• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hạ Phong nhìn thấy chị nhà mình vội vàng rời đi thì lập tức kêu một tiếng: "Chị, nhỏ tiếng chút, Thiển Thu vẫn còn đang ngủ, buổi tối cô ấy chưa ngủ đủ.

"Lời nói này của Hạ Phong vô cùng trong sáng, nhưng mà trong lòng Hạ Lệ Phương đã sớm kết luận hai người viên phòng, nghe như thế nào cũng cảm thấy là cô ấy đang làm ồn đến vợ mình, cô ấy trợn trắng mắt lẩm bẩm nói: "Lúc này đã lúc nào rồi mà em cảm thấy chị ầm ĩ.

Biết rồi, chị sẽ nhỏ giọng.

"Hạ Phong lắc đầu, rửa mặt xong thì đi ăn sáng, bảo chị mình đánh thức Lâm Thiển Thu, nếu cô không dậy thì cứ để cô ngủ tiếp, sau đó thì cũng đi ra chỗ ba mẹ làm việc.

Lâm Thiển Thu chỉ cảm thấy hôm nay mình ngủ một giấc đến khi tỉnh lại cho nên tinh thần sảng khoái, dị năng trong cơ thể cũng bắt đầu rục rịch, tai thính mắt sáng có thể nghe thấy âm thanh ở vị trí xa hơn, ngay cả tiếng Hạ Lệ Phương giáo dục các con mà cô cũng có thể nghe rõ ràng.


"Đừng học theo mợ các con, mặt trời đã phơi đến cái mông mà vẫn còn chưa chịu rời giường, nếu như vậy thì sẽ bị người khác ghét bỏ.

""Nhưng mà mợ biết ảo thuật, trong tay còn có kẹo đại bạch thỏ, con thích mợ thơm thơm.

""Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn thôi, cậu mua cho các con nhiều đồ hộp như thế mà tại sao các con không theo cậu?""Oa, con chỉ thích mợ, con ghét mẹ, mẹ là người xấu! "Lâm Thiển Thu bật cười lắc đầu, đứng dậy thay quần áo, tầm mắt cô dừng lại trên chiếc quạt tay ở đầu giường vài giây, nhưng manh mối quá ít cho nên cô cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp ra ngoài rửa mặt ăn sáng.

Có Hạ Phong hỗ trợ, hai vợ chồng Hạ Kiến Quốc cũng nhanh chóng trở về từ đồng ruộng, giữa trưa ăn uống rất vui vẻ, Hà Kim Hoa liền lấy một ít dưa muối trong nhà cho Hạ Phong mang theo, bọn họ nhận được một chiếc túi da rắn đầy bảy đến tám phần.

Hà Kim Hoa còn dặn dò Lâm Thiển Thu, nói bọn họ đến trong doanh thì có thể chia chút đồ cho hàng xóm, nếu có chuyện gì thì bàn bạc với Hạ Phong, không nên cãi nhau, nếu có thể chung sống tốt thì là chuyện tốt nhất, sang năm cũng có thể để bọn họ ôm một đứa cháu trai mập mạp trắng trẻo.


Hạ Phong ở bên cạnh nghe vậy thì nghĩ rằng mẹ mình đã suy nghĩ quá xa, Lâm Thiển Thu vẫn mang ý cười ở trong mắt nghe Hà Kim Hoa nói chuyện, nếu Lâm Thiển Thu muốn khiến một người thích mình thì cô lập tức có thể giải thích để tất cả cảm giác ghét bỏ của người đó biến mất, có suy nghĩ mới về cô dễ như trở bàn tay.

Trừ Hạ Lệ Phương có tính cách không thay đổi suy nghĩ sau khi nhìn thấy thì Hạ Phong cùng hai vợ chồng Hà Kim Hoa đã sớm tin tưởng cô.

Vé khứ hồi của Hạ Phong đã được mua từ lâu rồi, tuy nhiên quyết định lần này là để Lâm Thiển Thu vào quân đội là hoàn toàn bất ngờ, không ai nghĩ tới, vậy nên anh chỉ có thể tạm thời đợi đến khi ra nhà ga và mua vé thôi.

Hạ Kiến Quốc và vài người khác không tiễn anh ra đến tận nhà ga, họ đưa anh đến cổng làng, chúc anh vài lời rồi quay trở lại, Hạ Lệ Phương – chị gái Hạ Phong – vẫn phải ở lại nhà bố mẹ cô thêm một ngày nên cô cũng không đưa họ đến tạn nhà ga, mà chỉ tiễn anh đến cổng thôi.

Hai người họ ngồi trên lưng một chiếc máy kéo, rời khỏi thôn Tiểu Hà, hình bóng thôn dần biến mất sau những tia nắng gắt của mặt trời.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK