Thái độ của mẹ anh thay đổi cũng thật nhanh.
Hạ Lệ Phương không nhìn nổi nữa, trực tiếp thúc giục bọn nhỏ ăn nhanh để còn thu dọn bàn rồi chuẩn bị ngủ, chỗ này của bọn họ cũng không mua TV mà chỉ có một chiếc radio để nghe một chút tin tức và hí khúc, trời tối không có chuyện gì thì sẽ trực tiếp đi ngủ, ngày hôm sau cũng có thể dậy sớm để đi làm ruộng.
Nhưng sau khi ăn cơm xong thì lại có vấn đề khác, nhà của nhà họ Hạ không lớn, trước sau chỉ có bốn gian phòng, trừ ba gian phòng thường dùng có chăn đệm thì căn phòng còn lại chỉ có một chiếc giường trúc và mấy món đồ linh tinh, lúc Hạ Lệ Phương không có ở nhà thì căn phòng đó dành cho em trai em gái của Hạ Phong, bây giờ bọn họ đều đang ở trên trấn đi học, vẫn còn đang học bù ở trên trường chưa trở về cho nên Hạ Lệ Phương và mấy đứa nhỏ đều ở lại đây.
Căn phòng của Hạ Phong vẫn luôn ở kia, vào lúc kết hôn thì nó đã được dọn dẹp lại một lần, còn được sắm đồ mới, đã qua một năm nhưng trên tường vẫn còn một chữ ‘hỉ’ lớn, gối đầu vẫn là chiếc gối màu đỏ.
Mà buổi tối hôm nay Lâm Thiển Thu phải ngủ cùng Hạ Phong trong một căn phòng, trên một cái giường.
Phòng của Hạ Phong hướng ra sân, là nơi có ánh sáng là tốt nhất, nội thất ở trong phòng cũng được mua mới vào lúc kết hôn, đều rất có giá trị ở trong thôn.
Ăn cơm tối xong thì vẫn chưa quá muộn, trên người Hạ Phong cùng Hạ Kiến Quốc đều có mùi rượu, Hà Kim Hoa gọi Lâm Thiển Thu vào bếp, vừa dọn dẹp bát đũa vừa dặn dò nói: "Chiếc chắn đã được phơi vào mấy ngày trước, nếu buổi tối Phong Tử muốn uống nước thì con chịu vất vả một chút đi lấy nước cho thằng bé! chung sống thật tốt.
"Trên cơ bản là thái độ của Hà Kim Hoa cũng đại diện cho thái độ của Hạ Kiến Quốc, nếu Lâm Thiển Thu đồng ý quay lại vị trí tùy quân cùng Hạ Phong, cũng như kiên định sống cùng nhau thì có thể bỏ qua chút lời đồn trước kia, bọn họ cũng không cần biết nhiều như vậy.
Nửa người đã bị chôn xuống đất, cũng chỉ mong con trai con gái có cuộc sống tốt.
"Mẹ yên tâm, con sẽ chung sống tốt với anh Phong.
" Lâm Thiển Thu tươi cười nói, xem như tạm thời đồng ý với lời này của bà ấy.
Ngay từ đầu Lâm Thiển Thu còn không có cảm giác gì với người chồng của nguyên chủ, hôm nay gặp mặt thì cô cảm thấy Hạ Phong cũng có chút thú vị, vừa có điểm khác vừa có điểm giống với người trước kia mà cô quen, anh có vẻ kiên nghị quả cảm của quân nhân nhưng cũng có dáng vẻ dịu dàng tình cảm.
Cô híp mắt lại nghĩ đến người nguyên chủ không biết quý trọng kia, nghĩ thầm cũng khó trách sau này cô ta muốn có cơ hội trọng sinh quay lại.
Đáng tiếc là không phải ai cũng có cơ hội này.
Hạ Lệ Phương dùng mũi hừ một tiếng không lạnh không nhạt, nhìn lâu mới thấy lòng người, cô ấy cũng không tin Lâm Thiển Thu này còn có thể giả vờ cả một đời, chờ xem, sớm muộn gì thì cô cũng sẽ để lộ ra cái đuôi hồ ly của mình!Chờ đến khi Lâm Thiển Thu nói chuyện rửa mặt xong quay về phòng thì Hạ Phong đã sớm đã mặt xong còn thuận tiện đi tắm cho nên trong phòng chỉ có mùi rượu nhàn nhạt không nặng mùi lắm.
Lúc này Hạ Phong đã quỳ ở trên giường dùng quạt tay đuổi muỗi từ trong màn ra, trong phòng không có quạt cho nên có chút oi bức, trên giường trải chiếu, bên trên còn có hai chiếc gối màu đỏ, trên vỏ gối còn thêu hoa mẫu đơn rất lớn.
Hạ Phong đuổi muỗi xong thì xuống giường khép màn lại, lúc này anh mới chú ý thấy Lâm Thiển Thu đã trở về, không biết cô đã đứng ở bên cửa nhìn bao lâu mà cũng không lên tiếng.
Hạ Phong nhấp môi, nhìn cô nói: "Trong phòng không có quạt cho nên có chút hơi nóng, em đi vào trong màn ngủ đi, anh sẽ ra ngoài hóng gió một chút rồi quay lại.
"Nói xong, Hạ Phong liền chuẩn bị đi ra ngoài, chiếc áo ba lỗ quân xanh trên người anh đã thấm ướt một lớp mồ hôi mỏng ở phần cơ và lưng, có thể thấy được trong phòng quả thật nóng.
.
Danh Sách Chương: