Mục lục
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Táp Táp tỏ vẻ khó hiểu: “Chẳng phải là hai người tu luyện riêng với nhau sao?”

Chuyện này có gì đáng để nhấn mạnh xác nhận lại vậy?

Hạ Lan Lăng bật cười.

Nhưng đó không phải là tiếng cười vui vẻ, chỉ là khóe môi hắn cong lên, hơi thở phát ra từ mũi như một tiếng cười giễu. Hắn dùng chút lực, ép Lâm Táp Táp lùi lại, cho đến khi nàng lùi cách hắn ba bước, hắn mới nhẹ nhàng lên tiếng:

“Xin lỗi, ta không có ý định tìm đạo lữ, cũng không muốn… song tu với muội.”

Lâm Táp Táp không nản chí: “Vậy huynh có thể thích muội trước cũng được mà.”

“Chỉ cần huynh có thể một lòng một dạ yêu muội, không dây dưa với nữ nhân khác, thì dù không làm đạo lữ hay song tu cũng không sao hết.”

Hạ Lan Lăng im lặng.

Một lúc sau mới đáp: “Ta không thích muội.”

Gió thổi qua, làm cành cây rung rinh, vài chiếc lá xanh nhẹ nhàng rơi xuống, xoay tròn xung quanh hai người.

Chiếc váy dài màu hồng phấn của Lâm Táp Táp tung bay theo gió, mái tóc mái lượn sóng nhẹ đầy vẻ tinh nghịch.

Nàng hơi cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ run, lộ ra chút bất lực, khịt khịt mũi xác nhận lại: “Vậy… thật sự là, một chút xíu huynh cũng không thích muội sao?”

Hạ Lan Lăng khựng người, định mở miệng nói gì đó, nhưng thiếu nữ trước mặt đột nhiên lại ngẩng đầu lên, giọng nói bi tráng lẫn chút nghẹn ngào: “Lăng Ca ca, yêu muội… huynh sợ rồi sao?”

Hạ Lan Lăng: “…”

Quyển truyện của Lâm Táp Táp bị Hạ Lan Lăng tịch thu rồi.

Người ngoài nhìn vào tưởng hắn lúc nào cũng ôn hòa, giỏi nhẫn nhịn, lần này hiếm khi lộ mặt lạnh, giọng nói trầm thấp: “Về sau đừng đọc nữa.”

Lâm Táp Táp cũng thực sự không định đọc nữa.

Toàn là mấy quyển sách rác rưởi làm hỏng người, Hạ Lan Lăng căn bản không ăn nổi chiêu trò trong đó. Nàng không những bị từ chối tỏ tình, còn phải nhìn mặt lạnh của hắn suốt đường về — đây chẳng phải là trưng mặt hất hủi nàng à?!

Heh, tui khinh.

Càng nhịn lại càng tức, lùi một bước lại thấy bản thân chịu thiệt. Lâm Táp Táp lớn bằng này rồi, ngay cả cha nàng còn chưa từng lạnh mặt với nàng bao giờ, Hạ Lan Lăng lấy tư cách gì? Ai cho hắn dũng khí từ chối nàng khi nàng chủ động tỏ tình chứ?

Đêm đến, Lâm Táp Táp không ngủ được.

Nàng là người không biết giấu chuyện trong lòng, có tức thì nhất định phải trút ra. Nhưng trong phòng toàn bảo vật quý hiếm, nàng lại không nỡ đập phá, cuối cùng ánh mắt rơi vào đống truyện nằm ở góc giường. Cả chồng cao, đều là do Sở Ưu giúp nàng sưu tầm để học hỏi.

Nhìn thôi đã thấy bực.

Lâm Táp Táp trèo xuống giường, giơ chân đá bay đống truyện xuống sàn: “Còn đọc nữa thì ta làm chó!”

Phát tiết một hồi, tâm trạng cô cũng khá hơn chút. Đang định trèo lên giường ngủ, dưới chân lại bị cấn thứ gì đó. Nàng cúi đầu, phát hiện mình giẫm phải một cuốn sách — nền đen hoa đỏ, trang sách bắt mắt, nổi bật là một dòng chữ to:

《Tình Giam: Ma Nữ Bá Đạo & Lang Quân Đáng Yêu》

Ồ hố, cái này có vẻ thú vị đấy.

Lâm Táp Táp nhặt quyển sách lên.

Sáng sớm, khi Sở Ưu đẩy cửa bước vào, Lâm Táp Táp đã ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi dưới ánh nắng sớm tô móng tay. Móng tay vốn tròn trịa hơi hồng được nàng sơn thành màu đen, váy lửa ánh kim bó eo tay hẹp, điểm thêm một dải thắt lưng gắn ngọc, ôm lấy vòng eo mảnh mai như không đầy một nắm tay, đường nét thướt tha vô cùng.

“Tiểu thư định luyện roi à?” Sở Ưu hiếm khi thấy Lâm Táp Táp ăn mặc thế này, từ trước đến nay nàng luôn thích váy áo cầu kỳ rộng rãi.

Lâm Táp Táp tâm trạng rất tốt, cả chân mày đuôi mắt đều ánh lên vẻ vui tươi rạng rỡ, đôi mắt rực sáng vì phấn khích, vừa trong suốt lại vừa long lanh.

“Không,” nàng chọn cây trâm cài tóc rồi cẩn thận cắm lên đầu, vừa ngắm gương đồng vừa nói: “Ta định đi tìm Hạ Lan Lăng.”

Đêm qua, cuốn sách đó khiến Lâm Táp Táp đọc đến nửa đêm mà càng đọc càng tỉnh, trong lòng lập tức phong làm thần thư.

Câu chuyện được viết từ góc nhìn nam chính – một tu sĩ cấp thấp, không có tu vi cao cũng chẳng có quyền lực gì. Còn nữ chính thì là một ma tu nổi danh, bá đạo vô song. Vừa gặp nam chính liền nhất kiến chung tình, và với tính cách thẳng thắn của mình, nàng lập tức chạy đi tỏ tình. Kết quả hành động này dọa sợ nam chính, hắn không những từ chối còn tàn nhẫn nhục mạ thân phận ma tu của nàng.

Thật quá đáng!

Lâm Táp Táp nhập tâm vào nữ chính mà tức điên người, đang bốc hỏa thì câu chuyện bất ngờ lật kèo – nữ chính trực tiếp bắt cóc nam chính về động phủ!

Ngươi không phải mắng ta là ma tu, là tà đạo sao? Vậy thì khỏi cần tỏ tình nữa, ta làm theo kiểu tà đạo, thích thì bắt về luôn!

Ngươi nói ngươi không thích ta? Không sao, ta thích là đủ. Ngươi dám chạy, ta đánh gãy chân ngươi. Ngươi dám nhìn cô gái khác, ta nhốt ngươi lại. Không nghe lời? Treo lên đánh một trận cho nhớ đời, đánh đến khi trong lòng ngươi chỉ còn mỗi mình ta.

Lâm Táp Táp như mở ra cánh cửa mới của thế giới, vừa sợ vừa ngưỡng mộ ma nữ. Đọc tiếp nàng còn kinh ngạc phát hiện — nam chính thật sự yêu nữ chính, yêu đến chết tâm cam lòng, ngoan ngoãn dịu dàng, mỗi ngày đều tìm cách làm nàng vui vẻ.

Lâm Táp Táp tìm được phương hướng mới, cảm thấy phong cách của ma tu trong truyện vô cùng hợp với tính cách mình. Đàn ông thôi mà, sao đáng để nàng phải lấy lòng, phải hạ mình? Nàng nên sống như ma nữ trong sách — phóng khoáng, kiêu hãnh.

Vân Ẩn Tông thế lực lớn mạnh, mỗi đệ tử đều có phòng riêng.

Hạ Lan Lăng là đại đệ tử dưới trướng Lâm Phù Phong, lại là người được cha cô đích thân đưa về tông môn, nên nơi hắn ở không chỉ là phòng riêng, mà là một tiểu viện đầy đủ hành lang, thủy đình — chỉ là nằm ở vị trí hơi hẻo lánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK