Binh lính lập tức nói: ” Mấy cái quân hạm mà thượng tướng Burney mang đội đi theo đột nhiên biến mất, hiện tại đã mất đi liên hệ.”
Roy nhăn mi, không nói câu nào, bước nhanh về hướng phòng chỉ huy. Lam Hàn Phong cách cửa nghe được vài câu, bất quá cậu cũng không biết ai là thượng tướng Burney, chỉ biết là phỏng chừng thật là có việc gấp, tiếng bước chân Roy rời đi có vẻ rất dồn dập.
Lục xà nghiêng đầu, nói: “Chủ nhân, có phải hay không có sự tình chơi rất tốt muốn phát sinh.”
Lam Hàn Phong nhìn xuẩn xà e sợ thiên hạ không loạn, trợn trắng mắt. (Vanthulau.wordpress.com)
Roy rời đi thật lâu, vẫn không có lộ diện, đại khái hai giờ sau, có binh lính lại đây đưa bữa tối cho Lam Hàn Phong. Bữa tối trong quân hạm đều giống với các loại thức ăn nhanh, đồ hộp, kém hơn nhiều so với sự xa hoa của phủ tướng quân. Binh lính vừa ly khai, cửa phòng Lam Hàn Phong liền bị gõ vang,thanh âm “Đông đông đông”, vừa dày vừa nặng, hơn nữa nơi phát ra thanh âm có chút thấp, thuyết minh người tới tương đối thấp.
Lam Hàn Phong mở cửa nhìn lên, liền thấy Đường Cuồn Cuộn ngồi ở cửa. “Cuồn cuộn? Ngươi tại sao lại đến đây?” Lam Hàn Phong nhìn lên, cả ngày đều không gặp đến cuồn cuộn tròn vo, lúc này đương nhiên cao hứng, đem nó ôm lên vào trong phòng, nói: “Ngươi ăn cơm chiều chưa?”
Lục xà khinh thường nói: “Chủ nhân, ngươi có mới nới cũ, ngươi đều không ôm ta, lại ôm thám tử đến từ Đường môn này.”
Đường Cuồn Cuộn thẹn thùng nói: “Tađã ăn cơm chiều, bất quá còn chưa ăn no đâu.” Lam Hàn Phong lập tức cầm ra một cây trúc, đưa cho Cuồn Cuộn.
Đường Cuồn Cuộn mừng rỡ, ôm cây trúc dùng lực cắn, nói: “Thật sự là ăn quá ngon. Nga đúng rồi, là chủ nhân để cho ta đến đây nhìn ngươi, hắn nói vào cửa nhất định phải gõ cửa rồi mới đi vào.”
Lam Hàn Phong: “…”
Đường Cuồn Cuộn nói: “Chủ nhân gặp chuyện phiền toái, không thể cùng ngươi, liền để cho ta tới. Chủ nhân nói có ta bồi ở bên cạnh ngươi, ngươi liền không cần sợ.”
Đường Cuồn Cuộn tự hào vỗ vỗ ngực của mình, bộ dáng kia rất khả ái. Lam Hàn Phong nhịn không được cười, lục xà bên cạnh đã cười đến lăn lộn trên đất.
Lam Hàn Phong hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Thoạt nhìn rất nghiêm trọng. Đường Cuồn Cuộn nghiêm trang nói: “Sự tình này ngươi hỏi ta là được rồi, ta đã ở cùng chủ nhân thật nhiều năm, đối với việc này, người khác đều không biết, nhưng là ta biết.”
“Nga?” Lam Hàn Phong nghe hắn nói thần thần bí bí, liền càng hiếu kỳ. Đường Cuồn Cuộn cắn trúc nói: “Nghe binh lính nói, là có mấy chiếc quân hạm đột nhiên biến mất, mất đi liên hệ.”
Lam Hàn Phong cái hiểu cái không, liền gật gật đầu, cậu không có nghiên cứu với mấy chuyện hành quân đánh nhau.
Đường Cuồn Cuộn tiếp tục nói: “Phiền toái liền phiền toái, mấy chiếc quân hạm kia là dùng để chở vật tư, cơ bản tất cả đều là thực vật cùng nhu yếu phẩm, biến mất như vậy, mọi người liền không có thức ăn.”
“Cái gì?” Lam Hàn Phong lúc này nghe hiểu, bọn họ phải ngồi quân hạm hơn nửa tháng, làm sao có thể thiếu đồ ăn, ai có thể không ăn không uống hơn nửa tháng, kia còn làm saođánh nhau.
Đường Cuồn Cuộn nói: “Cho nên mọi người rất sốt ruột a. Nếu thật sự là không tìm được mấy cái quân hạm kia, nhất định phải trở về địa điểm xuất phát.” Lam Hàn Phong nhăn mi, nếu thật sự tìm không thấy, kia đích xác chỉ có thể trở về địa điểm ban đầu, một lần nữa chuẩn bị lại nhu yếu phẩm rồi mới xuất phát. Cậu hiện tại chỉ có thể may mắn, bọn họ là vừa đi ra một ngày, nếu là đi ra mười ngày tám ngày, cậu liền thật sự muốn khóc.
Bọn họ nói chuyện, bỗng nhiên liền nghe đến thanh âm của Natasha tiểu thư ở bên ngoài, bén nhọn nói: “Cái gì? Ngươi nói cái gì a? Không có thức ăn? Chúng ta đây chẳng phải là muốn chết đói! Ta không muốn đói chết, ta không cần đói chết. Ta muốn gặp Roy ca ca!”
Lam Hàn Phong nhất thời đau đầu, Natasha tiểu thư lại tăng thêm phiền. Binh lính muốn ngăn lại Natasha tiểu thư, nhưng là lại không dám cứng đối cứng, ai chẳng biết phụ thân của Natasha tiểu thư là trưởng bối thân cận Lance quốc vương bệ hạ, hiện tại có thể xem như quyền cao chức trọng, không phải vậy Natasha tiểu thư cũng sẽ không điêu ngoa tùy hứng như thế.
Nếu là bị thương một sợi tóc của Natasha tiểu thư, phỏng chừng cả nhà đều bị liên lụy.
Natasha cũng không biết Roy ở phòng chỉ huy, khóc nháo xông vào phòng của Lam Hàn Phong. Nàng vừa tiến đến liền nói: “Roy ca ca, chúng ta mau chóng về đi thôi, muội không muốn chết a, không nghĩ đói chết…”
Nàng nói đến một nửa, liền nhìn đến trong phòng không có Roy tướng quân, ngược lại có tướng quân phu nhân làm nàng chán ghét nhất, còn có hai con quái vật và một con vật vừa đen trắng vừa béo.
“A a a a a!” Natasha bén nhọn phát ra một chuỗi âm thanhcá heo, dọa binh lính đi theo phía sau, “Người tới! Có quái vật! Có quái vật muốn tập kích ta!” Lam Hàn Phong cùng hai con giảo cơ xà của cậu bị dọa giật mình một cái, cả người đều run lên mấy phát, sau đó nhìn nhìn nhau, ánh mắt nhìn Natasha đều giống như là nhìn một người ngu ngốc.
Đường Cuồn Cuộn bình tĩnh cắn gậy trúc, khẩu khí bình thản mở miệng nói: “Không cần để ý, quen rồi liền tốt.”
Xem ra Đường Cuồn Cuộn đã quen thấy Natasha tiểu thư cố tình gây sự cùng thanh âm cá heo kia.
Cá heo âm giằng co nửa phút, đột nhiên ngưng bặt…
Natasha tiểu thư bị dọa ngất đi…
Khóe mắt của Lam Hàn Phong giật một cái, cơ nhục đều ở nhảy lên. Binh lính hoảng sợ, nhanh chóng nói: “Tướng quân phu nhân, thuộc hạ trước đem Natasha tiểu thư mang đi.”
Lam Hàn Phong gật gật đầu.
Nói đến Natasha, kỳ thật chính là một tiểu thư bị nuôi thành điêu ngoa. Nhà nàng xuất thân từ quý tộc, các đời trôi qua đều rất có tiền. Hiện tại Lance quốc vương bệ hạ cùng Natasha gia tộc coi như là thân cận, cho nên bộ tộc của Natasha này liền càng được ưu ái.
Natasha thích Roy tướng quân, điều này căn bản không phải là điều bí mật gì, mọi người đều biết rõ ràng.
Roy tướng quân xuất thân rất bình thường, bất quá vũ lực kinh người, khi còn ở trường học thành tích vô cùng phi thường. Từ sau khi tốt nghiệp quân giáo, một đường từ binh lính lên tới tướng quân, chiến công lớn lao, được quốc vương đã qua đời rất coi trọng. Dần dần Roy tướng quân liền biến thành địa vị dưới một người trên vạn người.
Phụ thân Natasha muốn mượn sức Roy tướng quân, cho nên vốn muốn đem Natasha gả cho Roy tướng quân, bất quá hôn sự nhắc đến vài lần đều không thành công, bị Roy từ chối.
Không ít người đều có suy đoán, khẳng định là Roy tướng quân trong lòng đã có ánh sáng của mình, cho nên mới không chịu nhận Natasha tiểu thư. Sau đó, Theo đưa nhân ngư vương tử đến hòa thân, hi vọng có thể biến chiến tranh thành tơ lụa. Lance quốc vương cũng chưa thấy qua Theo Nhân Ngư, hắn đương nhiên khinh thường cưới một chủng tộc đê đẳng như thế về làm vương hậu, liền chuẩn bị tìm một người có địa vị không tồi lắm trong đám quần thần, đem nhân ngư vương tử gả qua.
Cuối cùng người được tìm đến lần này là Roy tướng quân, lần này Roy ngược lại là không có cự tuyệt, hôn sự đúng hạn mà tới, bất quá đây là một hôn sự rất keo kiệt, keo kiệt đến thậm chí không có hôn lễ.
Natasha biết được sự tình Roy tướng quân kết hôn, lại khóc lại nháo, đến phủ tướng quân, mỗi ngày khó xử tân tướng quân phu nhân, Roy phủ đệ từ nay về sau mỗi một khắc đều ầm ĩ.
Roy cũng không thích tướng quân phu nhân yếu đuối của mình, cho nên khi Natasha cố ý khi dễ tướng quân phu nhân, hắn cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt. Roy tướng quân là một người thông minh, vì một Theo nhân ngư không có thế lực, không đáng để đắc tội bộ tộc Natasha.
Nửa đêm, Lam Hàn Phong nhìn nhìn thời gian, bất quá ngoài cửa sổ vẫn đều là tối như mực, căn bản không thể phân biệt rõ ràng.
Cậu ban ngày ngủ khá là nhiều, buổi tối liền bắt đầu *** thần tỏa sáng, giống như cái cảm giác mềm nhũn kia chỉ là ảo giác mà thôi.
Cậu đứng lên lười biếng duỗi eo, vừa đem tay nâng cao thì”Ầm vang” một tiếng, toàn bộ quân hạm mãnh liệt chấn động, Lam Hàn Phong động tác cứng đờ, thiếu chút nữa liền bị hoảng ngã, cậu nhanh chóng đỡ lấy vách tường đứng vững. Đôi giảo cơ xà liền không được may mắn như cậu, trực tiếp bị quăng ra từ trên giường, đánh vào góc vách tường.
Lục xà kêu to lên: “Trời của ta a, thận của ta đều muốn lộn ra!”
Đường Cuồn Cuộn đang ngồi ngủ gà ngủ gật, quân hạm nhoáng lên, nó liền “Cô lỗ lỗ” bên trái lăn đến bên phải. Lam Hàn Phong nhìn thấy, nhanh chóng thò tay đem nó ngăn lại, miễn cho đem quân hạm bị đụng ra một cái hố, phải biết thể trọng của Đường Cuồn Cuộn là không phải đùa đâu.
Đường Cuồn Cuộn mơ mơ màng màng tỉnh lại đây, nói: “Di, nên ăn điểm tâm sao?” “Ầm vang” lại là một trận nổ, chấn động lúc này thực sự rất lớn, toàn bộ phòng giống như đều bị lật tung, Lam Hàn Phong thật sự không thể giữ ổn định được, bị quăng đi ra, phía sau lưng đánh vào trên tường.
Đường Cuồn Cuộn lúc này mới tỉnh hoàn toàn, lập tức ngồi dậy, nói: “Không tốt, có phải hay không quân hạm gặp công kích?”
Theo hai tiếng nổ, bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập, có binh lính hô: “Khẩn cấp đề phòng, quân đội gặp được công kích không rõ.” Lam Hàn Phong bị ngãánh mắt đều đầy sao, tâm nói đây là khởi hành bất lợi, đầu tiên là không thức ăn, hiện tại lại bị đến công kích không rõ.
Xem ra mình đi cùng với Roy tướng quân không phải là một lựa chọn sáng suốt, sớm biết thế cậu thà tự xử lý ba tháng!
Đường Cuồn Cuộn tức vỗ ngực cậu nói: “Không phải sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi!” Nó vừa mới dứt lời, quân hạm lại rung một cái, Đường Cuồn Cuộn rất tròn, trực tiếp lăn đi ra. Lam Hàn Phong nhanh chóng chụp tới, đem nó bắt lấy.
“Lam Hàn Phong!”
Roy tướng quân vội vàng đuổi tới, đẩy cửa ra nhìn thấy cậu bình yên vô sự nhẹ nhàng thở ra, nói: “Đi theo ta.”
Lam Hàn Phong vừa đứng vững, liền bị Roy kéo lấy cổ tay, kéo đi ra. “Chủ nhân chờ chúng ta với!” Giảo cơ xà cùng Đường Cuồn Cuộn chạy phía sau. Quân hạm rung phi thường kịch liệt, tựa hồ công kích không rõ này vẫn chưa từng gián đoạn.
Roy cơ hồ là chạy, đem cậu đưa đến gian phòng ở trong góc, dùng lực đẩy cậu vào.
Này là gian phòng rất kỳ quái, bên trong trống trơn, cơ hồ cái gì đều không có, một góc lại có rất nhiều nhu yếu phẩm, có nước cùng thực vật, còn có hòm thuốc cấp cứu. Chính là, trong phòng rất bình tĩnh, một chút cũng không cảm giác được đung đưa.
Lam Hàn Phong kỳ quái nhìn nhiều vài lần, cũng không phải công kích đình chỉ, bên tai cậu còn có thanh âm ầm vang, đứng ở ngoài cửa Roy bởi vì kịch liệt chấn động, thiếu chút nữa đứng không vững, chỉ là cách một cánh cửa, bên trong thế nhưng im lặng khiến tâm của người kinh hãi.
Roy nói: “Không được đi ra, ở bên trong này rất an toàn.”
Hết chap 11.