Ta và Lâm Hoài Tín gặp thời cơ tốt.
Khi con trai con gái chúng ta đến tuổi đọc sách, hoàng đế băng hà trên đường thân chinh, hoàng hậu Mạnh Ương phò tá ngũ hoàng tử đăng cơ, bắt đầu buông rèm nhiếp chính.
Bà lập tức ban hành quốc lệnh, cho phép nữ tử được theo học và tham gia khoa cử.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta và Lâm Hoài Tín liền gửi cả hai con vào học đường.
Tương lai, chúng có thể chọn con đường khoa cử làm quan, hoặc cũng có thể làm tiểu thương, thợ thủ công, hoàn toàn tùy ý.
Nếu con gái ta muốn làm thợ chải đầu như ta và mẹ năm xưa, ta cũng sẽ đồng ý.
Quan trọng nhất là, ta sẽ cố gắng mở rộng đường đi cho chúng, để chúng có thể tự do lựa chọn.
*
Mười năm thoáng chốc trôi qua.
Con trai ta đến phút cuối lại bỏ bút nghiên xuống, nói rằng nó thích theo cha, rong ruổi giữa ruộng đồng, nhìn thấy mùa màng bội thu hơn.
Ta xoa má con, đưa cho nó một chiếc khăn lau mồ hôi:
"Chuyện này chưa chắc đã nhàn hạ hơn đọc sách đâu. Nếu con đã chọn, thì phải kiên trì làm cho tốt. Nếu không làm được thì tìm hướng khác, con hiểu không?"
Nó hiền lành giống cha nó, ngoan ngoãn gật đầu, hôm ấy liền ra đồng ngay.
Trái lại, con gái ta – từ nhỏ đã thích trèo cây leo tường, đánh nhau cãi lộn với bọn con trai – lại thật sự chăm chỉ đọc sách, một mình đi ngàn dặm xa, vào kinh dự khoa cử.
*
Bấy giờ, danh tiếng cha ta bội bạc vợ con đã lan khắp nơi, ông sống cô độc cả đời, c.h.ế.t đi chẳng ai ngó ngàng.
Một tiểu sai nha trong huyện tùy tiện đào hố chôn cất, đến nay cỏ dại trên mộ đã cao đến ngang người.
Còn mẹ ta, tuy tóc đã hoa râm, nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, tai thính mắt tỏ, tay chân nhanh nhẹn.
Hôm yết bảng, bà ngồi trên ghế trúc, chậm rãi phe phẩy quạt, cười nói:
"Thật không ngờ, con cháu nhà mình cũng có ngày làm quan."
Ta cũng cười:
"Chưa thấy tin báo về, sao mẹ biết chắc con bé đỗ rồi?"
Lâm Hoài Tín rót cho ta một tách trà.
Từ lúc ta gặp hắn thuở thiếu thời, hắn vẫn luôn là một người thuần lương suốt mấy chục năm nay.
Ta thường khen hắn trước mặt mẹ, mẹ ta lại khen ngược ta:
"Cũng là nhờ con mắt nhìn người của Thanh Tuệ. Huống chi, chúng ta cũng chẳng lo bị đàn ông ruồng bỏ. Nếu một ngày nào đó tam công tử nhà họ Lâm thay lòng, con bỏ hắn đi, vẫn sống tốt như thường."
Lúc ấy, ta chỉ im lặng đáp lại bà bằng ánh mắt kiên định.
Phải, nếu không có hắn, ta vẫn sống tốt.
Cho nên ta không sợ.
Nhận lấy tách trà Lâm Hoài Tín đưa, ta giúp hắn chỉnh lại cổ áo.
Chúng ta nhìn nhau cười, lòng đều đã hiểu.
Chúng ta không quan tâm kết quả, chỉ cần sống không thẹn với lòng.
Nếu con gái ta đỗ đạt thì tốt, còn nếu không, cũng chẳng sao.
Nó có thể tìm hướng đi khác, hoặc kiên trì thi tiếp vài năm, tùy nó lựa chọn.
Khi tin báo vừa tới cửa, ta nâng chén trà, kính Lâm Hoài Tín:
"Tam lang, chàng nói xem, từng bước đi của con người đều có giá trị, đúng không?"
-HẾT-