Hồi Xuân Tử có phần kinh ngạc trước sự điềm tĩnh của Lâm Phù Phong, do dự một lát rồi vẫn nói:
“Lão đạo tuy không thể cứu tông chủ, nhưng biết có một người… chắc chắn giải được độc của Câu Tương. Có điều… người ấy đã mang cả tộc ẩn thế, trăm năm nay không ai biết họ ở đâu.”
Hàng mi dài của Lâm Phù Phong khẽ run, ngón tay co lại, bỗng cất giọng:
“Người đạo trưởng nhắc đến… có phải là Y tiên Trạch Lan của Thần Nông Cốc?”
Hồi Xuân Tử sửng sốt, rồi đáp: “Chính là người ấy.”
“Thần Nông nhất tộc, xứng danh là thần. Trên đời này, không có loại độc nào mà người Thần Nông không thể giải. Nếu tìm được Y tiên Trạch Lan, nhất định có thể hóa giải độc cho Kiếm Thần.”
Lạc Thủy Vi như nhìn thấy được hy vọng, vội lau nước mắt bằng tay áo, định chạy ngay ra ngoài: “Vi Nhi lập tức đi tìm Trạch Lan Y tiên!”
“Ngươi định đi đâu tìm?” – Hồi Xuân Tử lên tiếng ngăn lại.
Ông cười lạnh: “Biết bao người trong thiên hạ muốn tìm Thần Nông Cốc, mà cả trăm năm nay có ai tìm được chưa? Ngươi biết đi đâu mà tìm?”
Quả thật Lạc Thủy Vi đã thiếu suy nghĩ, nhất thời chỉ biết nhìn về phía Lâm Phù Phong trong tuyệt vọng. Thế nhưng Lâm Phù Phong chỉ lặng im cúi đầu, dáng vẻ trầm lặng lạnh lẽo ấy tựa như đã mặc nhiên chấp nhận lời Hồi Xuân Tử.
Chỉ có Đại trưởng lão, khi nghe ba chữ “Thần Nông Cốc”, sắc mặt khẽ biến, liếc nhìn Lâm Phù Phong, trong mắt vụt qua một tia kinh hỉ.
“Sư phụ…” – khi Lạc Thủy Vi cất giọng nhẹ nhàng gọi Lâm Phù Phong, Đại trưởng lão ho khan một tiếng rồi gõ gậy xuống đất: “Được rồi, các người lui ra hết đi, đừng quấy rầy sư phụ các ngươi nghỉ ngơi.”
“Nhưng mà…”
Lạc Thủy Vi còn định nói thêm điều gì đó thì bị Đại trưởng lão mất kiên nhẫn ngắt lời: “Lời của lão phu… không có tác dụng nữa sao?”
Đại trưởng lão là người có quyền lực lớn nhất trong tông môn chỉ sau tông chủ. Vì bối phận cao, ngay cả Lâm Phù Phong đôi khi cũng phải nhường ba phần. Ông lão này tính tình cổ quái, chưa từng có sắc mặt tốt với ai, mỗi lần gặp Lạc Thủy Vi đều trưng ra khuôn mặt lạnh tanh. Nay Lâm Phù Phong lại vì nàng mà bị thương, thái độ đối với nàng càng thêm gay gắt, ánh mắt nhìn nàng như tẩm độc.
“Tai họa!” – Khi Phong Khởi kéo Lạc Thủy Vi ra khỏi cửa, nàng nghe thấy Đại trưởng lão khẽ mắng một câu.
Lạc Thủy Vi cắn môi, vừa bước ra khỏi phòng liền bắt gặp Lâm Táp Táp đang khoanh tay đứng nghiêng người dựa vào cửa ngoài. Nàng ấy chưa từng bước vào điện, cứ thế dựa ở bên ngoài chờ mấy canh giờ, hàng mi rủ xuống, thần sắc mơ hồ, chẳng rõ bi thương hay tức giận.
“Sư muội.” – Lạc Thủy Vi khựng lại, bước tới gần Lâm Táp Táp.
Vì Lâm Phù Phong trúng độc, đôi mắt nàng vẫn còn sưng đỏ, nước mắt chưa khô, cả người mang vẻ yếu đuối dễ vỡ khiến người ta xót xa. Trái lại, Lâm Táp Táp váy áo chỉnh tề, gương mặt sạch sẽ, dáng vẻ bình tĩnh không chút yếu đuối, như thể chuyện sống chết của Lâm Phù Phong chẳng liên quan gì đến nàng. So sánh như thế, người ta càng cảm thấy nàng vô tình đến lạnh lẽo, thậm chí kỳ quái.
Lâm Táp Táp không chủ động tìm nàng, thì nàng lại tự đến trêu chọc trước, ra vẻ ăn năn hối lỗi: “Sư muội, xin lỗi… tất cả là do ta không tốt, là… là ta đã hại sư phụ.”
Lâm Táp Táp lúc này chẳng có tâm trạng xem nàng ta diễn trò, lạnh lùng ném cho nàng ta một chữ: “Cút.”
Nhưng Lạc Thủy Vi không chịu đi, vẫn đứng đó khóc lóc trước mặt Lâm Táp Táp, vừa khóc vừa mơ hồ tự trách: “Là ta, là ta vô dụng… hết lần này đến lần khác khiến sư phụ vì cứu ta mà bị thương… nếu có thể, ta nguyện dùng mạng mình để đổi lấy mạng sư phụ…”
Lâm Táp Táp nghe ra điều gì đó kỳ lạ trong lời nàng, chớp mắt bắt lấy mấy chữ, lập tức nhìn nàng chằm chằm: “Hết – lần – này.”
Nàng hỏi: “Ngươi còn làm gì nữa?”
Lạc Thủy Vi khẽ run vai, rõ ràng chính nàng là người khơi ra chuyện, lúc này lại như thể bị Lâm Táp Táp ép hỏi. Hít mũi một cái, nàng nghẹn ngào đáp: “Trước đây… ta theo sư phụ và sư huynh đi Bắc Hải hái thuốc cho ngươi, sư phụ vì cứu ta mà bị hải thú làm bị thương, vết thương đó… đến giờ vẫn chưa lành… nên, nên mới…”
Vì vậy Lâm Phù Phong vừa trở về đã lập tức bế quan, nhưng do thương thế quá nặng nên mới buộc phải xuất quan, và từ đó mới bị trúng độc của Câu Tương.
“Thì ra là vậy.” – Lâm Táp Táp cuối cùng cũng hiểu rõ.
Trước kia là do nàng quá ngu ngốc, quá ngây thơ. Nàng biết Lâm Phù Phong rất mạnh, cũng tự tin rằng không ai có thể làm tổn thương được ông, nên ông nói gì nàng liền tin nấy, chuyện ông bế quan nàng cũng chẳng nghi ngờ. Huống hồ, những chuyện này trong sách cũng không hề nhắc đến.
Giờ đây, Lạc Thủy Vi lại nói rằng Lâm Phù Phong vì cứu nàng ta mà bị thương — làm sao Lâm Táp Táp có thể chấp nhận được chuyện đó?
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi…” – Thấy sắc mặt Lâm Táp Táp thay đổi, Lạc Thủy Vi lại vội vàng xin lỗi.
Lâm Táp Táp khẽ cười lạnh: “Ngươi nếu thật sự thấy có lỗi với ta… vậy sao không chết luôn đi cho rồi?”
Tính nàng xưa nay đã chẳng tốt đẹp gì, lại là tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ trong tông môn, chưa từng biết nhẫn nhịn là gì. Giờ Lạc Thủy Vi còn dám đến chọc giận nàng vào lúc này, thì phải gánh lấy cơn giận ấy thôi.
Không chút khách sáo, Lâm Táp Táp vươn tay nắm lấy tóc Lạc Thủy Vi, lôi thẳng nàng về phía mình, rồi siết chặt cổ nàng.
“Lạc Thủy Vi.” – Giọng nàng âm u lạnh lẽo – “Ta tiễn ngươi xuống địa ngục, chịu không?”
Nàng không hề nói đùa. Thực sự muốn Lạc Thủy Vi chết, thậm chí còn vận linh lực để phòng nàng kia bỏ chạy. Nhưng tu vi của nàng mới chỉ là Luyện Khí kỳ, trong khi Lạc Thủy Vi đã đạt tới Trúc Cơ kỳ. Giữa lúc hai người giằng co dữ dội, Phong Khởi nhanh như chớp ôm Lạc Thủy Vi vào lòng: “Lâm Táp Táp, ngươi quá đáng rồi đó!”
“Ta quá đáng?” – Lâm Táp Táp bị hắn đẩy lùi một bước.
Giữ vững thế đứng, nàng lạnh giọng cười: “Nàng ta giành lấy cha ta, còn suýt nữa khiến cha ta chết. Ngươi mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, ai mới là kẻ quá đáng thật sự?”