Ta dõi theo kiệu hoa của nàng đi xa, niềm vui rộn ràng khắp chốn, nhưng ta lại thấy có chút thê lương.
Thương nàng, cũng thương chính ta.
Bởi vì tháng sau, ta phải đến phủ của Lâm Hoài Tín.
*
Nhị tỷ của hắn sắp xuất giá, mẫu thân hắn cố ý phái người tới mời ta đến chải tóc.
Ta gạt hắn ra, nhận lấy tiền đặt cọc, nhận luôn công việc này.
Lâm Hoài Tín lo ta gặp cha mẹ hắn, bọn họ sẽ làm khó ta.
Ta cười hỏi hắn:
"Cha mẹ huynh đã dạy dỗ được một người con hòa nhã như huynh, tất nhiên cũng không thể là những kẻ hung ác gian tà, đúng không?"
Hắn lặng lẽ gật đầu.
Ta không muốn tạo thêm gánh nặng cho hắn, liền cười bảo:
"Huynh xem, mẫu thân huynh cho ta tiền đặt cọc nhiều hơn những nhà khác không ít, hẳn sẽ không gây khó dễ cho ta đâu."
Trung thu năm nay trời âm u, gió bấc gào rít, hắn không đáp lại, chỉ cởi áo choàng của mình, khoác lên người ta.
Lúc đó, ánh mắt hắn kiên định, nói với ta:
"Thanh Tuệ, ta biết mình nên làm gì."
Sau đó, hắn càng vùi đầu vào công việc nặng nề.
Hắn cũng giống như ta, muốn tích góp bạc, muốn tự lập mưu sinh.
Như vậy, đợi đến khi hắn mua được một tiểu viện, có năng lực tự lập môn hộ, thực sự có thể nuôi sống ta và mẹ, hắn mới có thể thuyết phục cha mẹ mình.
Đôi khi ta sợ hãi hy vọng mà hắn trao cho ta.
Dù với tình cảnh hiện tại, ta có thể tùy tiện chọn một người nông phu hay đồ tể để gả đi, cuộc sống chưa chắc đã tốt đẹp, nhưng ít ra vẫn có thể lấy chồng.
Thế nhưng được gả cho người trong lòng, vẫn luôn là ước mong đẹp đẽ nhất của ta về nhân duyên.
Cho nên dù kết cục có ra sao, ta vẫn muốn đánh cược một lần vì tia hy vọng ấy.
Chỉ mong không hối hận, chỉ mong không thẹn với lòng.
08
Ngày ta đến Lâm phủ chải tóc cho nhị tiểu thư, ta cố ý chọn một bộ y phục thanh nhã sạch sẽ.
Mẹ ta vốn chuẩn bị sẵn rất nhiều món trang sức mà bà tiếc mãi không nỡ dùng, muốn ta ăn vận thật lộng lẫy khi đến cửa, để tránh bị nhà họ Lâm xem thường.
Ta lắc đầu, nói:
"Con đi làm việc, những thứ này đeo lên người chỉ thêm vướng víu. Con chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, bọn họ không có lý do gì để khinh thường con."
Mẹ ta vẫn lo lắng, đuổi theo xe lừa của ta một quãng dài.
Ta nhảy xuống xe, dìu bà, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng ánh mắt lại ngập đầy âu lo:
"Tuệ nhi, đừng ấm ức chính mình, nhất định đừng. Mẹ vẫn còn làm lụng được, nếu họ không cần con, mẹ nuôi con. Con mãi mãi là bảo bối trong lòng mẹ..."
"Mẹ..." Sóng mũi ta cay xè, ta cố nén nước mắt, "Tuệ nhi biết rồi. Bảo bối của mẹ, tuyệt đối sẽ không để người khác giẫm đạp như cỏ rác."
Ta vỗ về mu bàn tay bà, kéo bà sang nhà vị đại nương hàng xóm, thấy trời sắp mưa, ta khuyên bà cứ ở trong phòng cùng đại nương làm chút việc thêu thùa.
"Mẹ chờ con về, chúng ta cùng hấp bánh bao ăn nhé."
Ta cười với bà một cái, rồi ngồi lại lên xe lừa, hướng về Lâm phủ mà đi.
*
Từ xa, Lâm Hoài Tín đã đứng chờ ở góc đường. Vừa thấy xe ta, hắn liền sải bước chạy đến dắt lừa giúp ta.
Hắn cười nói:
"Sắp vào đông rồi, sáng sớm thế này trời vẫn còn âm u lắm."
Ta khoác hòm đồ lên lưng, cũng dịu dàng cười với hắn:
"Chải tóc cho tân nương phải dậy thật sớm, nếu không lỡ giờ lành, ta có trăm cái mạng cũng không đủ đền."
Lâm Hoài Tín giúp ta dắt xe, còn ta bước thẳng vào hậu viện của Lâm phủ.
Nha hoàn vén rèm lên, ta vừa ngẩng đầu đã thấy Lâm phu nhân ngồi ở vị trí chính giữa, cùng một đám nữ quyến trong phòng chăm chú quan sát ta.
Ta bình tĩnh hành lễ:
"Các vị phu nhân, tiểu thư bình an. Ta là Nguyên Thanh Tuệ, hôm nay đến đây để chải tóc cho nhị tiểu thư Lâm gia."
Lời đầu tiên Lâm phu nhân thốt ra chính là một câu răn đe:
"Bảo nha hoàn trông cửa đi truyền lời, nội viện này toàn là nữ quyến, đám nam nhân đừng có lảng vảng vào quấy rầy."
Ta biết câu này là để ngăn Lâm Hoài Tín, không cho hắn vào giúp ta giải vây.
Nhưng không sao cả, ta cũng chẳng cần trốn sau lưng nam nhân.
Chỉ biết khóc thì chẳng thể giải quyết đại sự gì trong đời.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Vậy nên ta thản nhiên bước qua đám đông, đến phía sau nhị tiểu thư, bắt đầu tập trung chải tóc búi đầu cho nàng.
Trong lúc ta làm việc, cả căn phòng yên ắng lạ thường, ngoài tiếng ho khẽ, không một ai lên tiếng.
Nhưng ta chỉ chuyên tâm vào tân nương, cũng không thấy có gì đáng ngại.
Thấy ta sắp làm xong, Lâm phu nhân mới lên tiếng:
"Nghe danh thủ nghệ của Nguyên cô nương vừa khéo vừa nhanh, hôm nay xem như được mở mang tầm mắt."
Ta mỉm cười đáp:
"Đã ăn cơm bằng nghề này, tất nhiên phải rèn luyện cho tốt, nếu không chẳng phải phụ lòng phu nhân đã coi trọng tôi sao?"
"Nguyên cô nương đúng là biết ăn nói."