• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng "Suỵt!" từ trên công đường vang lên.

Phiên thẩm bắt đầu.

Theo ta được biết, nha dịch không tính là quan sai, không có phẩm cấp, do nha môn tuyển từ dân gian. Vậy nên theo luật triều đình, cùng lắm cũng chỉ bị phạt đánh roi hoặc nộp tiền chuộc để miễn ngồi tù.

Nhưng sắc mặt của đám cựu binh Kiền Châu do Triệu Gia Trọng cầm đầu, lại vô cùng căng thẳng, như thể chuyện này không đơn giản như vậy.

Trên công đường, mặt tri phủ không nhìn rõ, chỉ thấy đôi cánh mũ trên đầu hắn khẽ động.

"Ngươi nói đây là hành động cá nhân của mình, nhưng theo điều tra, ngươi lại vì một tên dân thường ngông cuồng, dám bịa đặt vu khống Bệ hạ mà ra tay. Kẻ này nhiều lần tụ tập gây rối, giả vờ lập chiến công."

Ngón tay tri phủ gõ nhè nhẹ trên bàn án, giọng bỗng lạnh hẳn.

"Triều đình vừa mới lập được một năm, Kiền Châu lại giáp biên giới, loạn thế chưa yên, người Kim vẫn còn rình rập bên ngoài. Ấy vậy mà vẫn có lũ tà ma ngoại đạo như các ngươi gây rối lòng dân, muốn ly gián triều đình với bá tánh. Chẳng lẽ không đáng để bổn quan nghi ngờ sao?"

Ý gì đây?

Nói bọn họ thông địch phản quốc ư?!

14.

Ta vội vàng nhìn về phía Triệu Gia Trọng, hắn và mấy người bên cạnh, kể cả Lão Ngũ đều đỏ mắt muốn xông lên. Triệu Gia Trọng nhanh tay đè bọn họ lại, trên mặt không rõ cảm xúc, nhưng ta thoáng thấy bàn tay buông thõng bên người hắn đang siết chặt vật gì đó, máu chảy ra.

Trên công đường vẫn đang truy vấn, ép Tiểu Ma Cán phải khai ra kẻ chủ mưu đứng sau.

Tiểu Ma Cán nghiến chặt răng, không nói một lời.

"Điêu dân." Tri châu dời mắt, nhàn nhạt phân phó thuộc hạ dùng hình.

Một trăm trượng.

Không cần người có kinh nghiệm tra tấn, chỉ cần loạn côn đánh xuống cũng đủ lấy mạng người rồi.

"Rầm!"

Trường kỷ được bày ra, hai nha dịch giữ chặt Tiểu Ma Cán, ép hắn nằm sấp lên ghế. Gậy trúc giơ cao, cú đánh đầu tiên giáng thẳng xuống thắt lưng.

"Ưm."

Một búng máu không tiếng động trào ra từ khóe miệng Tiểu Ma Cán.

Hắn cố nhịn, hắn không muốn kéo bất cứ ai xuống nước. Nhưng người đứng xem lại không nhịn được. Gân xanh trên trán Lão Ngũ nổi lên, hắn đẩy người ngăn cản mình ra, bất chấp tất cả, bước lên công đường: 

"Các ngươi muốn giết người, hà tất vòng vo kiếm cớ! Được, không phải cần gian tế sao? Chính là ta! Bắt ta đi chém đầu lăng trì, ta nhận hết, không còn ai khác!"

Tri châu cười nhạt, lắc đầu, chậm rãi quét đi bọt nước trong chén trà.

"Ngươi? Ngươi không làm nổi chuyện đó. Nghe nói ngươi làm ăn trên sông, chủ nhà sau lưng ngươi là ai?"

Bốn phía đột nhiên yên lặng. Mọi ánh mắt khác nhau đồng loạt dồn về phía Triệu Gia Trọng.

Mây đen kéo đến, mưa rả rích rơi.

Hắn ngửa đầu nhìn trời, dường như khẽ cười, nước mưa chảy dài trên khuôn mặt ôn hòa như ngọc. Hắn buông tay, tựa như nhận mệnh, bước đến trước công đường. Ta thấy đó là một miếng ngọc bội đeo bên hông, cá ngậm hải đường, trên hoa vương vết máu, giữa bộ y phục xám xịt của hắn, đây là điểm sáng duy nhất.

Hắn đứng dưới công đường, lưng thẳng như tùng như bách.

"Tiểu nhân Triệu Gia Trọng, bái kiến đại nhân."

Sau đó hắn quỳ xuống.

Lâu thật lâu, không hề đứng dậy.

Ta nhìn cảnh ấy, trong lòng chợt chấn động mạnh.

"Tướng quân!" Lão Ngũ và Tiểu Ma Cán hai mắt đỏ hoe, "Ngài quỳ trước tên cẩu quan này làm gì, đứng lên đi, đứng lên! Chúng ta không cần ngài bảo vệ, tội của chúng ta, chúng ta tự gánh!"

Triệu Gia Trọng thất thần nhìn mặt đất, lẩm bẩm: "Các ngươi có tội gì?"

"A, Tướng quân," Tri châu hứng thú nhìn hắn, "Triệu Gia Trọng, ngươi là Tướng quân sao?"

Triệu Gia Trọng đáp: "Tiểu nhân không phải."

"Vậy ngươi nói bọn họ vô tội, thế thì có tội chính là ngươi?" Tri châu hỏi.

Triệu Gia Trọng thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn hắn: "Phải, tiểu nhân có tội."

Tri châu hài lòng nở nụ cười, nhưng ngay giây sau, lại nghe Triệu Gia Trọng thong thả nói:

"Tiểu nhân có tội, tội ở chỗ không nên vì một chốn bình yên mà che giấu sự thật, để mặc ba nghìn quân sĩ Kiền Châu bị kẻ gian giẫm đạp lên cốt khí."

Đám đông xôn xao.

Tri châu cau mày: "Ngươi..."

Triệu Gia Trọng tiếp tục: "Tội ở chỗ, biết rõ bản thân vô năng, nhưng vẫn cứ muốn đứng ra, khiến ba nghìn quân sĩ Kiền Châu bị ta liên lụy, bị tước bỏ công danh, mất mạng nơi sa trường, trở thành chó nhà có tang phải trốn chui trốn lủi, đến cả một tiếng kêu oan cũng không dám thốt lên."

Tiếng kinh đường mộc nện mạnh xuống án.

Tri châu trừng mắt nhìn hắn: “Câm miệng! Ngươi đang nói xằng bậy gì đó? Từ trước đến nay, Kiền Châu chưa từng có đám binh sĩ các ngươi thủ quan! Những người được biên vào dưới trướng Trương đại tướng quân đều đã nhận thưởng, tên ghi rõ trong sổ sách, há có thể để ngươi bịa đặt?”

Lão hừ lạnh: “Ngươi nói các ngươi từng giao chiến với Kim binh, từng chống lại Hoàn vương? Nực cười! Có chứng cứ gì?”

Triệu Gia Trọng chống tay xuống đất, gắng sức đứng dậy, kéo mũ của Lão Ngũ xuống. Vết bỏng dữ tợn đáng sợ khiến mọi người xung quanh đều xôn xao.

“Mùa hạ năm Thừa Thông hai mươi bảy, Kim binh tấn công Uy Hổ quan, chia quân hai hướng vây khốn hơn mười ngày, trong quan lâm vào tình thế nguy cấp. Trịnh Ngũ vì cứu viện tiền tuyến, dẫn năm mươi huynh đệ lẻn vào hậu doanh của địch, đốt sạch lương thảo của bọn chúng, giúp quan nội thoát nạn. Công lao này được ghi dưới danh nghĩa nghĩa tử của nội thần đề đốc Thu công công Hà Luân, nay lấy danh nghĩa là đốc quân Hạ Châu.”

Lão Ngũ nghiến răng, quay đầu đi, cố nén bi ai.

“Mùa xuân năm Thừa Thông hai mươi tám, Hoàn vương dẫn kỵ binh vượt băng hà, cấu kết với Kim binh, chiếm lấy mười ba thành biên ải. Binh lính thủ thành chết gần hết, đại tướng quân hạ lệnh cho binh sĩ Kiền Châu làm tử sĩ, liều chết xé toạc sườn quân địch, mở một con đường sống giúp dân quân biên thùy chạy về quan nội.”

Triệu Gia Trọng kéo áo Tiểu Ma Cán xuống, để lộ một vết đao dài hai đốt tay, sần sùi lồi lõm, chỉ cần sâu thêm một phân thì hẳn đã mất mạng.

“Công lao này được ghi dưới danh nghĩa tiêu cục của Lại bộ Thượng thư Tiêu Hán Văn.”

Đám đông bàn tán xôn xao, trong ánh mắt dần hiện lên vẻ hoài nghi. Giọng nói thanh lãnh vang vọng khắp sảnh đường rộng lớn, truyền đến tai tất cả mọi người đang có mặt.

Mùa đông năm Thừa Thông hai mươi chín, Lão Cảnh cùng tám mươi lão binh gắng gượng chịu thương tích, bò vào thành Kim binh qua đường thủy ngầm…

Mùa xuân năm Thừa Thông ba mươi, một ngàn tám trăm hai mươi sáu quân sĩ Kiền Châu không chết trên chiến trường mà chết trên đường hồi hương, ngay cả người thân muốn thu nhặt thi thể cũng không tìm thấy…

Cỏ hoang sương sớm, đêm giá băng vượt sông.

Trời rộng đất dài, chẳng biết đường về.

Sống nhờ gươm đao, ai hiểu nỗi lòng?

Không gian tĩnh lặng như chết.

Bỗng nhiên, bên tai ta vang lên một tiếng gào xé gan xé ruột: “Thì ra con trai ta chết như vậy! Người ta nói nó là đào binh, bị Kim binh chém đầu ngoài quan, thì ra là lừa ta!”

Ngày càng nhiều thân nhân của những binh sĩ đã khuất vây đến công đường, đồng loạt cầu xin sự thật. Đám nha dịch cầm gậy gộc cũng không ngăn nổi.

Những tiếng gào khóc, uất ức bùng nổ, quét qua toàn bộ phủ nha Kiền Châu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK