• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối có một cơn mưa phùn rơi nhẹ, sáng sớm hôm sau, Dương Huyên đã bận rộn ngay từ lúc trời còn chưa sáng hẳn.

Cậu vớt những hạt giống ngô đã ngâm qua đêm ra khỏi thùng sắt, đặt vào chậu rồi lau sạch, sau đó rắc lên một lớp thuốc xử lý hạt màu đỏ. Cậu buộc chặt một chiếc túi nhựa vào tay rồi thò vào chậu trộn đều hạt giống. Khi thấy đã trộn xong, cậu bê cả cuốc và chậu hạt giống lên xe ba bánh.

Trước khi đi, Dương Huyên vào nhà gõ cửa: “Ông ngoại? Ông ngoại?”

Gọi mấy tiếng nhưng không thấy ai đáp lại, cậu vừa định đẩy cửa bước vào thì nghe thấy bên trong có tiếng trở mình, kèm theo đó là một tiếng rên khó chịu vì cơn say rượu còn chưa tan hết.

Dương Huyên khựng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Lát nữa ông dậy thì ra ruộng luôn nhé, một mình cháu không làm xong trong một ngày đâu.”

Vẫn không có ai đáp lời. Cậu cũng không nói thêm, chỉ lặng lẽ đẩy xe ba bánh ra khỏi sân.

Chưa đạp được mấy vòng, cậu đã bắt gặp Vưu Tư Gia.

Cô bé đang ngồi ở cửa ăn sáng trên một chiếc ghế con. Tay duỗi dài, ném vỏ trứng mới bóc vào cống thoát nước cách đó khá xa, sau đó cúi đầu cắn một miếng vào đầu nhọn của quả trứng.

Thấy Dương Huyên đi qua, cô bé phồng má vẫy tay với cậu.

Dương Huyên bóp phanh xe, vừa lúc nghe thấy cô bé lí nhí trong miệng hỏi cậu đang đi đâu.

“Ra ruộng làm việc, gieo hạt.”

“Vui không?” Vưu Tư Gia nuốt miếng trứng xuống, hỏi tiếp, “Vui thì em cũng đi.”

Dương Huyên không biết phải trả lời thế nào, nghĩ hồi lâu rồi chần chừ nói: “Chắc sẽ rất mệt đấy?”

Vưu Tư Gia đáp một tiếng “Được”, rồi nhét quả trứng còn lại chưa ăn vào túi, lập tức đứng dậy trèo lên xe ba bánh.

Dương Huyên nắm lấy cánh tay cô bé, kéo lên, để cô bé ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ phía sau.

Chiếc xe ba bánh xóc nảy trên con đường đất gồ ghề, chạy được một đoạn, Vưu Tư Gia liền nghiêng người lên phía trước, hỏi cậu: “Anh ăn sáng chưa?”

Dương Huyên đáp: “Ăn rồi.”

Cô bé ậm ừ một tiếng như có chút tiếc nuối.

“Sao thế?”

“Em còn một quả trứng, với hai lòng đỏ nữa…”

Dương Huyên chợt nhớ ra điều gì đó, bật cười: “Em không ăn lòng đỏ đúng không?”

Vưu Tư Gia mong chờ hỏi: “Anh ăn không?”

Cậu không quay đầu lại, đáp: “Được, đưa anh đi.”

Vừa dứt lời, từ phía sau đã đưa tới nửa quả trứng. Dương Huyên nghiêng đầu, cắn lấy, còn chưa nuốt xong thì chưa đầy nửa phút sau, lại có thêm một miếng nữa được dúi tới.

Đến nơi, việc đầu tiên Dương Huyên làm là nhảy xuống xe, với tay lấy ấm nước ở phía sau. Ngửa đầu uống mấy ngụm, cậu mới cảm thấy cổ họng đỡ khô hơn.

Mặt trời buổi sáng dịu dàng, lơ lửng như một chiếc bánh vàng treo trên bầu trời phương Đông. Nhân lúc nó còn chưa chuyển thành màu đỏ gay gắt và chói chang, Dương Huyên vội vác cuốc, bắt đầu xới đất từng chút một. Lưỡi cuốc cày xuống, lớp đất màu nâu sẫm tơi ra, trải dài từ đầu ruộng đến cuối ruộng.

Trong lúc đó, Vưu Tư Gia ở mép ruộng bắt cào cào. Chờ Dương Huyên cuốc đến gần, cô bé liền giơ tay lên khoe chiến lợi phẩm cho cậu xem.

Dương Huyên giúp cô bé xâu mấy con cào cào vào một sợi cỏ, sau đó quay lại xe ba bánh, bưng chậu hạt giống lên, đeo găng tay vào. Cậu gieo hạt theo khoảng cách một mét ba cây, mỗi bước đi lại thả xuống vài hạt ngô.

Gieo xong một luống, cậu quay lại, dùng mặt sau của cuốc kéo một lớp đất mỏng phủ lên trên. Tiếng cuốc xới vang lên đều đặn, át cả tiếng bước chân khi nặng khi nhẹ của cậu.

Mùi đất mới ngày càng đậm. Vưu Tư Gia ngồi ở đầu ruộng tắm nắng, nhìn Dương Huyên đi đi lại lại không ngừng nghỉ, bèn nhảy xuống muốn giúp.

Hạt giống được bọc một lớp thuốc trừ sâu đỏ rực, cậu không dám đưa cho cô bé, chỉ vào xe ba bánh lấy một chiếc xẻng nhỏ, bảo cô bé đi theo sau để lấp đất.

Mặt trời lên cao, không khí xung quanh nóng hừng hực như rang. Dương Huyên liên tục nhìn ra con đường kéo dài phía xa, nhưng suốt cả buổi sáng, ông ngoại vẫn không đến.

Nhìn thấy gương mặt Vưu Tư Gia bị nắng làm đỏ bừng, cậu tháo chiếc mũ treo sau lưng đặt lên đầu cô bé rồi dắt cô bé vào bóng râm dưới tán cây ngồi nghỉ.

Cậu vốn mang theo phần ăn trưa cho hai người. Trong hộp cơm có rau dại kho đậu ngập dầu, bên cạnh là một chồng bánh kếp dày được bọc trong túi nhựa. Cậu lấy mấy cái, cuốn lại rồi đưa cho cô bé.

Buổi sáng Vưu Tư Gia chỉ ăn hai lòng trắng trứng, lại thêm một buổi theo chân Dương Huyên không ngơi tay nên giờ đã đói cồn cào. Cô bé nhận lấy bánh cuốn, cúi đầu cắn ngay một miếng, đến mức khóe miệng dính đầy dầu mỡ.

Dương Huyên đứng dậy hái hai chiếc lá dương sạch sẽ, đưa cho cô bé lau miệng.

Ăn liền hai cuộn bánh xong, Vưu Tư Gia ôm ấm nước uống ừng ực, no căng bụng rồi bắt đầu thấy buồn ngủ. Cô bé tựa vào gốc cây, hai mắt lim dim.

Dương Huyên lấy mũ và áo khoác phủ lên người cô bé. Đúng lúc ấy, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

Cậu tưởng ông ngoại cuối cùng cũng chịu đến, nhưng khi xoay người nhìn lại thì vẫn là người đó.

Thấy Dương Huyên, người kia vẫn giữ vẻ tươi cười: “Lại gặp nhau rồi.”

Dương Huyên liếc nhìn một cái nhưng không đáp, chỉ đứng dậy, tiếp tục đi về phía ruộng.

Người đó cũng theo sau: “Cô bé đang ngủ kia là gì của cháu?”

“Em gái nhà hàng xóm.” Dương Huyên đáp, nhặt cuốc lên tiếp tục công việc.

“Ồ, trông có vẻ ngang tuổi cháu trai tôi, cũng học lớp Hai à?”

Dương Huyên không trả lời. Cậu chỉ cảm thấy người này rõ ràng là một kẻ có tiền. Mà người có tiền thường thích đến đây xem bói, cũng có thừa thời gian quan tâm chuyện của người khác. Cậu chỉ hỏi lại: “Ông không phải người ở đây đúng không?”

Đối phương liếc nhìn cậu, đáp rằng mình đến từ khu trung tâm thành phố, làm trong ngành kinh doanh khu nghỉ dưỡng. Dạo này đang khảo sát ở khu vực bên cạnh thị trấn Thanh Hà. Ông ta thao thao bất tuyệt một hồi về bản thân rồi cuối cùng hỏi ngược lại: “Cháu đã bao giờ đến phố trung tâm chưa?”

Dương Huyên vẫn không trả lời.

Cậu đi rất ít nơi. Mỗi tháng, vào những ngày cố định theo âm lịch, cậu sẽ đạp xe ba bánh đưa bà ra chợ huyện. Trước và sau Tết, thỉnh thoảng cũng sẽ bắt xe khách đến trung tâm thương mại ở Đình Sơn để mua sắm đồ Tết.

Hà Thành có năm quận một thị xã, thị trấn Thanh Hà thuộc quận Đình Sơn, là một trong những khu nghèo nhất của thành phố. Từ nhỏ đến lớn, bước chân của cậu chưa từng rời khỏi vùng đất này.

Dương Huyên tiếp tục xới đất thật đều, người kia cũng bước xuống bờ ruộng, đeo găng tay, theo sau cậu rải hạt giống.

Lần gặp này dường như mở toang miệng hộp chuyện của ông ta. Giọng nói lải nhải không ngừng, vang vọng giữa cánh đồng, như nhảy nhót trên từng thớ đất. Ông ta bê chậu hạt, bước theo sau Dương Huyên, mỗi bước một sâu một cạn, rải hạt dọc theo luống đất.

Đến cuối ruộng, ông ta bỗng ngẩng đầu lên. Ánh mặt trời phản chiếu trên cặp kính tạo thành một vệt sáng trắng lóa. Cuối cùng, ông ta buông một câu: “Cháu không tò mò sao? Vì sao tôi cứ hỏi thăm cháu, luôn tìm đến cháu?”

Trán Dương Huyên ướt đẫm mồ hôi, lòng bàn tay cũng nhễ nhại.

Vưu Tư Gia ngủ một giấc đến tận chiều mới tỉnh. Cô bé kéo chiếc áo khoác trên người xuống, đầu óc vẫn còn mơ màng vì cơn buồn ngủ.

Bước lên bờ ruộng, cô bé phát hiện ngoài Dương Huyên, bà Tư không biết từ lúc nào cũng đã có mặt. Vừa rải hạt, bà vừa nheo mắt nhìn cô bé: “Tư Gia, tỉnh rồi hả?”

Cô bé mơ mơ màng màng gật đầu: “Mấy giờ rồi ạ?”

“Lúc ăn trưa xong, bà ra khỏi nhà có liếc đồng hồ mới hơn một giờ. Giờ tính cả thời gian đi đường với làm việc, chắc cũng hơn ba giờ rồi. Cháu muốn về nhà hả?”

Vưu Tư Gia lại gật đầu.

Dương Huyên dừng tay, định đưa cô bé về nhưng cô bé xua tay từ chối. Cô bé gấp áo khoác lại, để lên xe ba bánh rồi vừa đi vừa vặt mấy nhánh hoa dại, chậm rãi quay về.

Vừa bước vào cửa, cả người bám đầy bụi đất và cỏ dại liền bị Vưu Tư Khiết cau mày chê bai: “Lại lăn lóc ở đâu về thế? Trưa cũng không về ăn cơm, mau cởi bộ đồ bẩn đó ra!”

Vưu Tư Gia đành thay quần áo sạch, vứt bộ đồ dính đầy đất vào chậu rồi ôm chậu đến vòi nước trong sân, tùy tiện rắc một vòng bột giặt vào, thêm nước ngâm đó rồi chạy vào nhà, sau đó bê ghế con đến trước tivi xem hoạt hình.

Xem chưa được bao lâu, Vưu Tư Khiết đã xông đến giật điều khiển, ra lệnh: “Mau đi giặt đống quần áo đang ngâm đi!”

Vưu Tư Gia không dám cãi lại, đành ngồi xổm trong sân giặt quần áo. Cô bé chậm chạp giặt suốt cả buổi chiều mới xong rồi đem phơi.

Đến tối, ăn cơm xong, quyền sở hữu điều khiển tivi mới quay lại tay cô bé. Nhưng vừa ngồi xuống trước màn hình chưa được mấy phút, bên ngoài đã vang lên tiếng ồn ào quen thuộc, thu hút sự chú ý của cô bé.

Cô bé chạy ra ngoài, bước đến cánh cửa đối diện chếch bên kia, lén lút ghé mắt qua khe cửa nhìn vào trong.

Quả nhiên, ông Tư lại say mèm nằm sõng soài trên mặt đất.

Trời dần nóng lên, để tránh muỗi, cửa chính trong nhà đã được thay bằng cửa lưới. Trong nhà, tiếng khóc nức nở kìm nén của bà Tư len qua lớp lưới, vọng ra bên ngoài, từng đợt từng đợt rơi vào tai cô bé.

Vưu Tư Gia khẽ chạm ngón tay vào cửa, tầm nhìn rộng hơn chút. Dưới ánh đèn bếp vàng vọt, khắp sân bừa bộn lộn xộn. Cô bé đảo mắt nhìn quanh, nhưng không thấy Dương Huyên đâu.

Cô xoay người rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước đã chợt khựng lại.

Bên cạnh ổ chó có một cái bóng lặng lẽ.

Dương Huyên ngồi trên tảng đá gần ổ chó, lưng dựa sát vào tường. Đại Hoàng cuộn mình nằm sát bên chân cậu.

Vưu Tư Gia bước đến gần, lúc này cậu mới nghiêng mặt nhìn cô. Trong bóng tối lờ mờ, đôi mắt cậu ướt mà sáng.

Cô bé không nói gì lúc đầu. Một lát sau, Dương Huyên dịch người sang bên cạnh, chừa ra một khoảng trống, cô liền ngồi xuống bên cạnh cậu.

Hai người lặng lẽ lắng nghe âm thanh trong sân. Tiếng khóc càng lớn, tiếng chửi mắng và đập phá cũng theo đó vang lên.

Mũi giày Vưu Tư Gia khẽ chạm vào tảng đá, cô nhỏ giọng hỏi: “Ông ấy tại sao lại uống rượu?”

Một lúc sau, Dương Huyên mới đáp: “Tâm trạng không tốt thì uống rượu.”

“Ông ấy có chuyện gì không vui à?”

“Nhiều lắm.” Dương Huyên nhếch môi cười mỉa mai, “Hôm nay là vì sửa xe không kiếm được tiền, vì anh với bà về nhà muộn, không có ai nấu cơm cho ông ấy.”

“Nhưng mà hôm nay anh và bà Tư đều làm việc ngoài ruộng mà.”

Dương Huyên lại im lặng, cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.

Vưu Tư Gia hỏi tiếp: “Thế anh ăn tối chưa?”

Cậu lắc đầu, nói không thấy đói.

“Em về đi.” Dương Huyên nói, “Anh muốn ngồi thêm một lúc.”

Vưu Tư Gia nhảy xuống khỏi tảng đá, đi được mấy bước lại quay đầu nhìn cậu, chậm rãi trở về nhà.

Đại Hoàng vẫn nằm im bỗng đứng dậy, lắc lắc người rũ sạch đám cỏ dại bám trên lông. Dương Huyên đưa tay xoa đầu nó, nó lại cuộn tròn nằm xuống.

Nhưng chưa đầy hai phút sau, Vưu Tư Gia lại xuất hiện trước mặt cậu.

Cô bé thò tay vào túi áo, lén lút dúi thứ gì đó vào tay cậu.

Dương Huyên cúi đầu nhìn, là một viên kẹo bọc trong giấy gói màu sắc sặc sỡ.

Vưu Tư Gia hạ giọng nói nhỏ: “Anh cầm lấy đi, đừng để ai thấy. Cái này là chị em trước đây… ừm, chị ấy tặng em.”

Nói xong, cô bé lại đặt một chiếc lọ thủy tinh trước mặt cậu, để lại một câu “Cái này tặng anh chơi”, rồi quay người chạy biến đi.

Vẫn là chiếc chai thủy tinh từng đựng nước ngọt trước đó.

Dương Huyên cầm lên lắc nhẹ, nhìn thấy những viên “bé cưng đại dương” đang bồng bềnh trôi nổi trong nước ở đáy chai, trông như những viên ngọc tròn trĩnh lấp lánh.

Trong sân, tiếng ồn ào lại vang lên, âm thanh quát mắng trầm đục đè lên tiếng nức nở, giọng khóc nức nở của bà ngoại kéo dài, đứt quãng: “Sống thế này thì còn mong chờ gì nữa chứ…”

Cậu ngồi ở góc tường, những lời ấy vang tới, từng chữ, từng câu rành rọt, như một đường kim mũi chỉ khâu chặt vào lòng.

Dương Huyên siết chặt chai thủy tinh, không kìm được mà nghĩ đến những lời người kia đã nói hôm nay, cùng với biểu cảm trên gương mặt ông ta.

Người ấy chỉ giúp cậu rắc một nắm hạt giống, nhưng lại nói rất nhiều.

Ông ta bảo họ của mình là Lục, vừa nói vừa dùng cành cây nhỏ vẽ vài vết trên đất, còn tên là Tân Dân.

Lục Tân Dân có điện thoại di động. Chiếc máy nhỏ cỡ lòng bàn tay, bàn phím tinh xảo. Ông ta nghe một cuộc gọi khi đang đứng ở đầu ruộng, người gọi đến là một cậu bé. Sau khi cúp máy, ông bắt đầu kể về đứa cháu trai của mình, nói rằng dạo gần đây thằng bé theo trường đến trung tâm phóng vệ tinh Tửu Tuyền để học tập. Lục Tân Dân còn nói, mãi đến hai năm trước ông mới biết mình có một đứa cháu trai ở đây. Ông đã dò hỏi khắp nơi, cuối cùng quyết định tự mình đến gặp cậu bé trước.

Lục Tân Dân khen cậu chăm chỉ, tháo vát, nói rằng so với đứa con trai vô tích sự kia, cậu giống ông hồi trẻ hơn nhiều.

Cuối cùng, ông nói rằng, chỉ cần cậu muốn, ông có thể đưa cậu đến một cuộc sống khác.

Những lúc không ngủ được, Dương Huyên lại nghĩ, cuộc sống trước đây là như thế nào?

Đi học rồi tan học, giúp bà ngoại làm việc, nấu cơm. Nghĩ cũng lạ, nếu có vài ngày trôi qua một cách yên bình, cậu liền thấp thỏm không yên, cảm thấy những ngày đó như bị đánh cắp, chỉ khi ông ngoại uống rượu, nắm đấm rơi xuống người cậu, trái tim treo lơ lửng mới có thể kỳ lạ mà yên ổn trở lại.

Cuộc sống ồn ào hỗn loạn vẫn cứ chậm rãi tiếp diễn. Dương Huyên đạp xe chở Vưu Tư Gia đi học rồi tan học, cô bé ngồi phía sau càng lúc càng nghịch ngợm hơn. Khi thì ngắt một bông hoa dại cài lên tai cậu, khi lại đung đưa hai chân, khe khẽ hát một bài mà cậu chẳng hiểu lời.

Sau khi gieo hạt, trời đổ mấy trận mưa, ngô từng ngày lớn lên xanh tốt. Cậu chở Vưu Tư Gia lắc lư đi ngang qua những ruộng ngô xanh um tựa như bức màn lụa, thỉnh thoảng lại nhớ đến lời của Lục Tân Dân. Đến lúc này, cậu mới nhận ra, hóa ra khi ấy, không chỉ có hạt giống ngô được rắc xuống, mà trong lòng cậu cũng bị gieo một ý niệm bất an, chông chênh.

Cậu chưa từng kể với ai về lần gặp Lục Tân Dân. Chủ đề liên quan đến “mẹ” là một điều cấm kỵ không thể nhắc tới trước mặt ông bà ngoại.

Nhưng Lục Tân Dân không xuất hiện nữa, chỉ có kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng vẫn đến đúng hẹn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK