Mục lục
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Táp Táp tức đến nghiến răng, khẽ ngẩng cằm lên đối diện ánh mắt hắn, đầy khiêu khích mà lặp lại động tác buồn nôn một lần nữa. Môi nàng hé mở, khẽ phả ra hai chữ khí âm rõ ràng——

“Buồn nôn.”

Phong Khởi híp mắt lại, sắc mặt lạnh đi vài phần.

“Có chuyện gì sao?” – Lạc Thủy Vi nhận ra sự im lặng của hắn, ngẩng đầu như cũng muốn nhìn về phía này.

Miệng nàng ta vẫn đang ngậm kẹo hồ lô, má còn dính một giọt mật, trông trong trẻo mềm mại vô cùng. Phong Khởi liền bước tới, chắn tầm nhìn nàng lại, đưa tay ôm vai nàng ta nói: “Không có gì đâu, sư tỷ, chúng ta mau về thôi, đệ mệt lắm rồi.”

Tầm nhìn bị che khuất, Lạc Thủy Vi không thấy được Lâm Táp Táp, mỉm cười gật đầu theo sát hắn: “Ta đã hầm canh gà, về tới là vừa kịp uống.”

“À đúng rồi, A Khởi chắc chưa biết, sư muội đã tỉnh lại mấy hôm trước rồi, còn thăng lên Luyện Khí kỳ nữa cơ.”

“Thật vui thay cho muội ấy, sau này ba chúng ta có thể cùng nhau tu luyện. A Khởi, đệ cũng nên sửa cái tính xấu đó đi, đừng bắt nạt muội ấy nữa.”

“Rõ ràng là nàng ta luôn bắt nạt tỷ mới đúng.” – Phong Khởi hừ lạnh, như cố ý nói cho Lâm Táp Táp nghe thấy, giọng cao hơn thường ngày, đầy vẻ khinh thường: “Ai muốn tu luyện chung với nàng ta, nhìn thấy thôi cũng thấy ngứa mắt rồi.”

“A Khởi!”

Giọng Lạc Thủy Vi xen chút giận dữ, nghiêm mặt dạy dỗ: “Dù sao muội ấy cũng là sư tỷ của đệ, không được vô lễ như vậy.”

“Nếu đã trở về, đệ nên tìm dịp đến gặp muội ấy một chút, mua vài thứ mà con gái thích. Sư tỷ đang nói chuyện với đệ đấy, nghe thấy chưa?”

“Nghe rồi, sư tỷ——”

Hai người càng lúc càng xa, dần biến mất khỏi tầm mắt Lâm Táp táp.

Đối thoại kiểu này, nửa năm trước nàng gần như nghe mỗi ngày, nên đã hoàn toàn miễn dịch. Bây giờ, khi nàng đã biết được thiên cơ và hiểu rõ diễn biến tương lai, nhìn thấy cảnh tượng này càng cảm thấy nực cười.

Cũng giống như Hạ Lan Lăng, Phong Khởi căn bản không phải người vô hại thiện lương gì, thậm chí còn nguy hiểm hơn cả Hạ Lan Lăng.

Từ trong sách, Lâm Táp táp biết được rất nhiều bí mật mà trước kia nàng hoàn toàn không hay biết —— ví dụ như thân thế thật sự của mẹ Phong Khởi. Người mà đến chết cũng không chịu tiết lộ cha của con mình là ai, hóa ra chính là ma tôn của Ma Giới. Phong Khởi chính là con trai của Ma Tôn, trong người chảy một nửa là ma huyết.

Năm đó, thảm án diệt môn của Phong thị, thật ra không phải do có tộc nhân bị tà ma mê hoặc như lời đồn —— mà là sau khi biết được thân thế thật sự của mình, Phong Khởi đã lợi dụng ma huyết làm dẫn dụ, dẫn dắt yêu tà xâm nhập, tận tay đồ sát toàn bộ Phong gia, thậm chí ngay cả mẫu thân ruột của mình cũng không buông tha.

Đúng là một tên biến thái nhỏ tàn ác độc địa.

Khi lần đầu biết được bí mật này, Lâm Táp Táp hít mấy ngụm khí lạnh liên tiếp, rồi lại nhớ đến việc bản thân từ lâu đã không đội trời chung với Phong Khởi, khiến toàn thân nàng lạnh toát, chân tay mềm nhũn. Mà trớ trêu là —— đây vẫn chưa phải phần tàn độc nhất của Phong Khởi. Cái “quá quắt nhất” của hắn, lại nằm ở đoạn sau của câu chuyện.

Ở phần kết truyện, cái chết của Lâm Táp Táp là vì Hạ Lan Lăng và Phong Khởi giao đấu —— mà nguyên nhân lại là: Một người vì bảo vệ, một người vì chiếm đoạt. Điểm chung giữa họ chính là: muốn độc chiếm Lạc Thủy Vi.

Không từ bỏ trong tranh giành thì sẽ hóa thành biến thái, Phong Khởi đã diễn giải câu nói này một cách vô cùng hoàn mỹ bằng chính hành động của mình.

Phần lớn nội dung trong truyện, đều là Lạc Thủy Vi theo đuổi Hạ Lan Lăng — nàng ta vì hắn mà hy sinh, vì hắn mà đỡ đao, vì hắn mà cúi đầu nhẫn nhục, thậm chí từ bỏ mạng sống —— tất cả chỉ để đổi lấy một câu:

“Vi Nhi, ta cũng đã sớm động lòng với nàng.”

Và rồi nàng ta thực sự làm được.

Còn Phong Khởi, cũng vì vậy mà tâm lý vặn vẹo hoàn toàn.

Là con của Ma Tôn, từng tự tay diệt môn, giết mẹ ruột, đương nhiên hắn ta không thể chấp nhận kết cục không có được trái tim Lạc Thủy Vi —— nên hắn ta phải chiếm lấy thân xác của nàng.

Sau khi tỏ tình thất bại, hắn ta trở mặt nhốt nàng lại, xích bằng xiềng xích để nàng không thể trốn, mặc kệ nàng cầu xin ra sao cũng không hề mềm lòng. Để nàng hoàn toàn phụ thuộc vào hắn, hắn thậm chí còn phế bỏ linh căn của nàng, biến nàng từ thiên tài thành phế nhân.

Ừm... Quả nhiên không hổ là con trai Ma Tôn, gan to, thủ đoạn độc, đúng là chỉ có thể làm nam phụ mà thôi.

Đọc tới đây, Lâm Táp Táp run rẩy không thôi, cảm thấy vô cùng may mắn —— may mà nhiệm vụ của nàng là phá tan nhân duyên của nam chính và nữ chính, chứ không phải gây nhiễu mối quan hệ của nam phụ với nữ chính.

Dù gì Lâm Táp Táp, tuy là đại tiểu thư tông môn, là phản diện trong truyện —— nhưng cũng rất sợ biến thái.

“Vẫn là Hạ Lan Lăng tốt hơn.” Vỗ vỗ ngực, Lâm Táp Táp cảm thấy thiện cảm với hắn tăng thêm vài phần — ít nhất thì người ta còn là một người bình thường.

Phong Khởi? Xin miễn. Vì cái thuộc tính biến thái của hắn, nàng quyết định tránh được bao nhiêu thì tránh bấy nhiêu, tập trung vào nhiệm vụ chia rẽ nam chính và nữ chính. Chỉ tiếc rằng — nàng không tìm rắc rối, rắc rối lại tự tìm đến nàng.

Hôm đó, nàng đang định đi tìm Hạ Lan Lăng thì giữa đường lại đụng ngay đám người của Lạc Thủy Vi.

Phi! Xúi quẩy.

Vừa định xoay người rời đi thì bỗng nghe thấy một sư tỷ đi cùng cảm khái: “Tông chủ lần này bế quan, cuối cùng cũng bắt được cơ hội lười biếng một chút rồi. Mấy hôm trước luyện kiếm đến nỗi tay ta muốn nhấc không nổi nữa, chỉ sợ bị mắng.”

Lạc Thủy Vi mỉm cười nói:

“Đừng nói vậy mà, sư phụ đâu có nghiêm khắc đến thế.”

“Hừ, tông chủ chỉ hiền với mấy đệ tử thân truyền bọn muội thôi, với tụi này thì dữ như hùm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK