• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta hất tay quay đầu, trừng mắt nhìn hắn. Hoa thái giám vội vàng khuyên giải, giọng điệu hòa nhã, còn Diêu Tông Sách thì ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn nâng: 

"Mặc kệ nàng đi. Nàng chẳng qua là thấy có người đến tiễn cũng không có, rõ ràng là chẳng để nàng trong lòng, trong bụng khó chịu, bèn chọn kẻ dễ bắt nạt mà trút giận thôi."

Hoa thái giám nghe mà đau cả đầu, thấp giọng cầu xin: "Tiểu hầu gia, cầu xin ngài bớt nói đôi câu."

Nữ nhân tốt không chấp kẻ nam nhân!

Ta nhịn giận quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thấy xa xa trên bờ có một bóng dáng gầy yếu loạng choạng chạy về phía này. Ta sáng mắt, lập tức vẫy tay, còn không quên đắc ý nói với Diêu Tông Sách: "Ai nói hắn không để ta trong lòng?"

Khoảng cách quá xa, sương khói lại dày, bóng dáng của Triệu Gia Trọng mơ hồ không rõ, nhưng ta vẫn thấy hắn không ngừng tiến về phía trước, nếu không có người giữ lại, suýt nữa đã ngã xuống sông.

Ta chụm hai tay làm loa, lớn tiếng hô: "Chàng yên tâm! Ta nhất định sẽ trở về!"

Không biết hắn có nghe thấy không, giữa làn sương xanh nhàn nhạt, bóng dáng áo xanh kia hòa vào trong màn sương, tựa như chỉ cần một cơn gió thoảng qua là có thể tan biến. Rất nhanh sau đó, thân thuyền khẽ nghiêng, rẽ một khúc quanh, tất cả đều biến mất khỏi tầm mắt.

Ta thoáng bần thần quay người lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt u ám của Diêu Tông Sách. Hắn hừ lạnh một tiếng, ném cây đàn qua một bên, sải bước đi vào khoang thuyền, buông rèm xuống mạnh đến mức phát ra một tiếng "bịch" vang dội.

Lại lên cơn nữa rồi.

Ta đảo mắt nhìn trời.

Cứ thế, hơn mười ngày lững thững trôi theo dòng nước, trong bầu không khí ngập tràn cảnh tượng ba ngày cãi một trận nhỏ, năm ngày cãi một trận lớn giữa ta và Diêu Tông Sách, cùng tiếng than thở ngày nào cũng vang lên của Hoa thái giám rằng tóc bạc đã mọc đầy đầu, cuối cùng, đến giữa tháng tư, thuyền cập bến kinh thành.

Lúc này đang là tiết đẹp nhất trong năm ở kinh đô, gió xuân dịu nhẹ, liễu rủ xanh biếc, ngay cả hơi thở cũng vương đầy hương xuân ngọt ngào.

Thế nhưng, triều đình lúc này, lại chẳng khác nào bầy ong điên đảo trong mùa xuân, khuấy động cả kinh thành, gió mây biến sắc.

Vụ án ở Kiền Châu đã được đưa lên trước mặt Thánh thượng.

22.

Triều đình gần đây ồn ào chẳng khác nào chợ rau nơi phố phường. Vụ án bòn rút quân công ở Kiền Châu bị phanh phui, kéo theo bao âm mưu giấu kín bấy lâu. Kẻ thì công kích, kẻ thì kết bè, nước bọt văng khắp trời.

Cữu cữu ta cứ để mặc bọn họ, ngồi ngay ngắn trên long ỷ, nhắm mắt dưỡng thần, không nói một lời.

Hắn muốn chính là như vậy.

Càng ồn ào càng tốt.

Chia rẽ, nghi kỵ, gian thần hóa lương thần, lương thần bị gán thành gian thần, hết thảy chỉ trong một câu nói. Lửa đã đủ lớn, khi bè phái sụp đổ cũng là lúc tái lập thế cục.

Đấy, đại quyền hoạn quan hai triều đắc ý như Hạ công công, vì muốn bảo toàn bản thân mà vội vàng bỏ rơi nghĩa tử, tự mình dâng sớ xin đến Hiếu Lăng Vệ ở Nam Kinh trồng rau.

Cữu cữu mỉm cười như có như không mà giữ hắn lại, dọa đến mức hắn sợ hãi toát mồ hôi lạnh, vội quỳ dập đầu đến nứt cả gạch lát nền.

Hắn còn có gì không hiểu đây?

Dù ngoài kia thế gia đại tộc có bám rễ sâu đến đâu, có làm loạn thế nào, cuối cùng thiên hạ này, người định đoạt vẫn chỉ có một. Ở lại, chính là đường chết. Lấy kẻ dưới chế ngự kẻ trên, dùng ti tiện đối phó tôn quý, đây chính là thuật đế vương.

“Canh chừng trước mặt trẫm từ sáng sớm là để ngẩn người sao?”

Giọng trầm thấp từ sau ngự án truyền đến, ta vội vã hoàn hồn, vội cười lấy lòng. Cữu cữu khựng bút, liếc ta một cái: 

“Trong cung này thiếu ngươi làm cột trụ chắc? Đứng đó làm gì, còn không qua đây mài mực cho trẫm?”

“Dạ.” Ta lập tức tuân lệnh, cầm thỏi mực Huệ Châu, nhẹ nhàng mài trên nghiên bạch ngọc.

Vừa đắn đo cách mở lời, hắn đã hừ một tiếng: “Không làm cột trụ thì thành kẻ câm à? Đi một chuyến đến Kiền Châu mà cũng học được không ít mưu mẹo đấy.”

Ta càng không tiện nói ra. Lòng rối bời, vô thức đưa tay chạm nhẹ chóp mũi. Cữu cữu liếc thấy qua khóe mắt, chợt khựng lại, rồi cười bất đắc dĩ.

“Vẫn là chưa lớn, vẫn là chưa lớn.”

Ta chớp mắt nghi hoặc, chỉ thấy ống tay áo long bào rộng lớn khẽ phất qua, rồi hạ xuống, một vết mực in rõ ràng. Hành động quen thuộc này khiến ta bớt căng thẳng hơn nhiều, ta “hì hì” cười, ngồi xuống bên chân hắn, nhẹ kéo vạt áo hắn.

“Cữu cữu…”

Hắn lập tức nói thẳng: “Chuyện từ hôn đừng nghĩ nữa.”

Ta sững lại một thoáng, rồi ngước mắt: “Vậy vụ án kia…”

Hắn rũ mắt, ánh nhìn không rõ cảm xúc: “Án có tam ti thẩm tra, sát quan giám sát, thiên hạ đều đang theo dõi, ngươi gấp cái gì?”

“Chỉ sợ lỡ có chuyện ngoài ý muốn,” ta nghiêm túc đáp, “Những kẻ đó, ngay cả bách tính nhà mình cũng có thể tàn sát để thế mạng đổi lấy quân công, có thể đổi trắng thay đen, dối trá bẻ cong, để bọn chúng thoát được một tên nào, trong lòng con cũng không cam.”

Cữu cữu nhướng mày, lắc đầu: “Nước quá trong thì không có cá, nếu theo lời ngươi mà tra xét đến tận cùng, chỉ sợ trong triều này chẳng còn mấy ai đứng nổi nữa.”

Ta nói: “Cữu cữu là bậc đại nhân, là minh quân!”

“Hất mũ cao thế,” hắn nghiêng đầu, bật cười, “Ngươi xem, trẫm có đúng không?”

Ta liền cẩn thận ngắm nhìn từng đường nét chân mày, khóe mắt của hắn, chậm rãi quan sát, rồi dừng lại nơi chóp mũi có nốt ruồi nhỏ giống hệt mẫu thân, gật đầu nói: “Đúng.”

Ta đứng dậy, xoay người nhìn về phía bức bình phong sơn thủy xanh biếc sau ngự án, lặng lẽ dõi theo, giọng khẽ khàng:

“Mẫu thân cũng nói vậy.”

“Lại nói nhảm.” Hắn bật cười sau lưng ta.

“Thật đó,” ta chăm chú ngắm nhìn bức tranh lộng lẫy, như thể qua đó quay lại giấc mộng thời thơ ấu ở Thiện Châu, “Lúc nhỏ cữu cữu nằng nặc đòi nhập ngũ, mẫu thân đã bảo phụ thân rằng: ‘Nhị ca nhi ấy à, chính là con ngựa không cương, không biết ở yên trong nhà.’”

Phía sau im lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK