Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

12

Chỉ cần Hàn Bân và Trần Tuệ Như không thoải mái như vậy thì tôi rất thoải mái.

Bây giờ cả người Hàn Bân đầy vết thương, ngay cả tư cách nằm xuống nghỉ ngơi cũng không có, ở bên kia Tôn Bưu cũng thúc giục rất nhiều.

Nếu không trả tiền thì c.h.ặ.t t.a.y chặt chân.

Bây giờ hy vọng duy nhất của anh ta chính là tôi nên ở trước mặt tôi anh ta rất dè dặt mà tận tâm tận lực hầu hạ tôi.

Cho dù là ba giờ sáng, tôi muốn ăn hoành thánh gói thì anh ta cũng đi đến tận nơi mua nguyên liệu rồi về làm cho tôi.

Hơn nửa đêm, trộn nhân xong,khi  đang chuẩn bị gói thì điện thoại di động vang lên.

Hàn Bân chột dạ nhìn tôi một cái.

Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào nhân bánh, còn lại mặc kệ những thứ khác.

Lúc này anh ta mới dám nhận điện thoại, nhỏ giọng nói: "Còn chưa đâu.”

“Mấy ngày nữa sẽ trở về.”

"Em có thể hiểu chuyện một chút được hay không? Bây giờ là thời điểm quan trọng, anh muốn làm cô ấy yên tâm!"

“Tùy em.”

Nghe giọng điệu thì hình như Trần Tuệ Như đang nổi giận với anh ta.

Cũng đúng, đối với một người phụ nữ mang thai thì đây là thời điểm cần chồng quan tâm nhất.

Mà ngay cả mặt Hàn Bân Bân cô ta cũng không thấy được.

Tôi thì khác, tôi là vợ cả, còn bị điên rồi, Hàn Bân thì sẵn lòng bị tôi thao túng như một con chó.

Trần Tuệ Như không sốt ruột mới là lạ.

Lúc cô ta không kiềm chế được sự ghen tị rồi tức giận xông vào phòng bệnh thì nhìn thấy Hàn Bân đang cẩn thận đút cháo cho tôi.

“Cô ấy là ai?" Tôi hỏi.

Sau khi Hàn Bân nhìn thấy Trần Tuệ Như, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

Trần Tuệ Như bước nhanh tiến vào: "Tôi là…”

“Cô ấy là em họ của anh.”

Hàn Bân giành trả lời trước một bước.

“Chào em họ.”

Tôi vươn tay, mỉm cười nhìn về phía Trần Tuệ Như.

Cô ta mím chặt môi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.

“Xin chào.”

Tốt lắm.

Nhìn cô ta tức giận như vậy, tôi càng thoải mái hơn.

Kiếp trước, tôi đã gặp cô ta.

Bố mẹ chồng nói với tôi, cô ta là bà con xa của Hàn gia, đến đây ở nhà vài ngày.

Khi đó, cô ta mang thai, tôi không đành lòng để cô ta vất vả nên luôn mua chút trái cây và thịt tươi để bồi bổ thân thể cho cô ta.

Cô ta yên tâm thoải mái hưởng thụ, thậm chí còn lấy tiền tôi đi sinh con ngay cả ở cữ cũng là tôi hầu hạ.

Tội nghiệp con gái tôi, bị bệnh hơn nửa tháng sau đó còn bị bệnh phổi.

Trần Tuệ Như ghét bỏ không cho con bé vào nhà: "Mau đưa con bé đi, lỡ con bé lây bệnh cho con trai tôi thì làm sao?"

Mùa đông khắc nghiệt, tôi và con bị đuổi ra khỏi nhà.

Khó khăn lắm mới chữa khỏi bệnh cho con gái và trả hết nợ, Hàn Bân mang theo cô ta rồi ôm đứa nhỏ thuộc về bọn họ trở về nhà.

Người một nhà bọn họ trình diễn một màn kịch cốt nhục chia lìa, gương vỡ lại lành.

Mà tôi lại giống như một trò cười vẫn không hay biết gì.

Tôi, sao có thể không hận?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK