Mục lục
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Táp Táp cảm thấy lần này Hạ Lan Lăng thật sự sợ rồi.

Hắn không dám lạnh nhạt với nàng nữa. Dù chẳng niềm nở tiễn nàng ra cửa, nhưng điều này có thể tha thứ, vì lúc nàng rời đi lén quay đầu lại, thấy Hạ Lan Lăng chống khuỷu tay lên bàn, tựa trán vào tay, đôi mắt nhắm nghiền, trông thật yếu ớt và bất lực.

Ừm, có nam nhân nào mà không thấy sợ cơ chứ?

Nam chính trong sách cũng vậy, điều đáng sợ nhất với hắn chính là khi nữ chính lột y phục hắn. Hồi đầu lúc bị ma nữ xông vào lúc đang tắm, hắn còn khóc hu hu nói mình đã bị làm bẩn, không còn xứng đáng với người mình yêu nữa.

Nhưng mà… sợ thì cứ sợ, Lâm Táp Táp vẫn không thấy Hạ Lan Lăng thật sự thích mình thêm. Nhất là câu nói mang tính khiêu khích ban nãy, khiến nàng dâng lên một cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Thư linh yêu cầu không chỉ là phá vỡ mối quan hệ giữa Hạ Lan Lăng và Lạc Thủy Vi, mà còn không cho phép Hạ Lan Lăng yêu bất kỳ người phụ nữ nào khác, và nhất định không được cưới ai khác. Tất nhiên, Lâm Táp Táp có thể coi là một ngoại lệ, vì nàng là người được Thư linh chọn lựa, và cũng không có khả năng kết hôn với Hạ Lan Lăng.

Nói như vậy, có lẽ Hạ Lan Lăng sẽ phải sống một mình suốt đời.

“Tiểu sư đệ!”

Đột nhiên từ xa, tiếng gọi của Lạc Thủy Vi vang lên.

Lâm Táp Táp dừng bước, nhìn thấy Lạc Thủy Vi đi rất nhanh, mỉm cười chạy đến bên cạnh một thiếu niên mặc áo đen, giọng nói ngọt ngào, mang theo sự vui vẻ: “Cuối cùng đệ cũng về rồi, thật sự lo lắng chết mất.”

Lâm Táp Táp ngừng lại, mắt liếc qua thiếu niên kia một lần, rồi lại ngẩn người.

Đó không phải là Phong Khởi sao?

Đúng rồi, đúng là hắn! Cái tên tiểu ác quái trong sách đã xuất hiện rồi.

Phong Khởi, tên thật là Phong Khí, là dòng máu chính thống của thế gia tu tiên họ Phong.

Mẫu thân hắn là em gái tộc trưởng họ Phong, nhưng đáng tiếc là chưa cưới đã có thai, sống chết cũng không chịu tiết lộ cha của đứa trẻ là ai. Vì vậy, ngay từ khi chào đời, Phong Khí đã mang tiếng con hoang, thân phận không được họ Phong thừa nhận, từ nhỏ đã sống trong sự mắng nhiếc và ức hiếp của tộc nhân, là kẻ bị họ Phong vứt bỏ.

Tộc nhân ghét bỏ hắn, mẹ ruột điên điên dại dại cũng thường xuyên đánh mắng hắn. Từ khi có ký ức, hắn thậm chí không có nổi một căn phòng củi để trú thân, mỗi ngày đều phải ngủ ngoài hang đá sau núi, sống mơ hồ qua ngày.

Chính vì vậy, hắn mới may mắn tránh được một kiếp nạn diệt tộc.

Tám năm trước, vì có tộc nhân bị tà ma mê hoặc, ma khí lan tràn trong tộc khiến mọi người phát cuồng, tàn sát lẫn nhau, biến nơi đó thành địa ngục trần gian. Khi Vân Ẩn Tông nhận được cầu cứu và đến nơi, họ Phong đã chết gần hết, chỉ còn lại vài người sống sót, dòng chính không một ai còn sống. Chỉ có Phong Khí trốn ở sau núi là sống sót, nhưng thần trí hoảng loạn, gần như hóa đá vì sợ hãi.

Trong hoàn cảnh như vậy, Lâm Phù Phong đã đưa Phong Khí về Vân Ẩn Tông, nhận làm đệ tử, đổi tên từ “Khí” thành “Khởi”, ý chỉ bắt đầu cuộc sống mới.

Năm đó, khi Phong Khởi được đưa về, toàn thân đầy máu, quần áo rách nát, ánh mắt vô hồn như con rối mất hồn. Hắn rõ ràng lớn hơn Lâm Táp Táp hai tuổi, vậy mà trông lại gầy nhỏ, còn thấp hơn cả nàng, đáng thương đến cùng cực.

Lâm Táp Táp cũng từng thương cảm hắn, sau khi biết chuyện còn ở bên hắn vài ngày, cố gắng chọc hắn cười. Đáng tiếc, chưa được mấy hôm, bên cạnh hắn đã xuất hiện Lạc Thủy Vi – thiếu nữ dịu dàng, quan tâm từng ly từng tí, dùng chính nỗi bất hạnh của mình để an ủi hắn, thở dài nói: “Chúng ta đều là những kẻ đáng thương bị vứt bỏ, nhưng sau này sẽ không còn như vậy nữa. Từ nay về sau, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Lâm Táp Táp tận mắt thấy hàng mi của Phong Khởi khẽ run.

Nàng ở bên hắn mấy ngày hắn cũng không phản ứng, vậy mà một câu nói của Lạc Thủy Vi lại khiến hắn rung động.

Được rồi, các ngươi đều là kẻ đáng thương, vậy cứ ôm nhau mà sưởi ấm đi, bổn tiểu thư không hầu nữa!

Từ đó, thái độ của Lâm Táp táp với Phong Khởi lạnh nhạt hẳn, mà Phong Khởi đúng là một con sói trắng vong ân, chẳng nhớ chút ơn tình nào, bởi nàng và Lạc Thủy Vi là đối đầu, nên cứ hễ thấy nàng là hắn lại mỉa mai, giọng điệu độc địa, luôn chọc đúng chỗ đau.

“Sư tỷ.” Lúc này, con sói trắng vong ân kia không còn vẻ âm u cay độc như thường, vừa thấy Lạc Thủy Vi liền nở nụ cười, thân mật ôm lấy cánh tay nàng.

Gần đây, hắn bị Lâm Phù Phong phái đi thu phục yêu quái ở các thôn làng gần đó, ăn gió nằm sương, gầy đi trông thấy.

Nửa năm không gặp, Lâm Táp Táp phát hiện hắn đã cao hơn không ít, hiện tại còn cao hơn Lạc Thủy Vi nửa cái đầu. Khi ôm cánh tay nàng và rúc rích thân mật, hắn còn phải hơi khom người, trông giống hệt một chú chó lớn đang làm nũng với chủ nhân.

Hắn không nhìn thấy Lâm Táp Táp đang đứng cách đó không xa, trong mắt chỉ có mỗi Lạc Thủy Vi, như dâng bảo vật mà giơ thứ trong tay lên: “Xem này, là cái gì?”

“Kẹo hồ lô!” – mắt Lạc Thủy Vi sáng lên, nhận lấy rồi cắn một miếng: “Ngọt quá đi, kẹo hồ lô A Khởi mua lúc nào cũng ngọt như vậy, sư tỷ thích nhất là ăn cái này rồi!”

“Chỉ cần sư tỷ thích, A Khởi ngày nào cũng đi mua cho tỷ.”

Ọe.

Lâm Táp Táp muốn nôn rồi.

Dù không thật sự nôn ra, nhưng nàng ôm ngực, làm động tác buồn nôn đầy khoa trương, bị màn “ấm áp” giữa hai người kia làm cho nghẹn họng.

Có lẽ do động tác của nàng quá rõ ràng, Phong Khởi đột ngột quay đầu nhìn về phía nàng đang đứng. Thiếu niên ấy có nét mặt dài và đôi mắt hẹp dài, ánh mắt trong khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Táp Táp liền mất đi nhiệt độ, môi mím lại, khuôn mặt hiện rõ vẻ không vui.

Hắn xuống núi đã hơn nửa tháng, hoàn toàn không hay biết tin Lâm Táp Táp đã tỉnh lại. Thế mà giờ đây khi nhìn thấy nàng tỉnh dậy, hắn không những không kinh ngạc, trái lại còn hiện rõ vẻ chán ghét, như thể việc nàng tỉnh lại làm hỏng tâm trạng của hắn vậy.

Đúng là một con chó ngoan bên cạnh Lạc Thủy Vi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK