17.
Ta nhìn rõ khuôn mặt của thái giám, không được tự nhiên mà rút tay ra:
"Hoa công công sao lại đến đây?"
Hoa thái giám mỉm cười, nghiêng người sang một bên:
"Không chỉ có ta đâu, người xem, tiểu hầu gia cũng đến đón người về nhà rồi."
Không xa, quả nhiên là Diêu Tông Sách.
Ánh mắt hắn phức tạp, nhìn thoáng qua Triệu Gia Trọng đang đứng bên cạnh ta, hàm dưới siết chặt trong chốc lát, rồi cất bước định đi tới. Nhưng ta lại nhanh chóng dời mắt đi, nắm lấy tay Triệu Gia Trọng. Hắn cụp mắt xuống, hàng mi khẽ run.
Diêu Tông Sách đột ngột dừng bước.
"Chắc hẳn Hoa công công cũng đã nghe thấy rồi, những cựu binh Kiền Châu này chịu nỗi oan khuất lớn thế nào, vậy mà ngay cả một cơ hội để tra xét cũng không có."
Ta nói tiếp: "Lời nói và hành động của quan lại chính là thể diện của Bệ hạ. Vậy mà lại hồ đồ vu oan như vậy, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mất mặt chính là Bệ hạ, còn khiến lòng dân lạnh lẽo hơn nữa!"
Tri châu sắc mặt trắng bệch. Hoa thái giám liếc mắt nhìn hắn rồi lại nhìn ra ngoài, nơi có những bách tính đang nhẫn nhịn mà không phục, sau đó khẽ gật đầu.
"Tra, phải tra cho thật rõ ràng."
Hắn quay về phía Lý tri châu, giọng điệu sâu xa:
"Lý đại nhân, nha môn thẩm án vốn là để cho bách tính có cơ hội giãi bày nỗi oan. Không cần phải cuống quýt đến đỏ cả mặt, động một chút liền gán tội thông địch tạo phản. Bệ hạ kế vị, mở ra thời đại thịnh thế thái bình. Những kẻ nịnh thần phản tặc đáng chết sớm đã bị định tội. Nay thiên hạ thái bình, các vị lương thần cũng nên hiểu rõ điều này mới phải."
Lý Tri châu mồ hôi túa ra như mưa, khom người liên tục:
"Vâng, vâng. Hạ quan đã rõ, đã rõ."
Không biết vì sao, hắn lén liếc nhìn Diêu Tông Sách một cái. Nhưng Diêu Tông Sách chỉ ngây ngẩn mà nhìn ta đang nắm tay Triệu Gia Trọng. Khó hiểu vô cùng.
Ta nhìn Hoa thái giám, âm thầm thán phục. Không hổ là lão nội quan đã trải qua hai triều đại, chỉ bằng vài câu nói đã trấn an được lòng dân và đám cựu binh Kiền Châu, từ một vụ án vốn sẽ nhuốm đầy máu tươi kéo dài thêm thời gian.
Đến nước này, ít nhất cũng giúp Triệu Gia Trọng và các huynh đệ của hắn giành được một cơ hội. Loại án lớn liên quan đến việc quan viên báo công sai trái như thế này, theo trình tự bắt buộc phải báo lên từng cấp, ba ty hội thẩm, cuối cùng sẽ do cữu cữu phán quyết.
Ta dù mang thân phận hoàng gia, có thể lên thẳng thiên thính, nhưng chính vì thân phận này, nếu dính líu quá sâu vào vụ án, sẽ ngược lại làm lu mờ sự trong sạch vốn có của bọn họ, biến thành chuyện che chở tư lợi.
Hoa thái giám hiểu rõ hơn ai hết, hắn im lặng nhìn ta, ngầm ra hiệu rằng giờ khắc này, dù có không nỡ đến đâu, ta cũng không thể đi theo Triệu Gia Trọng được.
Nhưng...
Ta nhìn Triệu Gia Trọng. Ta sợ...
Lòng bàn tay bị ai đó siết chặt. Nam nhân mỉm cười, tựa gió mát trăng thanh.
"Như vậy là đủ rồi, đa tạ nàng."
Hắn chậm rãi buông tay, như muốn đẩy ta ra khỏi vũng bùn lầy nhơ nhớp, đưa ta trở về chốn gấm vóc lụa là vốn thuộc về ta.
Hắn ôn tồn gọi ta:
"A Nguyên, về nhà đi."
Sau lưng, những cựu binh Kiền Châu cũng mỉm cười hiền lành.
"Chơi đủ rồi, Nguyên Ái."
Diêu Tông Sách mặt không cảm xúc kéo ta ra, "Theo ta về."
Ta ngơ ngác để hắn nắm lấy tay, kéo đi. Bách tính tự động nhường lối, lặng lẽ nhìn theo ta rời đi, chỉ vì ta đã lên tiếng vì sự bất công của bọn họ.
Đây chính là bách tính Đại triều ta, dẫu trải qua bao nhiêu khổ nạn, vẫn giữ vững sự kiên cường và thuần hậu đã ăn sâu bén rễ nơi mảnh đất này.
18.
Quan thuyền đi kinh thành đã sớm chuẩn bị xong.
Hoa công công cũng biết mấy ngày nay ta cố tình chậm trễ, chỉ nói: “Sáng mai thật sự nên lên đường rồi, bệ hạ vẫn đang đợi ngài trong cung.”
Ta gối đầu lên cánh tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng. Trong phủ họ sắp xếp cũng có trồng hải đường, trời u ám, mưa bụi rơi xuống cành cây, cánh hoa tàn lả tả, vỡ thành những mảnh vụn như ngọc vỡ.
Phía sau vang lên một tiếng thở dài, Hoa công công khoác thêm áo choàng dày cho ta, tựa như muốn nói gì đó lại thôi. Ta không quay đầu lại, trong lòng đã rõ, liền cất giọng:
“Đừng khuyên nữa, ta biết, ta ở lại đây cũng chẳng giúp được gì. Ngài đã nói sẽ điều tra, tức là đó là ý của cữu cữu, bọn họ sẽ không sao. Ta…”
Nghìn vạn suy tư, trăm lần dằn vặt, cuối cùng đọng lại thành một câu.
“Ta chỉ là thấy khó chịu trong lòng.”
Ta cúi đầu, đầu ngón tay khẽ nhặt một cánh hoa ướt đẫm: “Ngài không biết đâu, ta đã phụ hắn rất nhiều, rất nhiều. Ta muốn bù đắp nhưng không thể bù đắp nổi. Ta muốn có hắn, nhưng hắn không cần ta.”
Thậm chí ngay cả những ký ức ấy, ta vẫn còn lờ mờ, nhớ không rõ, đến cả muốn nhận sai cũng không biết bắt đầu từ đâu. Sau lưng yên lặng một lát, Hoa công công khẽ thở dài, cười bất đắc dĩ:
“Thực ra… nô tài vẫn còn biết một chút. Chuyện năm ấy, ngài chưa từng phụ ai cả, chỉ là mệnh số mà thôi.”
Ta kinh ngạc quay đầu: “Ngài biết?”
Hoa công công trầm nặng gật đầu, từng bước đến trước cửa sổ, ánh mắt dõi theo dãy núi trập trùng phía xa.
“Năm ấy, khắp nơi đều không yên ổn, phía Đông có Hoàn Vương, phía Bắc có Kim binh, Tây Nam thì thổ ty liên tục phản loạn. Bệ hạ phân thân không xuể, phải dốc sức chinh chiến khắp nơi. Nghe tin vợ chồng Đại đương gia Từ gia gặp nạn trên thuyền, người chỉ kịp sai người đưa ngài đến Ngọc Châu, nhờ Trương đại tướng quân che chở.”
Khi đó, Ngọc Châu tập trung nhiều thế gia vọng tộc từ kinh thành chạy nạn tới, ra ngoài giẫm phải ai cũng có thể là công hầu khanh tướng, bên người gia đinh hộ vệ đông đúc, xem như là nơi an toàn nhất.
“Nhưng tiểu chủ tử lại cứ đòi trở về Kiền Châu, nói cái gì mà đồng dưỡng phu và các ma ma đều ở đó, ngài phải về bảo vệ bọn họ.”
Hoa công công khẽ cười: “Nhưng ngay cả những kẻ làm nô tài như chúng ta cũng hiểu, Kiền Châu nằm sát biên giới, những người già yếu bệnh tật đó là những kẻ Bệ hạ đã từ bỏ. Còn đồng dưỡng phu… cũng chỉ là lời bông đùa của người lớn, không thể tính là thật.”
Y thu lại ý cười, giọng nghiêm túc lại: “Trước khi đi, bệ hạ còn đặc biệt dặn dò, ngài là kim chi ngọc diệp, không thể có dính dáng gì với những kẻ đó.”