Những nam sinh phía sau cũng lần lượt rời đi cùng Lục Trạch Minh. Vưu Tư Gia nghe thấy một giọng nói hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Vưu Tư Gia không nghe thấy Lục Trạch Minh có trả lời hay không, nói gì, chỉ thấy ngoài Lục Trạch Minh ra, mấy nam sinh còn lại đều quay đầu nhìn cô.
Vưu Tư Gia hỏi thăm Trình Viên Viên và biết được Lục Trạch Minh có lẽ không cùng khối với họ.
Trình Viên Viên tò mò: “Cậu ấy nói không quen cậu à?”
“Có vẻ vậy.”
“Không phải chứ.” Trình Viên Viên thắc mắc, “Lúc cậu vừa chuyển đi, cậu ấy còn đến tìm mình, có thời gian còn muốn mang Bì Bì về nuôi nữa.”
Trọng tâm của Vưu Tư Gia bắt đầu chuyển hướng: “Bì Bì bây giờ vẫn ở nhà cậu à?”
“Đúng vậy, mình đoán là mẹ cậu ấy không cho nuôi nên thôi luôn, nhưng không để ý đến cậu thì rất lạ.”
“Không hiểu nữa, nhưng trước đây, mình thực sự thấy cậu ấy đôi khi rất kỳ quặc.”
Qua vài giây, Vưu Tư Gia lại nói thêm: “Tất nhiên, có thể cậu ấy cũng thấy mình rất kỳ lạ.”
Nhưng sau lần gặp Lục Trạch Minh này, những chuyện kỳ lạ cứ liên tục xảy ra.
Vưu Tư Gia không thích ở trong lớp học ngột ngạt, chỉ cần tiếng chuông ra chơi vang lên, cô liền chạy ra ngoài hít thở. Giờ ra chơi ngắn thì đứng ở hành lang, giờ ra chơi dài thì cùng Trình Viên Viên đi từ tầng 5 xuống, đi vòng qua những tầng cầu thang để dạo bước.
Thỉnh thoảng Vưu Tư Gia cũng một mình đến góc đông bắc của hành lang nối, từ góc độ này có thể nhìn được toàn bộ khuôn viên trường, con đường bên ngoài trường, và cả trường học đối diện.
Nhìn những tòa nhà màu gạch đỏ đối diện, cô đoán Dương Huyên lúc này hẳn đang ở đó, hoặc anh đã ra khỏi cổng trường để đi làm.
Khi nói chuyện với Trình Viên Viên thì không cảm thấy, nhưng có vài lần, khi một mình tựa vào lan can, cô có thể đột nhiên cảm nhận được một ánh nhìn phiêu bồng.
Không phải kiểu nhìn chăm chú mãnh liệt, nhưng dù chậm chạp như cô cũng có thể cảm nhận được.
Vưu Tư Gia quay một vòng, qua khoảng không của dãy nhà học, ở đầu hành lang bên kia, cô nhìn thấy Lục Trạch Minh cũng đang tựa vào lan can.
Lớp cậu ta không ở tầng này, bên cạnh luôn có người khác nói chuyện với cậu. Nhưng cậu thực sự lại đang nhìn cô.
Vưu Tư Gia dùng ánh mắt bối rối và mơ hồ nhìn lại, cùng cậu ta nhìn nhau qua không trung.
Đối phương không dời ánh mắt đi, lúc này Vưu Tư Gia nghe thấy mấy nữ sinh cùng lớp bên cạnh đang thì thầm bàn tán, đối tượng chính là Lục Trạch Minh.
Thực ra người quen biết cậu ta cũng khá nhiều nhỉ? Vưu Tư Gia nghĩ cậu ta không nhất định đang nhìn cô.
Học xong buổi chiều, loa trường bắt đầu phát nhạc tiếng Anh.
Thời tiết dần trở lạnh, gió bắt đầu mang theo hơi lạnh, nhưng Vưu Tư Gia vẫn chạy ra hành lang nối, tranh thủ thời gian ban ngày đang dần ngắn lại để ngắm ánh hoàng hôn.
Vào thời điểm này, bầu trời như một bức tranh sơn dầu. Những đám mây sáng phía tây chồng chất lên nhau, mặt trời lung lay sắp rơi, ánh tà dương vàng rực khiến Vưu Tư Gia phải nheo mắt lại.
Hai bên tường dán gạch men trắng, dưới ánh phản chiếu, mặt đất hành lang như tích tụ một vũng hoàng hôn tan chảy, ngoài cô ra, còn có những người khác bước qua.
Thế là cô lại gặp Lục Trạch Minh một lần nữa, lần này cậu ta chỉ có một mình.
Cô nheo mắt lại, thấy dưới ánh vàng nhảy múa, lông mày, mắt và mũi của cậu ta đều không rõ ràng, dáng người hơi mờ ảo.
Đợi khi mặt trời lặn xuống một chút, có thể nhìn rõ đối phương, trong đầu Vưu Tư Gia như không kiểm soát được, đột nhiên hiện lên gương mặt của Dương Huyên.
Không trách cô nghĩ vậy, nhìn kỹ thì đôi mắt của họ thật sự hơi giống nhau. Chỉ là so với vẻ tinh tế non nớt của Lục Trạch Minh, Dương Huyên lại trưởng thành và cứng cáp hơn.
Vưu Tư Gia lại bắt đầu mất tập trung.
Hoàng hôn đẹp biết bao, giá mà Dương Huyên cũng ở đây thì thật tốt.
Có lẽ là ánh mắt nhìn nhau lâu đã gửi cho đối phương một tín hiệu nào đó, Lục Trạch Minh bất ngờ thay đổi thái độ và đi về phía cô. Vưu Tư Gia cũng không biết lần gặp mặt này, cậu ta có muốn chào hỏi mình không.
Trong lúc cô đang lo lắng, đúng lúc này, tiếng nhạc tan học đột ngột dừng lại. Trong không gian yên tĩnh, tiếng rung của điện thoại đột nhiên nổi bật lên.
Vưu Tư Gia lấy ra xem, nghĩ gì đến nấy, là Dương Huyên nhắn tin cho cô –
Bữa tối, tại cổng Nam.
Vưu Tư Gia lập tức quay người chạy mất.
Vừa vào kỳ nghỉ đông của lớp 10, Vưu Tư Khiết liên lạc với Vưu Tư Gia, quyết định đến thăm em gái.
Vưu Tư Khiết tốt nghiệp trường điều dưỡng, làm việc ở phòng khám một thời gian, cuối cùng vẫn xin nghỉ việc, chuẩn bị vào nam làm việc. Chị đến thăm em gái một lần trước khi đi.
Khi Vưu Tư Gia đi đón chị, trên trời đã bắt đầu rơi những bông tuyết nhỏ như hạt muối, hai chị em sợ cầu thang trơn trượt, cẩn thận vịn lan can đi lên.
Vưu Tư Khiết vào cửa, đập vào mắt là một căn phòng, bàn ghế nồi bát xoong chậu chen chúc nhau, tuy đồ đạc nhiều nhưng được sắp xếp ngăn nắp. Trong phòng còn có vài tấm lò sưởi cũ, cũng không quá lạnh.
Chị tháo khăn quàng cổ, vừa quan sát vừa hỏi: “Em tự thuê à? Tiền thuê bao nhiêu? Hiếm thấy em có thể dọn phòng ngăn nắp thế này.”
Vưu Tư Gia chạy sang phòng khác, lấy cốc thủy tinh sạch từ trong tủ ra, không nghe rõ chị đang hỏi gì.
Mở nắp bình giữ nhiệt, rót nước nóng vào cốc, hơi nước nóng hổi phả vào mặt Vưu Tư Gia.
Vưu Tư Khiết vén rèm đi vào, tiếp tục quan sát: “Đây là phòng ngủ của em à?”
Giường hai tầng nhỏ dựa vào một bức tường, bức tường còn lại là tủ gỗ, đồ linh tinh được xếp ngăn nắp trên đó, phía trước có kệ sách, chất đầy sách, từ “Ngữ văn bắt buộc 1” bản Tô Giáo đến “Kỹ thuật chẩn đoán hỏng hóc ô tô”, Vưu Tư Khiết đều lướt qua từng cuốn, dưới cửa sổ là một bàn học, Vưu Tư Gia đang cầm bình giữ nhiệt “xoàn xoạt” rót nước vào cốc trên bàn.
Vưu Tư Khiết vừa ngồi xuống giường, đột nhiên thấy một chồng quần áo sạch sẽ ngăn nắp ở đầu giường.
Chị cảm thấy có gì đó không đúng, nhặt lên xem –
Áo len màu xám, áo khoác, đồ lót màu đen, rõ ràng đều là quần áo nam.
Vưu Tư Khiết lập tức nhảy dựng lên, khiến Vưu Tư Gia vừa đặt bình giữ nhiệt xuống giật mình co người lại.
Chỉ thấy chị gái vài bước vượt qua, một tay túm lấy tai em gái, kéo đến trước giường đòi giải thích.
Vưu Tư Gia vừa hít vào vừa xin tha, nói chị hiểu lầm rồi, đây không phải quần áo của người khác, đều là của Dương Huyên.
Nghe vậy, mặt chị càng sa sầm, quay mấy vòng, cuối cùng tìm được một cây chổi sau cửa, chị “bốp bốp” đánh qua lớp áo dày.
Tuy không đau lắm nhưng với thế này, Vưu Tư Gia cũng “ối ối” kêu lên, chạy quanh phòng trốn.
“Sao lại bảo không phải người khác? Cậu ta khi nào về?” Vưu Tư Khiết đuổi không kịp Vưu Tư Gia, ném chổi xuống đất, th.ở d.ốc, “Bà ngoại nói hai đứa cùng đi học, nhờ thằng nhóc này trông nom em, không ngờ lại ở chung luôn!”
Vưu Tư Gia vội giải thích: “Em về đây thì ban đêm anh ấy không ngủ ở đây!”
“Thật không?”
Vưu Tư Gia vội gật đầu.
“Chị thấy từ nhỏ cậu ta đã không giống người tốt, từ bé đã biết may mèo may chó dụ em chơi.” Vưu Tư Khiết ngồi xuống lại, “Lúc đó em bé tí, ngày nào cũng chạy theo cậu ta, giờ sắp trưởng thành rồi cũng chẳng khôn ra chút nào!”
Vưu Tư Gia phản bác: “Em có khôn —”
Vưu Tư Khiết liếc em: “Em có cái khỉ! Quan hệ có tốt mấy thì cậu ta cũng là đàn ông.”
Vưu Tư Gia nửa hiểu nửa không: “Ồ.”
“Cậu ta đi đâu vậy? Khi nào về?”
“Làm ở tiệm sửa xe, tối về nấu cơm.”
“Nhà bị người đòi nợ chiếm.” Vưu Tư Khiết nói đến đây thì đỏ hoe mắt, “Nếu bố làm được việc gì đó tử tế… Tiền sinh hoạt cậu ta cho em à?”
Vưu Tư Gia gật đầu.
Vì Vưu Tư Khiết mua vé tàu hỏa tối nên không thể ở lâu, trước khi đi còn không quên dặn dò Vưu Tư Gia: “Em nhớ ghi lại sổ sách, đợi chị dành dụm được tiền, cộng với sau này em đi làm, cùng trả lại, lúc đó thêm chút lãi. Cậu ta cũng không dễ dàng gì, nhân tình không thể nợ.”
Vưu Tư Gia nói biết rồi.
Vưu Tư Khiết nhìn em bằng ánh mắt nghi ngờ, tiếp tục lải nhải: “Nhân tình là nhân tình, em phải có lòng đề phòng, nếu cậu ta muốn làm gì với em, em tuyệt đối đừng đồng ý, nhớ chưa?”
Vưu Tư Gia chớp mắt, không nói gì.
Dương Huyên đến lúc năm giờ chiều.
Tuyết bên ngoài ngày càng lớn, trước khi vào, anh dậm mạnh chân trên thảm cửa.
Dương Huyên mặc một chiếc áo khoác Parka đen có viền lông trên người, vai phủ đầy tuyết, khi Vưu Tư Gia đến gần vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh. Anh cắn găng tay xuống, tay xách một túi nhựa đỏ. Cô đón lấy, phát hiện bên trong đựng một con gà nguyên con.
Dương Huyên bảo cô vào phòng tiếp tục đọc sách, còn anh thì đi nấu cơm.
Trời đổ tuyết, anh lấy nồi đất hầm gà sâm.
Nhồi gạo nếp, táo đỏ, củ sâm vào một con gà ta nguyên con, sau khi hầm mấy tiếng, thịt gà đã tróc xương, mùi thơm bay sang cả phòng bên.
Vưu Tư Gia không viết được nữa, cô ra ngồi trước bàn nuốt nước bọt, chỉ thấy Dương Huyên mở nắp rắc chút muối và tiêu lên trên, lại cắt mấy đĩa đồ ăn kèm bày lên bàn, cuối cùng mới bưng nồi đất lên.
Cô chăm chú nhìn đối phương múc cho mình một bát, lập tức cúi đầu ăn ngon lành.
Dương Huyên thấy Vưu Tư Gia đổ mồ hôi đầy trán, rút hai tờ giấy đưa qua.
Cô đưa tay nhận, Dương Huyên lại nhìn chằm chằm mu bài tay cô, hỏi: “Tay em sao vậy?”
Vưu Tư Gia nhìn một cái, trên đó có vệt đỏ, là lúc chị Vưu Tư Khiết cầm chổi đánh, vô ý quệt phải. Cô giải thích cho Dương Huyên nghe: “Chị em vô ý gây ra.”
Dương Huyên hơi ngạc nhiên: “Chị em đến à?”
“Ừ, nhưng đi rất nhanh, chị ấy phải vào nam làm việc.”
Nói xong, Vưu Tư Gia như nhớ ra điều gì đó, cô đặt thìa và bát xuống rồi nhìn anh, muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?” Dương Huyên cũng bị vẻ mặt của cô làm cho hơi căng thẳng bèn hỏi, “Chị em có nói gì không?”
Vưu Tư Gia gật đầu, hỏi với vẻ khá nghiêm túc: “Anh thấy em có khôn không?”
Câu hỏi này khiến Dương Huyên khó trả lời, anh suy nghĩ một lúc, nói: “Em… cũng lanh lợi.”
Câu trả lời này khiến Vưu Tư Gia hài lòng, cô tiếp tục bưng bát lên uống canh gà.
Dương Huyên cũng cầm thìa tiếp tục ăn cơm, lại hỏi: “Chị em dạy dỗ em à?”
“Ừm.” Vưu Tư Gia gật đầu, “Chị ấy bảo em phải đề phòng anh, lỡ như anh làm gì với em —”
Bất ngờ nghe thấy câu này, Dương Huyên đột nhiên sặc một cái, anh đặt bát xuống bàn, sau đó ho dữ dội.
Vưu Tư Gia hoảng hốt, vội vàng đứng dậy vỗ lưng anh, Dương Huyên lắc tay từ chối.
Mặt anh bị sặc đỏ bừng, một lúc sau mới khỏi, đằng hắng một tiếng, chủ đề vừa rồi cũng vì thế mà gián đoạn.
“Không sao chứ?” Vưu Tư Gia lo lắng.
Anh không nhìn cô, chỉ nói không sao.
Trước khi Dương Huyên đi, anh đeo lại khăn quàng cổ và găng tay.
Vưu Tư Gia nhìn tuyết lớn bên ngoài, đột nhiên kéo góc áo anh.
Dương Huyên đang định ra ngoài xoay người lại: “Sao?”
“Anh về tiệm hay về trường?”
“Về trường, tiệm quá lạnh.”
Cô tiếp tục hỏi: “Nghỉ đông cũng cho ở à?”
“Được chứ, còn có lò sưởi nữa.”
“Nhưng bây giờ tuyết bên ngoài rất lớn, sao tối anh không ngủ ở đây?” Vưu Tư Gia nói, “Rõ ràng có hai giường trên dưới mà.”
Dương Huyên vốn đang cười, nghe vậy đột nhiên cụp mắt xuống.
“Hay là hôm nay anh —”
“Chị em nói không sai.” Dương Huyên nói, “Em thực sự phải khôn ra một chút.”
Vưu Tư Gia ngước mắt nhìn anh.
Dương Huyên đột nhiên giơ tay lên, do dự một chút, cuối cùng vẫn dùng tay gõ lên trán Vưu Tư Gia.
Hơi đau, Vưu Tư Gia đưa tay ôm trán.
Cô nhìn Dương Huyên đội mũ lại, đẩy cửa đi ra.
Tuyết đã đọng thành một lớp trên bậc thang, anh vịn lan can bước xuống, chỉ nghe thấy tiếng kẽo kẹt.
Xuống được nửa cầu thang, anh đột nhiên quay người, giơ tay ra hiệu cho Vưu Tư Gia đóng cửa lại, đừng để gió lạnh vào.
Vưu Tư Gia vốn đang đứng ở cửa, giờ đành phải đóng lại, qua lớp kính cửa mờ ảo, nhìn anh từ cầu thang đi xuống, băng qua sân phủ đầy tuyết trắng, cuối cùng biến mất trong con hẻm đêm đông.