• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hạ Phong rời đi chưa đến nửa tiếng liền quay về, trên tay anh còn cầm một cái túi, bên trong không chưa hoa quả mà có mấy bình sữa bột, đường đỏ cùng chút hoa quả đóng hộp, tất cả những thứ này đều là đồ hiếm vào đầu năm nay, không phải nói không nhìn thấy mà chỉ là bình thường sẽ không có ai mua để ăn trừ khi mua đi tặng quà.

Cũng chỉ có Hạ Phong sẵn sàng mua khi về nhà, nếu để vợ chồng Hạ Kiến Quốc mua thì bọn họ cũng không xuống tay được.

Nhưng mà khi nhìn thấy Hạ Phong mua đồ về thì Lâm Thiển Thu ngồi ở trên ghế, dùng một tay chống cằm lơ đãng hỏi: "Em còn tưởng rằng tất cả tiền lương của anh đều đang ở chỗ của em, cho nên em còn muốn cho anh tiền mua đồ, không ngờ là anh đã đi mua về rồi.

"Hạ Phong ‘ừ’ một tiếng nói: "Tiền mà quân đội phát đều ở chỗ em, đây là tiền hoa hồng của các chiến hữu chia, tất cả đều ở đây.

"Hạ Phong nói xong thì để hết 150 tệ còn lại trong túi lên trên bàn, nói: "Em cất tiền đi, lúc nào cần dùng thì anh sẽ tìm em lấy.

Lâm Thiển Thu đột nhiên phát hiện chồng mình có một ưu điểm, vô cùng thành thật, vừa nói lấy là đã lấy ra, cũng không nghĩ nhiều xem cô có đi tiêu lung tung hay không mà cứ tự nhiên đưa tiền cho cô như vậy.

Lâm Thiển Thu: Hi, mình còn rất biết hiểu lòng người.

Số điểm của người chồng có dáng cao chân dài, vai rộng eo thon, khuôn mặt tuấn tú không ngừng tăng lên ở trong lòng cô.

Tuy rằng Hạ Lệ Phương không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn ngồi trên xe cùng Hạ Phong, Lâm Thiển Thu trở lại thôn Tiểu Hà, trên đường về, hai đứa con của Hạ Lệ Phương vô cùng ầm ĩ khiến cô ấy cũng không còn sức phân tích tại sao hành vi của Lâm Thiển Thu lại khác lúc trước.

Nếu đi bộ từ trấn Đông Đình đến thôn Tiểu Hà thì sẽ tốn mấy giờ, nhưng nếu đi xe thì chỉ cần một giờ là đủ, nhưng mà vì đường về thôn vẫn gồ ghề chưa được sửa cho nên chỉ có thể ngồi máy kéo quay về, thỉnh thoảng sẽ có có tiếng vang hoặc xóc nảy dọc theo đường đi khiến xương cốt trên người như muốn rời ra từng mảnh.

Lâm Thiển Thu có chút khó chịu nhéo nhéo mi tâm của mình, cô thấy có chút đau đầu, quả thật nếu như muốn làm giàu thì phải sửa đường trước, nếu không thì chỉ cần đi vài lần qua con đường này là ô tô sẽ bị hỏng bánh.

Con trai lớn của Hạ Lệ Phương là Trịnh Thiên Bảo được cậu ôm ngồi ở một bên, không ngừng hỏi chuyện khi anh ở trong quân đội, con gái nhỏ là Trịnh Lệ Lệ thì ngậm ngón tay của mình ngu ngốc nhìn người mợ xinh đẹp Lâm Thiển Thu, khóe miệng còn chảy ra nước miếng.

Trịnh Thiên Bảo đã bảy tám tuổi cho nên có thể khống chế không chạy loạn, nhưng Trịnh Lệ Lệ mới một tuổi rưỡi, đây chính là thời điểm náo loạn, cứ bị mẹ ôm một lát là cô bé sẽ không chịu được mà duỗi tay muốn Lâm Thiển Thu ôm.

Hạ Lệ Phương mang vẻ mặt xấu hổ, tự giác mất mặt ở trước mặt Lâm Thiển Thu, cô ấy dùng lực vỗ một cái vào tay của con gái, mặc kệ cô bé khóc mà nói: "Ngồi ngoan ngoãn! Con muốn chạy đi đâu? Đừng làm phiền mợ!"Hạ Lệ Phương cũng không muốn nói nhiều về chuyện xấu của người lớn ở trước mặt bọn nhỏ, nên xưng hô như thế nào thì vẫn là xưng hô như thế đó, nhưng mà để cho đứa nhỏ đến gần Lâm Thiển Thu là chuyện không thể.

Hạ Phong có chút khó hiểu nhìn Hạ Lệ Phương một chút, thấp giọng nói: "Chị, Niếp Niếp thích thì cứ kệ con bé, cứ để Thiển Thu ôm trong chốc lát, như vậy thì chị cũng có thể nghỉ ngơi một chút".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK