11
Sau khi Trần Tuệ Như trở về từ nhà mẹ đẻ thì cảm thấy bối rối.
Nhà bị đập, Hàn Bân và bố chồng tương lai đều bị đánh, trong phòng còn có mấy người đàn ông hung hăng tàn ác.
Cho dù có ngốc thế nào thì cô ta cũng có thể hiểu được.
Han Bân nhìn thấy cô ta giống như nhìn thấy vị cứu tinh, quỳ xuống bò qua.
“Tuệ Như, tiền của chúng ta còn bao nhiêu, em mau thanh toán cho anh Bưu đi.”
Trần Tuệ Như rất không tình nguyện chuyển tiền trong thẻ ngân hàng cho Tôn Bưu.
Cuối cùng Hàn Bân cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Mới trả một nửa, Hàn Bân, số tiền còn lại cậu bán nhà hay dùng một chân làm thế chấp?"
Trần Tuệ Như ôm Hàn Bân nói: "Anh Bưu, số tiền còn lại, vợ anh ấy trả, bọn họ còn có bất nhà, còn có xe, cho dù có cày cuốc khắp nơi thì cũng hơn chúng tôi.”
“Hai người các người thật đúng là cùng một cái chăn đi ra.”
Tôi tắt video, cười ra tiếng.
Bất động sản, xe sao?
Tôi đã bán nó từ lâu rồi.
Cho nên, khi Tôn Bưu đưa Hàn Bân tới trước mặt tôi, trong lòng tôi đã không còn gợn sóng, thậm chí còn cảm giác vui vẻ.
“Vợ!”
Hàn Bân oa lên một tiếng rồi khóc rống lên.
“Vợ, mau cứu anh, anh Bân sẽ đánh c.h.ế.t anh mất!”
Đánh c.h.ế.t anh ta?
Vậy không phải vừa hay sao!
Tôi giả vờ kinh ngạc đi lên phía trước, cố ý dùng sức chạm vào khuôn mặt sưng tấy của anh ta.
Hàn Bân đau đến tê dại"Bà xã, đau.”
Đau lắm đúng không.
Vậy thì đau hơn một chút nữa đi.
Tôi không chút do dự mà tát anh ta một cái thật mạnh.
Hàn Bân đau đến mức nhảy dựng lên tại chỗ: "Con mẹ nó, em muốn đau c.h.ế.t anh sao?"
“Anh là chồng tôi Hàn Bân sao?”
Anh vội vàng gật đầu, "Anh là Hàn Bân, Thiến Thiến em xem anh chính là chồng em mà, quần áo trên người anh đang mặc vẫn là do em mua..."
“Thối tha!”
Tôi nhổ một ngụm nước miếng lên trên mặt anh ta.
"Anh không phải chồng tôi, chồng tôi đã c.h.ế.t rồi!"
Thù mới hận cũ, cảm xúc khó có thể khống chế được, tôi cầm lấy cần truyền dịch trong tay quất lên người Hàn Bân.
"Anh dám giả mạo chồng của tôi, anh sẽ không được c.h.ế.t tử tế! Xem tôi có đánh c.h.ế.t anh không cái đồ con rùa, cái đồ đàn ông không biết xấu hổ!"
Tôi đánh anh ta chạy trối chết, Tôn Bưu ngồi ở một bên ăn táo xem kịch vui.
Cho đến khi thấy đầu Hàn Bân chảy máu, lúc này anh ta mới cho người tiến lên ngăn lại.
“Triệu Thiến, đây thật sự là chồng cô.”
Tôi sững sờ vài giây, khóc rống lên.
“Quỷ!”
Dù sao bây giờ tôi có giấy chẩn đoán rồi nên cứ tự do phát huy thôi.
Nhân lúc tay sai của Tôn Bưu đỡ anh ta lên, tôi lại hung hăng tát anh ta mấy bạt tai.
Dùng lời của vị bác sĩ chuyên nghiệp Triệu Lâm mà nói chính là: "Bệnh nhân bởi vì quá đau lòng nê trạng thái tinh thần rất không ổn định, cho dù xuất hiện hành động điên cuồng gì thì cũng hợp lý, làm người nhà thì phải ủng hộ và thấu hiểu cô ấy nhiều hơn.”
Hàn Bân sốt ruột hỏi: "Bác sĩ, nhưng bây giờ cô ấy không nhận ra tôi thì sao?"
“Vậy thì hãy làm tròn nghĩa vụ làm chồng, dùng tình yêu khơi gợi lại ký ức trong lòng cô ấy.”