Lâm Phu nhân nhấp một ngụm trà, chậm rãi thở dài:
"Ai da, tam lang nhà ta đã hai tháng rồi chưa về gặp ta đấy."
Trong tầm mắt, ta thấy Lâm phu nhân vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ta:
"Vậy mà cô nương vừa đến, nó đã chạy về ngay."
Ta vừa chỉnh lại phần tóc cuối cùng, vừa quỳ nửa gối trước nhị tiểu thư, tỉ mỉ kiểm tra từng chi tiết:
"Lâm tam lang hôm nay ở đây, tất nhiên là vì chuyện đại hỷ của tỷ tỷ nhà mình."
"Huống hồ hai tháng trước đúng vào vụ thu hoạch, tôi nghĩ cũng nhờ quý phủ gia giáo tốt, mới dạy được Lâm tam lang tận tụy với công việc ruộng nương, ngày đêm quên ăn quên ngủ, chẳng có thời gian về nhà."
Nhị tiểu thư không nhịn được bật cười thành tiếng, làm gián đoạn lời Lâm phu nhân định nói với ta.
Lâm Phu nhân hỏi nàng cười cái gì, nàng chỉ vào ta nói:
"Cô nương này lanh lợi khéo miệng thật đấy, y như mẫu thân lúc còn trẻ vậy."
Ta không nhịn được quay đầu nhìn về phía Lâm phu nhân, vừa hay bà cũng cúi mắt nhìn ta, hai chúng ta bất giác đều bật cười.
Nhị tiểu thư có khuôn mặt trái xoan, mắt tròn, sống mũi tròn, trông rất hòa nhã.
Tướng tùy tâm sinh, lời nói của nàng cũng rất ôn hòa, có vẻ là người ủng hộ ta và Lâm Hoài Tín.
Nàng hỏi ta:
"Nguyên cô nương có người trong lòng chưa?"
Câu này, trước đây tiểu thư Trịnh cũng từng hỏi ta.
Lần này, ta vẫn thành thật gật đầu, nhưng không nói thẳng đó là Lâm Hoài Tín.
Trong căn phòng này, ai ai cũng hiểu rõ. Giờ ta là cá nằm trên thớt, bọn họ là d.a.o thớt, chẳng đến lượt ta lên tiếng.
Nhị tiểu thư lại hỏi:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Vậy cô nương có muốn gả cho người trong lòng không?"
Thấy ta chậm chạp không trả lời, Lâm phu nhân lại lên tiếng trước:
"Ai mà không muốn gả cho người mình thương? Nhị nha đầu, con chờ đến tuổi này, chẳng phải cũng vì đợi người trong lòng sao?"
Nhị tiểu thư gật đầu:
"Mẫu thân nói rất đúng. Mẫu thân đã thành toàn cho con, chẳng lẽ lại không thể thành toàn cho tam đệ?"
Thấy Lâm phu nhân mím môi không đáp, nhị tiểu thư lại quay sang hỏi ta:
"Vậy Nguyên cô nương nghĩ sao?"
"Tất nhiên tôi cũng muốn gả cho người trong lòng."
Ta lấy một cây trâm bạc ta tự tay làm, cài lên tóc nhị tiểu thư:
"Nhưng hiện tại tôi sống chưa tốt, tôi không muốn trở thành gánh nặng của chàng."
Ta từng hứa với mẹ, sẽ không để bản thân chịu ấm ức, thế nên ta đứng dậy, quay người đối diện với Lâm phu nhân họ.
"Thế nhưng hiện tại tôi sống chưa tốt, không có nghĩa là cả đời này tôi đều sống không tốt.
"Đợi khi tôi kiếm được nhiều bạc hơn, dưỡng mẹ tôi khỏe lại, mở được một thư viện, tôi nhất định sẽ nhắc lại chuyện này."
Lúc này, ánh mắt Lâm phu nhân nhìn ta, cuối cùng cũng bớt đi đề phòng, thêm vài phần tán thưởng.
Nhưng ta hiểu rõ, đây chỉ mới là khởi đầu.
09
Từ phòng nhị tiểu thư họ Lâm đi ra, ta liền thấy Lâm Hoài Tín đứng đợi trước cổng sân, hai tay lạnh cóng.
Hắn chau mày, ánh mắt đầy lo lắng, vội hỏi ta có chịu ấm ức gì không.
Ta mỉm cười, còn chưa kịp lên tiếng thì một nha hoàn trong phòng đã chạy ra gọi:
"Nguyên cô nương, xin hãy nán lại một chút! Phu nhân nhà tôi nói, mời cô ở lại uống ly rượu mừng."
Ta còn chưa kịp phản ứng, Lâm Hoài Tín đã ngẩn người, buột miệng thốt lên một tiếng "A?".
Ta bật cười, trêu chọc hắn:
"Tam lang đọc nhiều sách thánh hiền, sao hôm nay lại ngơ ngẩn thế này?"
Rồi ta đặt chiếc hòm trang điểm vào lòng hắn, cười tủm tỉm:
"Bây giờ ta đã là khách quý của Lâm phu nhân rồi, phải làm phiền tam công tử tiếp đãi chu đáo rồi."
Hắn ngẫm nghĩ một lát, sau cùng lông mày cũng giãn ra, cười có chút ngốc nghếch, sau đó làm một động tác mời đầy trịnh trọng:
"Nguyên cô nương, xin mời."
Trong lòng vẫn nhớ mẹ còn đợi ở nhà, hôm ấy ta chỉ ngồi một lát rồi sớm cáo từ.
Trước khi rời đi, nha hoàn bên cạnh Lâm phu nhân đã gọi ta lại, trao thêm một bao tiền, nói là vì Lâm phu nhân quý trọng tay nghề của ta, muốn thưởng thêm.
Ta khéo léo từ chối, mỉm cười đáp:
"Nếu phu nhân thực sự coi trọng ta, mong rằng sau này có công việc gì, có thể nhiều lần tiến cử ta."
Nhớ ra điều gì đó, ta bèn gọi nha hoàn lại:
"Chiếc trâm bạc ấy không cần trả lại, coi như quà mừng ta tặng nhị tiểu thư."
Lâm Hoài Tín giúp ta dắt xe lừa ra ngoài, không nói không rằng liền nhét vào xe ta một đống hạt dưa, lạc, bánh ngọt, điểm tâm.
"Coi như chia chút may mắn, lần này đừng từ chối ta nữa."
Đôi mắt hắn long lanh, trông như một con ch.ó nhỏ vừa bị ấm ức vậy.
Ta bất đắc dĩ mỉm cười, đành phải nhận lấy.
"Giờ thu hoạch đã xong, huynh cũng nên thường xuyên ở nhà, bầu bạn với cha mẹ nhiều hơn."
Ta giúp hắn chỉnh lại áo choàng, dịu dàng dặn dò:
"Cha mẹ huynh cũng là người hiểu chuyện, nếu huynh cứ xa cách vì ta, ngược lại sẽ khiến họ càng khó mở lời."
Lâm Hoài Tín tâm tư đơn thuần, không giỏi tính toán vòng vo. Nghe ta nói vậy, hắn lặng lẽ suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng mới gật đầu.
Ta nắm lấy dây cương, chuẩn bị lên đường, nhưng đột nhiên Lâm Hoài Tín giữ chặt lấy thành xe.