướng Sutherland với vẻ mặt nghiêm khắc. Ông vươn tay nhấc một món đồ lên ngắm nghía một lúc rồi lại bỏ xuống. – "Bữa tiệc lần này rất quan trọng đối với gia tộc Roscoe thậm chí hoàng gia cũng đến tham dự vì vậy ông biết nếu có chuyện gì xảy ra sẽ thế nào rồi đấy."


"Vâng ạ..." – Chủ buôn vâng dạ dạ gật đầu, trên trán đã sớm đẫm mồ hôi.


Người thuộc tứ đại gia tộc quả thực rất đáng sợ mà.


Sau khi nhìn sơ qua một lượt và không phát hiện ra gì bất thường, trung tướng liền để cho hai người máy tiến vào kiểm tra. Mặc dù cấp trên đã ra lệnh cho hắn để binh lính kiểm tra một lần sau đó mới cho người máy vào nhưng vị trung tướng trẻ tuổi của nhà Sutherland quá tự cao về khả năng máy móc của hội nghiên cứu hoàng gia nên đã trực tiếp bỏ qua bước đầu. Dù sao quý tộc và quân đội vốn chẳng ưa nhau là bao. Hắn nể mặt nhà Roscoe thuộc tứ đại gia tộc mới đích thân đến đây kiểm tra. Dẫu sao chỉ là sinh nhật một thằng nhóc bệnh tật, hắn cũng không muốn để ý quá nhiều.


Thằng nhóc đó tên là gì nhỉ? Phải rồi Frey Roscoe. Một đứa trẻ thiên tài được nhà Roscoe nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. So với Arthur thuộc nhà Lancaster quả là một chín một mười. Tuy nhiên nhà Lancaster có truyền thống làm trong quân đội lâu năm, đối với con trai Arthur cả người toát lên vẻ văn nhã của tri thức, đại tướng Lancaster có vẻ không hài lòng cho lắm. Nghĩ đến thằng em họ dòng chính gia tộc mình, Ethan, trung tướng Sutherland nhịn không được mà thở dài. Một tên ngốc chỉ được cái to xác mà!


Tuy nhiên vị trung tướng nhà Sutherland ngàn lần không biết được, khi người máy rà xoát đến đứa trẻ tóc đen đang cuộn tròn ngủ trong một thùng gỗ, màn hình hiển thị của nó đơ một lúc rồi trực tiếp bỏ qua "đồ vật khả nghi" kia. Lewis lần nữa an toàn vượt qua khoang kiểm tra, thuận lợi tiến vào khu hai chuẩn bị đối diện với cuộc gặp gỡ thứ hai trong cuộc đời mình. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK