Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn nổi giận, nhưng ta vẫn kiên quyết trả lại túi bạc.
"Lâm Tam Lang, nếu huynh thật sự muốn giúp ta, thì hãy dò hỏi giùm ta xem, không chỉ trong huyện chúng ta, mà cả hai thành Vân, Nguyệt lân cận, có nhà nào đang thiếu nha hoàn chải tóc không?"
Thấy hắn vẫn cúi mặt trầm ngâm, ta liền nhẹ nhàng nắm lấy tay áo hắn, dịu giọng nói:
"Cho người ta con cá, chi bằng dạy người ta cách câu cá. Đây chẳng phải chính huynh đã từng dạy ta sao? Huynh nói xem, có phải đạo lý này không?"
Hắn ngước mắt nhìn ta, như thể muốn phản bác, nhưng cuối cùng chỉ thở dài bất lực.
Ta cười trêu hắn:
"Có phải huynh hối hận vì đã dạy ta học chữ không?"
Lâm Hoài Tín lắc đầu:
"Ta chỉ mong những gì ta dạy, thực sự hữu ích cho nàng."
Hắn ghé sát lại, nở nụ cười rạng rỡ:
"Nhìn bộ dạng cứng cỏi của nàng hôm nay, xem ra nàng đã đọc sách thấm nhuần vào lòng rồi. Vậy thì, vi sư nên cảm thấy mãn nguyện mới phải."
Đôi mắt cười của hắn quá mức rực rỡ, ta không dám nhìn thẳng, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng lên, vội vàng quay đầu bước vào trong nhà.
Ta ngồi xuống trước bàn, trong lòng vẫn còn rối bời, thì mẹ ta bật cười nói:
"Tuệ Tuệ, con nghe đi."
Ta giật mình, lắng tai nghe ngóng, chợt nhận ra tiếng nước chảy bên ngoài.
Lâm Hoài Tín đang múc nước.
Vì ta không nhận bạc của hắn, nên hắn liền tìm cách giúp đỡ ta bằng những việc khác.
Khoảnh khắc ấy, ta hạ quyết tâm, nhìn mẹ và nói:
"Mẹ, hãy dạy con cách chải đầu đi. Con không thể cứ để mẹ nuôi mình cả đời được."
Ánh mắt ta vô tình lướt qua chồng sách đặt trên đầu giường, bỗng lóe lên một ý tưởng hay ho.
06
Mùa thu hoạch vừa qua, việc cưới gả trong vùng rất nhiều, mẹ ta tuy lấy công ít, nhưng lại có không ít nhà mời bà đến chải tóc cho tân nương.
Ban đầu ta chỉ có thể đi theo phụ mẹ một tay, nhưng theo thời gian, mẹ dạy ta ngày càng nhiều, dần dà ta cũng có thể tự mình làm được.
Ta nói với các cô nương trong làng rằng mình không lấy tiền, chỉ coi như tập luyện, vậy nên họ rất vui vẻ tìm đến ta chải đầu. Nhờ thế, tay nghề của ta càng ngày càng thuần thục.
Thêm vào đó, ta biết chữ, những ngày không ra ngoài có thể giúp người khác viết thư gia đình.
Tuy tiền kiếm được chẳng đáng bao nhiêu, nhưng tích cóp từng chút một, vẫn có thể sống qua ngày.
*
Ngày cha ta rước Lưu tam tiểu thư vào cửa, đúng lúc ta đến nhà một vị lão phu nhân của gia đình thân sĩ trong thành chải tóc.
Lão phu nhân thấy ta tay nghề tinh tế, bèn thưởng thêm cho ta chút bạc.
Ta cảm thấy có chút ngại ngùng, bèn gọi cô cháu gái nhỏ của bà đến, búi cho bé một kiểu tóc đáng yêu như búp bê trong tranh vẽ. Lão phu nhân nhìn ta, vẻ mặt tràn đầy tán thưởng:
"Ngươi để lại địa chỉ đi, cứ ở nhà chờ tin, ta sẽ giới thiệu ngươi cho những người khác."
Ta vội vàng cúi đầu tạ ơn, mãi đến khi trời nhá nhem mới lên xe lừa trở về.
Bởi lẽ bị trễ mất một lúc, khi về đến huyện thì trời đã sẩm tối.
Theo lý mà nói, sau khi mặt trời lặn, hầu hết các gia đình đều đóng cửa nghỉ ngơi, lẽ ra phải rất yên tĩnh.
Thế nhưng càng về gần nhà, ta càng nghe thấy tiếng huyên náo.
*
Tiểu tư bên cạnh Lâm Hoài Tín tên là Hoài Sinh, từ xa đã vội vã chạy đến, vừa thấy ta liền thấp giọng khuyên nhủ:
"Nguyên cô nương, hay là cô cứ tránh đi đã."
Vừa nói, hắn vừa định kéo ta đi theo hướng khác.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta đứng yên tại chỗ, vội hỏi:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hoài Sinh gãi đầu, nói:
"Không phải hôm nay cha cô đón Lưu tam tiểu thư vào cửa sao? Ai ngờ cô ta lại bỏ trốn theo người khác. Cha cô đoán chắc là mẹ cô giở trò, giờ đang làm loạn lên kìa!"
"Lão ta phát điên gì vậy!"
Ta nghe xong thì m.á.u nóng bốc lên đầu, lập tức xắn tay áo đi về phía nhà mình, Hoài Sinh không kịp cản lại.
Vừa chen qua đám đông, ta liền thấy cha ta lảo đảo ngã về phía mình.
Ta vội vàng né sang bên, mặc kệ ông ta đập thẳng xuống đất, toàn thân phủ đầy bụi bẩn.
"Ngươi... ngươi đúng là đồ nữ nhân chanh chua!"
Ngay sau đó, ta thấy Lâm Hoài Tín vừa cất lời dịu dàng khuyên nhủ, vừa lùi dần về phía sau:
"Bá mẫu, có chuyện gì cũng có thể từ từ nói, nếu người thực sự ra tay, bị người ta bắt vào phủ nha thì Thanh Tuệ sẽ làm sao đây?"
Nghe thấy tên ta, mẹ lập tức dừng bước.
Ta tiến lên vài bước, lúc này mới thấy rõ trong tay bà đang cầm một cây kéo sắc bén.
Khoảnh khắc đó, ta như nhìn thấy lại dáng vẻ ngày xưa của bà—một nữ nhân kiên cường không sợ trời, không sợ đất.
Ta cầm lấy cây kéo trong tay mẹ, nhẹ nhàng nói:
"Nếu mẹ vẫn phải chịu đựng kẻ bạc tình này, thì sau này con mới không biết phải sống ra sao."
Cha ta lăn lộn trên đất, vừa bò dậy vừa lớn tiếng mắng:
"Mẹ ngươi điên rồi! Ngươi mau trông chừng bà ta đi!"