Ta chậm rãi nhíu mày.
“Cho nên, khi hay tin một kẻ nghèo hèn từ Kiền Châu đến cứ lén lút tới phủ tìm ngài, đám gia nhân trông cổng hoặc là giấu nhẹm không báo, hoặc là bịa ra chuyện tiểu thư nhà thế gia nào đó mời ngài đi chơi. Ngài trước nay vốn không ưa đám công tử tiểu thư không biết đến khổ đau ngoài kia, mỗi lần đều cự tuyệt.”
Lòng ta chùng xuống, giọng đã lạnh hẳn đi: “Về sau thì sao?”
“Về sau thì chỉ có thể nói là số mệnh.” Hoa công công thở dài.
Y nói: “Trên dưới giấu giếm ngài suốt bốn năm, ai ngờ đến năm Thừa Thống thứ ba mươi, ngài bất ngờ nghe nói Triệu Gia Trọng đang ở ải Uy Hổ, hơn nữa dường như gặp nạn. Ngài bất chấp sự ngăn cản của bọn nô tỳ, một mình cưỡi ngựa xông đến đại doanh của đại tướng quân, lại vừa vặn đụng phải lúc gián điệp Kim binh quấy phá. Một cánh quân tiền phong bị phục kích, toàn bộ táng thân ngoài quan ải. Đại tướng quân dẫn người đi cứu viện, còn những binh sĩ tàn quân trong doanh trại nhìn thấy ngài, chỉ biết bên ngoài đều truyền tai nhau rằng bệ hạ muốn liên hôn với nhà họ Diêu, tưởng rằng ngài đến tìm Tiểu hầu gia… liền chỉ cho ngài phương hướng của tiền quân.”
Toàn thân ta cứng đờ.
Giữa trời mưa phùn lạnh lẽo, Hoa công công nhìn ta với ánh mắt thương xót. Ta không còn nghe thấy gì nữa, đầu đau như búa bổ.
Cơn mưa lạnh vô tình lướt qua song cửa, kéo ta về trận tuyết đầu xuân năm Thừa Thống thứ ba mươi. Con ngựa dưới thân lao như điên về phía trước, bông tuyết phủ kín hàng mi, ta lăn xuống ngựa, gạt người ra, lao vào hố chôn người đầy xác chết.
Triệu Gia Trọng… Triệu Gia Trọng… chàng ở đâu…
Chàng không có ở đó.
Chàng không phải bất kỳ ai trong đống thi thể ấy.
Ở một hướng khác trong rừng núi, chàng đang dẫn theo ba nghìn quân sĩ giãy giụa cầu sinh trong trận chém giết, đôi chân đã gãy, không ai cứu giúp, nhưng ngay cả khi phải bò, chàng vẫn muốn dẫn các huynh đệ trở về nhà.
19.
“Về sau, người mới biết bản thân tìm sai chỗ, quay lại cửa ải, nhưng giữa đường tuyết quá lớn, lạc mất phương hướng, ngã xuống vách núi. Đến khi được cứu tỉnh lại, sau đó đã quên đi rất nhiều chuyện.”
Hoa công công thấp giọng.
“Tiểu chủ tử, đây đều là số mệnh trêu đùa, người và hắn… không có duyên phận.”
Ta nén nước mắt, cười lạnh một tiếng.
“Số mệnh? Nếu các người nói cho ta biết sớm hơn, sao có thể xảy ra nhiều chuyện về sau đến vậy?”
Mà những chuyện giả mạo quân công kia, cữu cữu không thể nào không hay biết, hắn chỉ lạnh lùng đứng nhìn mà thôi.
Ta cẩn thận suy ngẫm, cả người rét lạnh.
Hoa công công hiểu rõ ta đang nghĩ gì, ôn hòa khuyên giải: “Khi đó, bệ hạ cần sự ủng hộ của thế gia. Môn phiệt tiền triều bám rễ quá sâu, xuất thân hàn tiện từ trước đến nay luôn bị chèn ép bài xích. Từ gia không tính là danh môn, muốn xưng đế giữ vững ngôi vị, tất nhiên phải được những kẻ đó ủng hộ. Tiểu chủ tử, trị quốc không dễ, không đắc tội đại thế gia mới có thể lâu dài.”
Ta khẽ nhếch khóe môi.
“Vậy bây giờ ông ấy điều tra án, chẳng lẽ không đắc tội bọn họ sao?”
Không đợi Hoa công công đáp, ta tự mình gật đầu: “À, ta hiểu rồi. Bởi vì ông ấy không còn cần bọn họ nữa.”
Từ xưa đến nay, quân vương chưa từng có ai không gõ núi chấn hổ đối với công thần khai quốc. Hắn nào có thể khoan dung để bọn họ đắc chí quá lâu. Một hồi đại loạn đã đánh tan thế gia, ngày nay trong triều, tuy rằng thế gia vẫn chiếm đa số, nhưng tân quý xuất thân hàn môn cũng không ít.
Cữu cữu bày một ván cờ, chôn xuống ở Kiền Châu, chỉ đợi ngày nào đó châm ngòi, làm cho thế gia kinh hồn táng đảm. Bằng không, lấy thủ đoạn của những kẻ kia, tuyệt đối sẽ không giữ lại một mối họa ngầm lớn như Triệu Gia Trọng.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, trong lòng ta ngổn ngang trăm mối. Không biết là nên may mắn vì cữu cữu đã giữ lại tính mạng của đám cựu binh, hay là nên lạnh lùng trước sự thờ ơ, xem bách tính thiên hạ như con cờ của hắn.
Hoa công công thấy ta trầm mặc, dịu giọng an ủi: “Tiểu chủ tử đừng giận bệ hạ, người vừa rời đi mấy ngày nay, bệ hạ trong lòng khó chịu, có khi còn nói với nô tài rằng: ‘Trẫm trước kia vô năng, không bảo vệ được a tỉ, nay đã ngồi trên ngôi vị này, tất nhiên phải bảo vệ tốt con gái của a tỉ.’”
Hoa công công tiếp lời: “Người là thân nhân duy nhất của bệ hạ, ngài ấy ép người gả cho nhà họ Diêu, cũng là mong người mãi mãi được sống vinh hoa phú quý ngay trước mắt ngài ấy.”
Nhắc đến mẫu thân, hàng mi ta khẽ run.
Ta vô lực cười nhẹ: “Cữu cữu chẳng mấy chốc sẽ sắc phong hoàng hậu, rất nhanh thôi, ông ấy sẽ có thê tử, có con cái, không chỉ có mình ta là người thân.”
“Vậy Trưởng công chúa Bảo Thành chẳng phải cũng xem như con gái của ông ấy sao?” Ta chợt nhớ ra.
Hoa công công lắc đầu: “Trương Đại tướng quân vì lấy lòng thế gia nên đã nhiều lần mạo phạm hoàng uy. Bệ hạ có ý muốn răn đe Trương gia, huống hồ Trương gia cũng không thoát khỏi vụ án quân công giả này.”
Vậy mà vẫn phong quận chúa cho Trương nhị tiểu thư…
Ta nghi hoặc nhìn về phía Hoa công công, hắn dời mắt, nhẹ giọng đáp: “Cuối năm trước, sứ giả nước Kim đến cầu hòa, ngỏ ý muốn kết thân.”
Gió mưa gào thét, bầy én xoay vòng trên tầng mây đen. Trương nhị tiểu thư là thứ nữ không được sủng ái, theo lẽ thường trở thành vật hi sinh giữa hoàng thất và thế gia. Nàng ta luôn nói ta đã cướp đi những thứ thuộc về mình.
Thì ra không chỉ là nhân duyên với người trong lòng, mà còn cả tuổi xuân định sẵn sẽ mai một nơi dị quốc hoang vu.
“Nhất định phải đi sao…” Ta khẽ lẩm bẩm, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực: “Diêu Tông Sách đã từ hôn với ta, chắc chắn hắn sẽ cưới nàng ta, vậy nàng ta chẳng phải sẽ không phải đi nữa sao?”
Huống chi mấy năm trước nước Kim bị chúng ta đánh cho thê thảm, từ chối hôn sự cũng không phải không thể.
“Đây là sách lược bang giao giữa hai nước, không động binh đao, lợi ích lâu dài! Quân vương nói ra một lời, sao có thể thu hồi?”
Hoa công công bất đắc dĩ nhìn ta, chợt, hắn thoáng ngẩn người, nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Hơn nữa, ai nói Tiểu hầu gia đã từ hôn với người? Hắn quỳ ngoài điện hai canh giờ, là cầu bệ hạ đừng hủy hôn sự.”
Cái gì…
Ta kinh ngạc nhìn theo ánh mắt hắn, dưới tán hải đường, trong cơn mưa bụi lất phất, áo trắng của hắn đã sớm thấm ướt, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.