Phía sau Vưu Tư Gia là đệm ghế sofa, eo bị giữ chặt, phía trước là một người đàn ông nóng hổi, người vừa véo má cô xong. Tiếp đó anh dùng hõm bàn tay giữ lấy cằm cô, nhìn sang trái phải, như thể đang nghiêm túc quan sát điều gì.
Cô bị đè đến hơi khó thở, để hít thở không khí trong lành, Vưu Tư Gia vùng vẫy mấy cái, bám lấy ghế cố gắng hết sức, dùng một cánh tay ôm chặt cổ anh.
Dương Huyên cuối cùng cũng ngồi dậy, nhưng cánh tay không buông lỏng. Vưu Tư Gia ngồi trong lòng đối phương, nhưng cuối cùng cô cũng có thể thở được, vội trả lời: “Là em là em.”
Dương Huyên cúi đầu, lại gần thêm chút nữa: “Vậy tại sao lại không giống hồi bé?”
Vưu Tư Gia chớp mắt, thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, như thật sự quan tâm đến câu hỏi này. Vì vậy cô cũng nghĩ nghiêm túc một lúc, tự tin đưa ra câu trả lời: “Vì em đã trở nên xinh đẹp hơn.”
Dương Huyên sững người rồi bật cười, là tiếng cười khe khẽ, vùi vào cổ cô.
Hơi thở nóng phả đến, vừa tê vừa ngứa.
Cô vừa tắm xong, đuôi tóc vẫn còn ướt, nhưng vì dính sát vào anh, cảm thấy lưng cũng sắp đổ mồ hôi.
Dương Huyên say rượu hoàn toàn khác với ngày thường. Vưu Tư Gia ôm lấy anh, trong lòng như bị chiếc lông vũ cù, cô hơi thỏa mãn lại hơi không thỏa mãn, đành giả vờ nghiêm túc: “Anh cười gì vậy? Anh thấy em không đẹp sao?”
Anh nhìn cô rất nghiêm túc, nói đẹp.
Rượu làm cho đôi mắt đen của Dương Huyên biến thành xoáy nước, hơi thở quấn quýt, mang theo chút hơi rượu say nồng.
Vưu Tư Gia bị hơi nóng làm đỏ mặt, ánh mắt hơi né tránh, cô lẩm bẩm: “Em cũng thấy anh đẹp trai.”
Sau khi nhận được câu trả lời này, Dương Huyên không nói gì nữa, chỉ nhìn cô như vậy. Anh đột nhiên lại hỏi: “Anh và bạn cùng bàn của em, em thấy ai đẹp trai hơn?”
Vưu Tư Gia thấy lạ: “Bạn cùng bàn của em là Viên Viên, sao so sánh được?”
“Bạn cùng bàn nam.”
“Bạn cùng bàn nam?” Vưu Tư Gia chợt nhớ ra, ngửa người ra sau, “Anh nói Lục Trạch Minh?”
Dương Huyên như không hài lòng với việc cô đột nhiên lùi ra sau, cánh tay siết chặt, kéo cô trở lại.
Khoảng cách lại gần hơn, hai mũi gần như chạm nhau, Vưu Tư Gia lập tức nín thở—
Lông mi của Dương Huyên rất dài, dưới ánh đèn vàng nhạt rũ xuống bóng, chớp chớp như cánh bướm, rồi theo hơi thở bay vào miệng cô, từ cổ họng rơi xuống bụng. Tim cô đập nhanh và hơi thở gấp, nhưng không dám mở miệng, vì trong dạ dày có cả đàn bướm đang vỗ cánh điên cuồng.
Đầu Vưu Tư Gia lập tức nóng lên.
Đúng lúc cô định nghiêng đầu áp lại gần, Dương Huyên đột nhiên cười: “Khó trả lời lắm sao?”
Vưu Tư Gia dừng lại, vội lấy lại tinh thần: “Em thấy anh đẹp trai hơn cậu ta nhiều!”
Nhận được câu trả lời này, Dương Huyên hài lòng. Anh buông tay, cả người ngã ngược về phía ghế sofa, gác một cánh tay lên trán, uể oải, hơi mệt mỏi, anh khẽ gọi tên cô: “Tư Gia.”
Thân thể nóng bỏng đột nhiên rời đi, Vưu Tư Gia vẫn chưa quen, cô quay đầu: “Hả?”
Nhưng anh không lên tiếng nữa.
Vưu Tư Gia nhớ ra đây là người say rượu, cô cần chăm sóc anh nên hỏi: “Anh có muốn uống nước không?”
Dương Huyên đã khẽ nhắm mắt, gật đầu không thể nhận ra được.
Vưu Tư Gia đứng dậy đi rót nước cho anh, ấm trà là nước lạnh, cô bưng cốc pha thêm chút nước nóng rồi mới quay lại bên ghế sofa.
Dương Huyên vẫn giữ tư thế như lúc nãy, lòng bàn tay che mắt, hơi thở đều đặn.
Vưu Tư Gia một tay ôm cốc, ngồi xổm bên ghế sofa, tay kia nhẹ nhàng đẩy đẩy cánh tay anh: “Anh ngủ rồi à?”
Mi mắt đối phương run run, không mở mắt, chỉ khẽ đọc hai chữ.
“Hả?” Cô không nghe rõ, đành phải ghé gần hơn, nhưng lập tức nhận ra, vừa rồi anh đang thì thầm tên cô.
Vưu Tư Gia đột nhiên im lặng, cô chớp mắt, nhìn anh chăm chú.
Lông mày, đôi mắt bị mu bàn tay che khuất, chỉ để lộ sống mũi cao và đôi môi hơi khô. Anh trông có vẻ rất mệt.
Trái tim Vưu Tư Gia đột nhiên dâng lên cảm giác tê dại đau nhói như bị điện giật, đàn bướm trong dạ dày lại nhảy múa lung tung.
Cô cúi người, đầu ngón tay khẽ chạm vào cằm anh, khẽ hỏi: “Anh còn muốn uống nước không?”
Thấy anh không phản ứng, Vưu Tư Gia đột nhiên nghiêng người, như chuồn chuồn chạm nước, hôn nhẹ vào cằm anh.
Chẳng có cảm giác gì, vì sau khi chạm vào cô vội rút lại, ngay cả bản thân cũng không hiểu tại sao lại làm như vậy, chỉ biết tim mình đập rất nhanh, như một con mèo đang trộm ăn.
Dương Huyên vẫn không động đậy, anh chỉ là một miếng cá khô thơm phức đang ngủ.
Vì vậy có một thì có hai, Vưu Tư Gia lại nhắm mắt cúi người, tiếp đó chạm vào khóe môi anh.
Sau khi chạm vào liền nhìn đối phương, thấy không có động tĩnh bèn tiếp tục di chuyển lên trên.
Là sự chạm nhẹ giữa môi và môi, lần này dừng lại lâu hơn một chút, có cảm giác mềm mại ấm áp.
Vưu Tư Gia sau đó dùng má nhẹ nhàng cọ cọ vào anh, cảm thấy thỏa mãn.
Đúng lúc cô vừa thẳng người lên, đột nhiên thấy Dương Huyên đưa bàn tay che mắt ra, ánh mắt dính chặt vào mặt cô, đôi mắt sâu thẳm.
“Ù” một tiếng, đầu óc cô trống rỗng.
“Tư Gia.” Giọng Dương Huyên trở nên khàn đặc, “Em đang làm gì vậy?”
Vưu Tư Gia ấp úng: “Em—”
Nhưng anh không cho cô cơ hội trả lời, trực tiếp nắm lấy gáy cô, khiến Vưu Tư Gia phải cong lưng xuống.
“Cạch” một tiếng, cốc nước tuột khỏi tay rơi xuống. Vì đang ngồi xổm nên không vỡ, nước ấm đổ xuống sàn, làm ướt váy ngủ và một góc chăn trên ghế sofa.
Nhưng không ai quan tâm.
Vưu Tư Gia hoàn toàn choáng váng, cô cảm thấy sự mềm mại ấm áp vừa rồi chỉ là ảo giác, hóa ra khi môi chạm môi mang lại một cơn bão, hơi thở pha mùi rượu khiến cô choáng ngợp.
Rõ ràng là tư thế cô cúi xuống hôn anh, nhưng Vưu Tư Gia bị bàn tay Dương Huyên ấn xuống không thể ngẩng lên. Cô nắm lấy vai anh, có thể cảm nhận được anh đang nhẹ nhàng cắn môi dưới của cô, mũi cọ vào nhau, hơi thở gấp gáp, tiếng nước tí tách.
Dương Huyên một tay luồn vào tóc cô, ngón cái v.uố.t ve dái tai cô, tay còn lại vòng ra sau lưng, bàn tay anh nóng bỏng thô ráp, có các vết chai, xoa lên và xuống sau lưng cô như an ủi.
Cô ôm chặt cổ anh, như một con mèo được vuốt lông, nhẹ nhàng kêu lên.
Chưa kịp tận hưởng được mấy giây, Dương Huyên đột nhiên dừng lại, lông mi Vưu Tư Gia run lên, bắt chước anh định nhẹ cắn anh, nhưng giây tiếp theo anh đã đẩy cô ra.
Mặt Vưu Tư Gia nóng bừng, cả người choáng váng.
Dương Huyên ngồi dậy, nhặt cốc dưới đất lên, anh khẽ nói: “Muộn rồi, em đi ngủ trước đi.”
Hơi bất ngờ, nhưng lúc này Vưu Tư Gia đầu óc choáng váng, chân như lơ lửng, nghe xong chỉ “ừ” một tiếng, sau đó ngoan ngoãn trở về phòng mình.
Bên ngoài vang lên tiếng lau nhà. Vưu Tư Gia ngồi trước giường, mới phát hiện váy ngủ của mình bị nước từ cốc đổ làm ướt một mảng lớn. Cô thay bộ đồ ngủ mới, lao lên giường, cuộn mình vào chăn.
Xung quanh yên tĩnh, tiếng Dương Huyên tắm vòi sen vang lên rõ ràng.
Cô cười ngốc mấy tiếng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Vưu Tư Gia bị tiếng ve kêu bên ngoài đánh thức.
Cô lật người, ánh sáng bên ngoài chói đến mức cô không mở được mắt, cô ngáp liên tục mấy cái.
Hôm nay hiếm khi được ngủ đến tự nhiên tỉnh. Vì ngày thường Dương Huyên chín giờ đã đi làm, anh đánh thức cô dậy ăn sáng lúc tám giờ rưỡi.
Vưu Tư Gia mơ màng với lấy điện thoại xem, không ngờ đã ngủ đến gần mười giờ.
Trên điện thoại còn có tin nhắn Dương Huyên để lại—
Bữa sáng ở trên bàn, hôm nay không về, trưa tối em tự lo nhé.
Vưu Tư Gia lúc này mới đột ngột tỉnh táo.
Dương Huyên buổi sáng rửa hai chiếc xe, sau đó đi mua cơm hộp, đưa cho sư phụ Lưu một phần. Quạt bật lên, hai người ngồi trên ghế trong phòng mở đũa.
Sư phụ Lưu ném túi nhựa vào thùng rác, nói: “Tiểu Dương, giúp tôi lấy tương ớt đằng sau cậu.”
Nói xong ông gắp một ít rau đặt lên bánh bao, cắn một miếng nuốt xuống, cảm thấy không đúng: “Tiểu Dương?”
Dương Huyên ngẩng mặt lên: “Sao vậy thầy?”
“Không có gì.” Ông lại cắn một miếng bánh bao, “Cậu đưa tôi chai tương ớt đằng sau cậu.”
Dương Huyên lúc này mới đứng dậy.
Sư phụ Lưu nhận lấy tương ớt, vừa mở nắp vừa nhìn anh: “Tối qua ngủ không ngon à?”
Dương Huyên dừng động tác ăn: “Cũng được ạ.”
“Tôi thấy hôm nay cậu không tập trung lắm, quá mệt à?”
Dương Huyên ngớ người hai giây, nói: “Có lẽ là hôm qua uống hơi nhiều.”
“Vậy chiều cậu tan làm sớm đi, Tiểu Lâm chiều sẽ đến.”
Dương Huyên cúi đầu ăn cơm, không nói gì.
Khi gần ăn xong, có nhân viên khác bước vào: “Anh Huyên, bên ngoài có người tìm anh.”
Dương Huyên tưởng là khách hàng rửa xe, vội vàng ăn nốt cơm còn lại, ném hộp cơm vào thùng rác rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài không khí oi bức, mặt trời chói chang. Dương Huyên híp mắt đi ra, bất ngờ nhìn thấy Vưu Tư Gia đang đứng ở cửa.
Anh khựng bước chân, sau đó nhanh chóng bước đến trước mặt cô. Dưới ánh mặt trời gay gắt, làn da cô trở nên rạng rỡ, đuôi mắt cong lên, đang nhìn chằm chằm vào anh.
Anh giơ tay che nắng cho cô: “Em ra ngoài sao không đội mũ à?”
Vưu Tư Gia nhìn anh: “Sáng nay sao anh không gọi em dậy?”
Anh lấy khăn giấy từ túi quần đưa cho cô để lau mồ hôi: “Em ăn trưa chưa?”
Vưu Tư Gia không nhận: “Sáng em dậy không thấy anh đâu.”
Dương Huyên buông tay xuống, định kéo cô: “Em đừng đứng dưới nắng.”
Vưu Tư Gia lùi lại một chút.
Dương Huyên sững người, sau đó vẫn nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào bóng cây.
Vưu Tư Gia giãy một cái không thoát, bị anh kéo theo.
Giọng anh hơi bất đắc dĩ: “Em ăn cơm chưa?”
“Lấy bữa sáng làm bữa trưa rồi.” Cô liếc nhìn anh, đi thẳng vào vấn đề, “Hôm qua anh—”
“Anh say rượu phải không?”
Vưu Tư Gia sững người.
Anh không nhìn cô: “Lâu rồi không uống rượu, vừa uống là hơi mất kiểm soát.”
Vưu Tư Gia giận dữ, cô gạt tay anh ra, lại định đi ra chỗ nắng.
Dương Huyên vội nắm lấy cô: “Em định đi đâu?”
“Anh đừng lo.” Cô nói, “Cứ để em bị nắng chết đi.”
Anh nửa kéo nửa lôi đưa cô trở lại, những người khác trong cửa hàng thò đầu ra nhìn hai người.
Vào lúc này, có hai chiếc xe thể thao gầm rú đi qua bên đường.
Vưu Tư Gia thấy ánh mắt Dương Huyên rơi trên những chiếc xe thể thao, lông mày nhíu lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Cô sợ làm phiền công việc của anh nên ngoan ngoãn đứng yên.
Cửa xe mở ra, từ bên trong bước ra bốn năm người, Vưu Tư Gia ngạc nhiên phát hiện trong đó lại có Lục Trạch Minh.
Đối phương nhìn thấy cô, rõ ràng cũng có chút kinh ngạc, cậu ta nói gì đó với thanh niên đeo khuyên tai bên cạnh, mấy người đồng loạt nhìn về phía này.