Leslie mặc một thân quần áo quốc vương, thoạt nhìn còn thật đẹp trai, trên mặt vẫn cứ không chút biểu tình, thoạt nhìn vô cùng khiến người kiêng kỵ.
Laurent nhìn có chút ngây người, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Laurent vốn là đi ra cùng hắn, thế nhưng đi chậm lại phía sau hai bước, như người hầu đứng ở bên người hắn. Thế nhưng đi được không lâu, Laurent liền muốn trở về vị trí của mình, hắn cũng không thể đi cùng Leslie tới chỗ vương vị.
Leslie thật giống như phát hiện ra, dừng chân lại, quay đầu, nói: “Lại đây.” Laurent sững sờ, sửng sốt hai giây đồng hồ, mới phát hiện Leslie là gọi hắn. Laurent đầu óc mơ hồ, không biết Leslie gọi mình làm gì.
Leslie liền vẫn đứng không đi chờ hắn, Laurent phát hiện tất cả mọi người dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn sang, hắn có chút lúng túng, đi nhanh qua, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy…”
Leslie không nói lời nào, thẳng thắn nắm lấy tay hắn, sau đó lôi kéo hắn cùng đi lên bậc thang.
Laurent vô cùng sợ hãi, khu vực này không phải là chỗ hắn có thể đứng, hắn nhanh chóng nói: “Les… Quốc vương bệ hạ, ta vẫn là qua bên kia đứng đi.” Hắn nói xong, Leslie vẫn cứ không nói lời nào, cứng rắn kéo hắn đứng cùng, sau đó đem người đặt ở một chỗ ngồi.
Laurent toàn thân đều cứng đờ, còn chưa phản ứng lại là mình ngồi ở chỗ nào, liền nghe đến mọi người rối loạn tưng bừng, quả thực muốn vỡ tổ.
Laurent nhanh chóng nhìn chung quanh một chút, nhất thời kinh sợ đến mức mở to hai mắt, đều cố không được vấn đề xưng hô, nhỏ giọng dồn dập nói: “Leslie, ngươi làm gì a? Đây là vị trí vương hậu!” “Ta đương nhiên biết.” Leslie biểu tình bình thản, chăm chú nhìn hắn, nói: “Lẽ nào ngươi không nghĩ cùng với ta sao?”
Laurent bị hắn hỏi đến á khẩu không trả lời được, trừng hai mắt một câu nói cũng không nói được.
Mà ngay tại lúc này, Leslie đã ngồi xuống vị trí quốc vương, sau đó dặn dò người hầu tiếp tục phân đoạn tiếp theo.
Người hầu phản ứng coi như nhanh, thế nhưng phía dưới mọi người lại đều choáng váng, dồn dập bắt đầu nghị luận. Bọn họ còn chưa từng thấy nam tính nhân ngư cùng nam tính nhân ngư kết hôn, đặc biệt là quốc vương bệ hạ lại muốn cưới một nam tính nhân ngư.
Có người cảm thấy buồn nôn, lộ ra biểu tình khinh thường, tựa hồ cũng không muốn tiếp tục xem lễ, muốn rời khỏi sân. Thế nhưng bọn hắn vừa mới đi về phía cửa lớn, liền thấy bên ngoài đột nhiên nhiều hơn rất nhiều binh lính cùng cơ giáp, quả thực giống như là muốn đánh trận, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Những người kia sợ đến liền lui trở về, đã không dám càng đi về phía trước. Lam Hàn Phong sờ sờ cằm, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Nguyên lai Leslie cũng đã chuẩn bị xong, bằng không sao lại dám làm trắng trợn như thế, dĩ nhiên mang cả quân đội tới.”
Roy nói: “Không thì làm sao có thể làm cho người khác có mồm mà không dám nói?”
Lam Hàn Phong nói: “Leslie còn thật lợi hại.”
Roy sau khi ghen tị xong Laurent, lại bắt đầu đố kị Leslie.
Bởi vì quân đội cùng cơ giáp bên ngoài, mặc dù có người có dị nghị, thế nhưng ai cũng không dám nói ra khỏi miệng. Laurent trong lòng mừng rỡ như điên, nhưng cũng phi thường bất an. Hắn thật cao hứng có thể cùng Leslie quang minh chính đại cùng nhau, thế nhưng hắn không muốn trở thành phiền phức của Leslie. Leslie tựa hồ nhìn ra được bất an của hắn, nói: “Ngươi không cần phải lo lắng, ngươi có thể làm bạn với ta, ta đã rất cao hứng.”
Laurent sững sờ, nhìn Leslie biểu tình có chút không thể tin tưởng, không nhịn được nói: “Ta lần đầu tiên nghe ngươi nói… Tâm tình của ngươi…”
Leslie luôn mang một bộ dáng rất lạnh lùng, dưới cái nhìn của Laurent thì hắn là người không quen biểu đạt tâm tình của mình. Laurent bây giờ nghe hắn nói như vậy, tim đều đập nhanh.
Leslie một mặt bình tĩnh nhíu mày, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn thì thầm, nói: “Mỗi lần nói muốn ngươi, không phải là biểu đạt tình cảm của ta hay sao?” Laurent nhất đỏ mặt, không dám nhìn Leslie nữa, chỉ có thể bất an gục ở chỗ đó. Leslie nói tiếp: “Ngươi không chỉ có thể hầu ở bên cạnh ta, còn có thể giúp ta phân ưu giải nạn, giúp ta lãnh binh đánh trận, ta rất là cao hứng.”
Đại điển đã thuận lợi tổ chức xong, trung gian hoàn toàn không có ai ra tới quấy rối, tiến hành thuận lợi ngoài ý muốn. Laurent còn không thể tin được, ngơ ngơ ngác ngác cùng Leslie rời đi.
Roy cùng Lam Hàn Phong cũng ly khai, bọn họ chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, mấy ngày nữa trở về khu R. Khi đi ngang qua phòng ăn, Lam Hàn Phong nghe thấy thanh âm Leslie nói chuyện, cậu ngó sang, nguyên lai Leslie cùng Laurent ở bên trong, hai người đang dùng món. Chỉ sợ là vừa nãy ở trên cung điện chưa kịp ăn thứ gì.
Lam Hàn Phong bỗng nhiên cũng có chút đói bụng, nói: “Không bằng chúng ta đi vào ăn uống chùa?”
Roy ngược lại là không có ý kiến, liền bị Lam Hàn Phong lôi kéo đi vào. Laurent thấy đột nhiên có người tiến vào, nhìn kỹ lại, dĩ nhiên là Lam Hàn Phong cùng Roy. Hắn có chút cao hứng muốn đứng lên nghênh tiếp, thế nhưng lại có chút lúng túng.
Lam Hàn Phong tiến vào liền nói: “Chúc mừng chúc mừng, có lì xì hay không a?” Laurent ngượng ngùng, cho là Lam Hàn Phong đang trêu ghẹo chính mình, nói: “Vương tử điện hạ, ngài nói đùa.”
Lam Hàn Phong cùng Roy cũng ngồi xuống ăn cơm, Lam Hàn Phong nói: “Qua một thời gian ngắn chúng ta muốn đi, hai đứa con trai của ta còn ở khu R, ta vội về chăm nhi tử.”
Laurent lập tức nói: “Nói cũng đúng, sợ rằng bọn nhỏ quá nhỏ, không thể rời đi người thân lâu.”
Laurent nhớ tới hai đứa con trai của Lam Hàn Phong, không nhịn được cùng Leslie chia sẻ, nói: ” Hai đứa bé của Lam Hàn Phong điện hạ đều phi thường đáng yêu, chính là thoạt nhìn hơi nhỏ…”
Hắn lải nhải nói, Leslie liền nhíu nhíu mày, nói: “Ngươi yêu thích đứa nhỏ?” Laurent sững sờ, sợ hắn hiểu lầm, nhanh chóng lắc đầu, nói: “Ta chính là cảm thấy được hai đứa bé kia đáng yêu, ngươi không nên hiểu lầm.”
Leslie nói: “Này có cái gì đâu? Nếu như ngươi yêu thích, cũng làm người ta đi tìm mấy đứa khả ái trở về nhận nuôi.”
Laurent lại sững sờ.
Roy bỗng nhiên phun ra một câu, “Không phải ruột.”
Roy chính là tới tìm bọn hắn hết giận, hắn nói xong liền bị Lam Hàn Phong ngang liếc mắt một cái.
Leslie cũng không để ý, nói với Laurent: “Ngươi có thể tùy ý chọn, xem đứa nào đáng yêu, yêu đứa nào liền nhận nuôi đứa nào, tư chất cùng bộ dạng đều là có thể chọn lựa, chẳng lẽ lại không hoàn mỹ bằng ruột?”
Laurent trố mắt ngoác mồm, nửa ngày nói không ra lời.
Lam Hàn Phong: “…”
Lam Hàn Phong cũng trợn tròn mắt, lòng nói tùy ý chọn, tại sao lại giống như là thổ phỉ cướp hài tử như thế.
Laurent phản ứng lại, nhanh chóng nói: “Đừng đừng, hài tử của người ta, chúng ta đoạt nhiều không tốt. Nếu như…có một cô nhi, chúng ta nhận nuôi một đứa, cũng coi như là làm việc tốt.”
Leslie không phản đối, xem như là đồng ý.
Mấy ngày sau, Roy cùng Lam Hàn Phong rời khỏi, Roy cùng Leslie cũng coi như đã bàn xong chuyện minh hữu.
Lam Hàn Phong không kịp chờ đợi trở về khu R, trở lại chăm sóc hai đứa con trai của cậu. Trải qua một phen lặn lội đường xa, phi thuyền bay không ít ngày, rốt cục trở về khu R.
Rex đã sớm nghe nói bọn họ phải quay về, cao hứng vô cùng mà nhiệt liệt hoan nghênh bọn họ. Những ngày bọn họ rời đi, đều là Fred đang chăm sóc hai tiểu ác ma, quả thực đem tất cả thời gian chung đụng của bọn họ đều dành để chăm sóc hài tử, làm cho Rex vô cùng bất mãn. Lam Hàn Phong bọn họ trở về, Rex rốt cục thấy được ánh rạng đông.
Lam Hàn Phong hạ xuống phi thuyền thẳng đến pháo đài, sau đó phóng đi tìm Fred. Lam Hàn Phong đẩy cửa ra thì thấy hai đứa con trai đang ở trên giường chơi đùa. Hai thằng nhóc kia nhìn thấy Lam Hàn Phong, nhất thời đôi mắt đều sáng, sau đó cao hứng đưa tay, tựa hồ muốn Lam Hàn Phong ôm.
Lam Hàn Phong có chút há hốc mồm, sững sờ ở cửa, nói: “Con trai của ta ăn hoóc- môn sao?”
Roy tiến vào cũng sững sờ, khi bọn họ rời đi, hai đứa mới lớn có tí xíu, trở về vừa nhìn, dĩ nhiên trở nên không chênh lệch mấy với anh nhi bình thường. Lam Hàn Phong miệng lớn có thể nhét vào một quả trứng vịt, cái đầu của nhân ngư bảo bảo còn lớn hơn của đệ đệ một chút, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, thoạt nhìn *** thần vô cùng tốt.
Fred nói: “Các ngươi đã trở lại, hài tử lớn lên rất nhanh a, bác sĩ nói là hiện tượng bình thường.”
Lam Hàn Phong nhanh chóng đi qua, một tay một đứa, đem hai đứa con trai đều bế lên, hôn một cái lên mặt bọn họ, nói: “Thật manh a, cảm giác cũng hảo tốt, rốt cục có thể ôm, không cần thận trọng nâng niu.”
Đuôi của tiểu nhân ngư bảo bảo cũng lớn lên không ít, trở nên hơi dài một chút, giống hệt như là tơ lụa, phi thường chói mắt. Đuôi của bé không thành thật một chút nào, vung qua vung lại, vốn là vỗ lên người Lam Hàn Phong, sau đó liền không thành thật dùng đuôi đi vỗ đệ đệ ở đối diện.
Hai cái chân mập mạp của nhân loại bảo bảo đạp đạp, muốn bỏ qua đuôi cá vỗ lên người mình, thế nhưng đạp mấy lần thấy không có hiệu quả, gấp đến độ muốn khóc lên.
Lam Hàn Phong mang hai đứa bé đi, sau đó uy bọn họ ăn cơm, chơi với bọn nhỏ, còn mang theo bọn nhỏ đi tắm, tối còn ôm chúng ngủ chung.
Roy nhất thời nhức đầu, hắn còn tưởng rằng sau khi trở về, hai người có thể hảo hảo thân cận một chút. Ai lại nghĩ rằng, Lam Hàn Phong không thèm nhìn hắn lấy một cái, cả ngày ở cùng với hai đứa bé.
Roy trong lòng rất không cao hứng, ngay cả dấm chua của hài tử đều ăn, đột nhiên cảm thấy không thể để cho Lam Hàn Phong mang thai, nếu như hài tử nhiều hơn nữa, sợ rằng sẽ không có vị trí của mình.
Trong lúc Roy đang tìm cách tranh thủ tình cảm giữa mình và mấy đứa trẻ, phiền phức lại tới nữa rồi.
Brian đàng hoàng không được hai ngày, liền lại bắt đầu có động tác. Rex lập tức gọi đám người Roy và Lam Hàn Phong lại đây đồng thời mưu tính.
Brian chịu trọng thương, biết chắc chắn Rex sẽ không tha cho hắn, cho nên không an phận mấy ngày, liền bắt đầu chuẩn bị tiếp tục lôi kéo những quốc gia khác, tăng cường minh hữu, đối kháng khu R.
Lam Hàn Phong có chút há hốc mồm, nói: “Brian muốn làm gì? Trải qua chuyện lần trước, còn ai dám cùng bọn họ kết minh?”
Rex nói: “Brian cảm thấy mình quá nguy hiểm, cho nên liều mạng cũng phải tìm người bảo đảm che chở cho bọn họ. Người thám thính của ta đã trở về, Brian muốn dùng biện pháp kết giao, tìm xin giúp đỡ. Thế nhưng đối phương cũng không đồng ý, các ngươi đoán, cái tên quốc vương không biết xấu hổ kia của Brian lại muốn nghĩ ra biện pháp gì?”
“Cái gì?” Lam Hàn Phong thật sự là đoán không ra.
Rex nói: “Hắn đồng ý, làm nước phụ thuộc của người khác.”
“Cái gì?” Lúc này là Roy bất khả tư nghị hỏi câu.
Brian trước kia là cỡ nào cường thịnh, nước phụ thuộc cũng không thiếu, mà bây giờ lại muốn lưu lạc đến mức làm nước phụ thuộc của người khác. Roy hiển nhiên không dám tin tưởng.
Rex nói: “Ta dự định thừa dịp trước khi Brian chưa đem công chúa đi kết giao thì tiến hành tấn công Brian. Lão hữu thân ái, cái vấn đề lần trước ngươi suy tính thế nào rồi? Nếu như ngươi đồng ý, vậy chúng ta có một lý do danh chính ngôn thuận, nếu như ngươi không đồng ý, vậy ta còn muốn đi nghĩ một cái lý do đường hoàng khác.”
Roy trầm mặc đến nửa ngày, nói: “Ta đồng ý.”
Rex thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vậy thì tốt quá, tất cả mọi người đi chuẩn bị một chút đi. Ta cũng phải đi liên lạc minh hữu của chúng ta một chút.”
Nếu như Brian không có ra hạ sách này, có lẽ Roy còn có thể suy nghĩ một chút nữa. Thế nhưng trước mắt, mắt thấy Brian liền muốn biến thành nước phụ thuộc của người khác, Roy đã không có thời gian suy tính. Vô luận như thế nào, sự tình như vậy hắn đều không nghĩ sẽ phát sinh.
Lần này xuất binh cần tốc độ, Rex ngay lập tức liền đi liên lạc minh quân mấy phương, trong đó có Theo mới vừa kết minh không lâu, Leslie sảng khoái đáp ứng xuất binh tiếp viện. Thế nhưng thời gian không được nhanh, Theo không ở gần đây, quân đội mà Leslie phái tới chỉ có thể dùng làm tiếp viện hoăc quân dự bị. Một trận nghe qua thì rất gian nan, thế nhưng nếu so với chiến tranh lúc trước thì hoàn toàn không đáng nhắc tới, dù sao bọn họ chỉ đối đầu với một mình Brian, hơn nữa Brian đã hao phí một lượng binh lực rất lớn trong chiến tranh, hiện tại cũng chỉ là da bọc xương.
Rex sai người thả ra tin tức Roy là hậu nhân hoàng thất, rất nhanh liền được lan truyền rộng rãi trên đất nước Brian. Người Brian, người nào lại không biết đến đại danh của Roy tướng quân, thế nhưng sau đó hoàng cung phát ra tin tức, nói là Roy tướng quân phản loạn trốn, sau đó là sống chết mặc bay. Hiện tại bỗng nhiên truyền ra lời đồn không giống trước.
Mọi người đều nghe nói, Roy tướng quân cũng không phải là phản loạn đào tẩu mà là bị Lance quốc vương hãm hại, bị ép rời đi. Mà Lance quốc vương sở dĩ muốn hãm hại hắn là bởi vì sợ hắn công cao che chủ, uy hiếp vương vị quốc vương của mình. Sau khi Lance nghe được tin Roy là hậu nhân chính thống của hoàng thất liền thiết kế hãm hại hắn.
Tin tức lưu truyền rất nhanh, trong lúc nhất thời liền trở nên sôi sùng sục, hơn nữa Lance quốc vương bỗng nhiên liên minh cùng với các quốc gia khác, làm cho Brain trở thành nước phụ thuộc đã làm cho ấn tượng của mọi người đối với Lance xuống dốc không phanh.
Bất luận thời điểm nào, đánh trận luôn phải để ý lý do cùng nhân tâm. Đối với việc này, Rex đương nhiên hiểu lắm, hơn nữa công đoạn chuẩn bị ban đầu cũng làm rất sung túc.
Lần này đánh trận Lam Hàn Phong cũng không cần đi theo, bởi vì thực lực của bọn họ cách xa, chuẩn bị ban đầu cũng làm tốt, đã không có gì phải bận tâm, hơn nữa Lam Hàn Phong cần chăm sóc hài tử.
Bất quá bởi vì Roy có tiền khoa, cho nên Lam Hàn Phong vô cùng không yên lòng, quyết định để cho cuồn cuộn đại quân của mình cùng đông đảo sủng vật đồng thời cùng Roy, tổng là có thể giúp một tay, hơn nữa cũng không diện tích phương. Lam Hàn Phong tại các sủng vật trên người xếp vào giam khống khí, chính mình là có thể đảm nhiệm thực thời điểm phiên dịch, cũng có thể thời khắc tìm hiểu tình huống, nhất cử lưỡng tiện.
Rex tựa hồ đã sớm muốn đối phó Brian, tốc độ chuẩn bị rất nhanh, có loại tư thế giống như mưa rền gió cuốn.
Quân đội an bài thỏa đáng, còn kém các vị tướng quân mang binh xuất chinh, Lam Hàn Phong có chút lo lắng, không nhịn được nghĩ muốn đi theo cùng đi. Roy an ủi cậu nói: “Yên tâm đi, ta sẽ trở về rất nhanh.”
Lam Hàn Phong không mở miệng, Rex đã xen mồm, nói rằng: “Không không, ngươi có thể không cần trở lại.”
Lam Hàn Phong lập tức quay đầu trừng Rex. Không chỉ là Lam Hàn Phong, Fred cũng mạnh mẽ lườm hắn một cái.
Rex cảm thấy mình rất vô tội, nói: “Lời của ta còn chưa nói hết. Lão hữu thân ái, ngươi đánh thắng trận chiến, chính là Brian quốc vương, ngươi làm sao có thể trở về, ngươi liền tại Brian hảo hảo chỉnh đốn đi, khi đó mời Lam Hàn Phong cùng hai đứa con trai cùng về.”
Roy lấy tay ôm lấy Lam Hàn Phong, hôn khẽ một cái lên môi cậu, thấp giọng nói: “Khi đó chúng ta sẽ làm bù một buổi lễ cưới.”
Lam Hàn Phong: “…” Làm sao Roy còn băn khoăn cái này.
Roy rất nhanh liền mang theo quân đội của hắn cùng mấy vị tướng quân đồng loạt xuất phát.
Brian nghe thấy tin Roy dẫn người đánh tới, nhất thời liền hoảng hồn. Lance quốc vương còn tưởng rằng Roy không dám đánh lại đây, nhanh chóng gọi người đi chống lại, sau đó vào lúc này mới đi tìm viện binh.
Công chúa kết giao còn chưa đưa đi, quốc gia khác làm sao có thể đưa cứu binh lại, đều cảm thấy được lần này Roy thế tới hung hăng, hơn nữa có rất nhiều quân đồng minh, vẫn là không cần tham gia trò vui cho thỏa đáng, nếu không khẳng định hao binh tổn tướng.
Không người nào nguyện ý đến cứu viện trợ giúp Brian, Lance quốc vương chỉ có thể phái tất cả quân đội đi chống đỡ tiến công của Roy, để lại phần nhỏ quân đội thủ vệ hoàng cung.
Chỉ là cuộc chiến này mới vừa đánh đến giữa trưa, Lance quốc vương lo lắng khiếp sợ ngồi ở trên vương vị, bỗng nhiên liền nghe thấy tiếng bước chân hoang mang rối loạn, một người lính quăng mũ cởi giáp chạy tới, nói: “Quốc vương! Không xong! Kẻ địch đánh đến, tấn công vào hoàng cung rồi!”
“Cái gì?” Lance quốc vương không thể tin tưởng.
Hắn vừa nãy mới nhận được hồi bẩm, nói là tình huống không ổn, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì hai ngày. Thế nhưng lúc này mới qua mấy phút, làm sao liền đánh vào hoàng cung?
Lance quốc vương không tin, vừa muốn quát mắng người binh sĩ này, liền nghe bên ngoài rối loạn tưng bừng, cửa kim loại cao to đóng chặt, bỗng nhiên liền xuất hiện một cái động ở giữa, kèm theo âm than “Két két két két”, cái động này nhanh chóng mở rộng bằng tốc độ có thể nhìn thấy được, lập tức tràn vào vô số chỉ dị thú. Lance quốc vương sợ đến kêu to lên, hoảng sợ chỉ vào những dị thú kia, nói: “Người đến, cứu mạng!”
Nguyên lai là một đống gấu mèo vọt vào, một đường ăn hết cửa lớn hoàng cung, vọt thẳng đến trước mặt Lance quốc vương. Tất cả cơ giáp chống cự bên ngoài đều bị nhóm gấu mèo ăn liểng xiểng, khắp nơi bừa bộn không thể chịu được. Lam Hàn Phong một bên dụ dỗ hài tử, một bên điều chỉnh khí cụ thông tin bên tai, nói: “Thế nào rồi? Sao lại ồn như vậy?”
Nhóm gấu mèo đã khống chế được Lance quốc vương, đè ở phía dưới cùng, nói: “Báo cáo chủ nhân, chúng ta đã đánh vào bên trong kẻ địch.”
Lam Hàn Phong cười một cái nói: “Rất tốt, bắt được tên quốc vương kia không?” “Bắt bắt.” Gấu mèo nói: “Hắn đã bị chúng ta áp ngất đi rồi!”
Lam Hàn Phong nói: “Ta sẽ nói cho Rex, các ngươi cực khổ rồi.”
“Oa—— ”
Hậu quả của việc Lam Hàn Phong một bên xem hài tử, một bên quyết thắng từ ngoài ngàn dặm chính là, hai phút không thấy bọn nhỏ, tiểu nhân ngư bảo bảo liền đem đệ đệ bé chọc cho khóc.
Lam Hàn Phong nhanh chóng một tay ôm một cái, đem hai đứa bé tách ra, nói: “Không được bắt nạt đệ đệ biết không?”
Lời này của cậu đã nói mười bảy mười tám lần, hiển nhiên bé còn là không biết a! Tiểu nhân ngư bảo bảo một mặt cao hứng vỗ tay cùng đuôi, không một chút nào cảm thấy bắt nạt đệ đệ rất e lệ. Đệ đệ bé bị khi dễ đánh khóc thút thít nghẹn, nằm nhoài ở trong ***g ngực của Lam Hàn Phong khóc sướt mướt. Lam Hàn Phong nhất thời cảm thấy rất đau đầu.
Rex nghe thấy người hầu truyền lời, ngay lập tức liền chạy tới chỗ của Lam Hàn Phong, nói: “Không nghĩ tới ngươi cách xa như vậy, cũng có thể điều khiển linh thú.”
Lam Hàn Phong ra sức dụ dỗ hài tử, nói: “Đó là đương nhiên, ngươi nhanh chóng nói cho Roy đi. Bắt giặc phải bắt vua trước, quốc vương của bọn họ đã bị chúng ta bắt lại, trận đấu này cũng có thể coi như kết thúc rồi chứ?”
Rex nhìn bộ dáng Lam Hàn Phong luống cuống tay chân, không nhịn cười được, nói: “Ngươi là muốn gọi Roy về xem hài tử nhanh một chút đúng không?” Lam Hàn Phong: “…”
Roy rất nhanh liền nhận được thông tin, Lance quốc vương đã bị linh thú của Lam Hàn Phong bắt, hoàng cung toàn bộ đều bị nhóm linh thú công hãm. Tin tức này quả thực làm cho tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, các vị tướng quân nhất thời đều bật cười.
Quốc vương đều bị bắt, các binh sĩ Brian lập tức liền rối loạn trận tuyến, rất nhiều tướng lĩnh mang binh đi là bộ hạ cũ của Roy, nghe nói chuyện này, dồn dập hợp lại máy móc, chuẩn bị quy hàng Roy.
Dùng nửa ngày, thì có tám phần mười quân đội tự động quy hàng, thu nhập đến biên chế của Roy.
Roy vốn là cũng không có ý định làm chuyện chém tận giết tuyệt, dù sao trong này có quân đội trước kia của hắn, vẫn luôn còn cảm tình. Hơn nữa đem Brian toàn bộ phá hủy lại thành lập từ đầu là một chuyện vô cùng khó khăn.
Lại dùng một ngày, toàn bộ Brian đều thu vào trong túi của Roy.
Roy mang theo quân đội tới Brian hoàng cung, nơi này bây giờ và lúc hắn rời đi cũng không có gì khác biệt, chỉ là đi vào trong liền thấy một chỗ tàn tạ, còn có mảnh vỡ của cơ giáp, mảnh vỡ của cửa lớn.
Roy nhìn cửa lớn kim loại bị hư hao, dặn dò binh lính đến tu sửa. Hắn còn nhớ, đáp ứng Lam Hàn Phong, muốn bổ sung một hồi lễ cưới, ở trong cái hoàng cung tàn tạ không thể chịu được này bù lễ cưới cũng quá không tốt rồi.
Roy mang theo binh lính đi vào trong, sau đó liền thấy Lance quốc vương bị nhóm gấu mèo trói lại.
Y phục trên người Lance quốc vương giống hệt như miếng rẻ rách, vương miện cũng rơi trên mặt đất, thực sự chật vật. Hắn nhìn thấy Roy, nhất thời một mặt tro tàn, ngay cả khí lực mở miệng cũng không có.
Roy cùng hắn cũng không có lời gì có thể nói, liền dặn dò binh lính nói: “Đem người giam vào ngục.”
Lance quốc vương bị nhốt lại, Roy liền truyền tin cho khu R, nói cho bọn họ biết nhiệm vụ đã hoàn thành, bảo Rex đem Lam Hàn Phong đưa tới.
Rex nghe đến tin tức, đương nhiên cao hứng. Không chỉ là muốn đem Lam Hàn Phong đưa tới, hắn và Fred cũng đương nhiên muốn đi qua, bọn họ đều phải tham gia kế nhiệm đại điển của Roy.
Rex phân phó người thủ vệ khu R, sau đó liền mang theo Lam Hàn Phong cùng Fred đi về phía Brian.
Roy sai người sửa sang lại hoàng cung một phen, chờ tới khi bọn hắn đến, cửa lớn của hoàng cung đã được tu bổ xong, trở nên rực rỡ hẳn lên, càng thêm tráng lệ. Lam Hàn Phong xuống phi thuyền liền nhìn thấy Roy, Roy tự mình tới đón cậu, thấy cậu liền cho cậu một cái ôm ấp.
Roy ghé vào lỗ tai cậu hôn hai lần, nói: “Chừng mấy ngày không nhìn thấy ngươi, ngươi nhớ ta không?”
Lam Hàn Phong thành thực trả lời: “Không có thời gian nghĩ…”
Roy: “…” Điều này thật sự là quá đả kích người.
Lam Hàn Phong nói tiếp: “Ngươi xem vành mắt của ta đều đen, hai đứa bé không ngày không đêm dằn vặt ta, ta sắp mệt chết.”
Roy bật cười, nói: “Hài tử đâu?”
Lam Hàn Phong nói: “Ở trên phi thuyền giằng co một buổi tối, mới vừa ngủ, còn đang ở trên phi thuyền a.”
Roy nói: “Nhìn *** thần của ngươi không tốt, sau khi đến hoàng cung thì ngủ bù đi, hài tử trước tiên để cho người khác hỗ trợ trông coi một hồi.”
Lam Hàn Phong gật đầu, sau đó mọi người đồng thời đi về phía hoàng cung. Thừa dịp bọn nhỏ đều ngủ rất say, Lam Hàn Phong cũng nhanh chóng bù đắp giấc ngủ.
Lúc cậu tỉnh lại, bên ngoài đều đã tối sầm, có lẽ đã chạng vạng tối.
Lam Hàn Phong trở mình, cảm giác được cánh tay của Roy ở trên eo của mình, ôm chặt chẽ, động đều không động được.
“Tỉnh rồi?”
Roy ghé vào lỗ tai cậu nói.
Lam Hàn Phong gật gật đầu, âm thanh còn mang theo nhàn nhạt giọng mũi, nói: “Hài tử đâu?”
Roy nói: “Tại sát vách, có người trông, không cần lo lắng.”
Lam Hàn Phong ừ một tiếng, vốn là chuẩn bị tiếp tục nhắm mắt một hồi, dưỡng dưỡng *** thần. Thế nhưng Roy nhìn thấy cậu tỉnh rồi, tay liền không thành thật. Lam Hàn Phong bị hắn quấy rầy tỉnh cả ngủ, bất đắc dĩ nhìn hắn.
Roy nhìn cậu rốt cục nhắm mắt, liền vươn mình bán đặt ở trên người cậu, cúi đầu hôn lên đôi môi cậu.
Lam Hàn Phong mới vừa tỉnh ngủ, toàn thân vô lực, chỉ có thể hé môi, tùy ý hắn hôn môi.
Roy hôn chậm rãi không chỉ hạn chế với đôi môi của Lam Hàn Phong, tay cũng bắt đầu làm xấu, thừa dịp Lam Hàn Phong không có sức lực liền ở trên người cậu nguyên vẹn châm lửa, khiêu khích đến nỗi cậu phải thở hồng hộc, tên đã lắp vào cung không phát không được.
Chờ tới khi Roy rốt cục thỏa mãn thì đã là nửa đêm, Lam Hàn Phong vốn còn muốn đi xem xem các con, thế nhưng bây giờ cũng không cần đi xem, cậu mỏi lưng đau chân, không nghĩ xuống giường, hơn nữa bọn nhỏ đều ngủ, qua cũng là quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi.
Lam Hàn Phong thực sự mệt mỏi, đều không muốn ăn cơm, trực tiếp liền ngủ thiếp đi.
Lúc lại tỉnh lại, Lam Hàn Phong liền nghe thấy âm thanh “A a”. Cậu mở mắt nhìn liền thấy khuôn mặt non nớt của tiểu nhi tử. Tiểu nhi tử của cậu đang vùi ở trong chăn, ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh cậu, trợn tròn mắt nhìn cậu.
Lam Hàn Phong “Xì xì” một tiếng liền bật cười, mới sáng sớm, đột nhiên vừa mở mắt liền thấy bản thu nhỏ của Roy, cậu luôn có ảo giác Roy bỗng nhiên biến nhỏ lại. Tiểu nhân ngư bảo bảo cũng ở trên giường, thế nhưng hiển nhiên không ngoan như đệ đệ của bé, không chịu thành thành thật thật nằm mà là bò đi bò lại trên chăn, còn đem Lam Hàn Phong trở thành một ngọn nút, leo lên leo xuống. Lập tức bò đến trên bả vai Lam Hàn Phong ngồi xuống, đem đuôi cá quăng ở trên mặt Lam Hàn Phong.
Lam Hàn Phong: “…”
Lam Hàn Phong ôm tiểu nhi tử nằm, hai người cái trán để cái trán, tiểu nhân ngư bảo bảo đuôi to vừa vặn tròng lên mặt hai người bọn họ, thỉnh thoảng còn vỗ một cái.
Nhân loại bảo bảo mất hứng, lấy tay đẩy đuôi ra. Thế nhưng vừa mới đẩy ra, đuôi liền trở lại. Tới tới đi đi đến nửa ngày, cuối cùng “Oa” một tiếng khóc lên. Sáng sớm lại bắt đầu ồn ồn nháo nháo…
Qua hai ngày, trong hoàng cung liền truyền ra tin tức, Roy sắp trở thành Brian quốc vương, kế nhiệm đại điển được cử hành vào một tuần lễ sau, đồng thời muốn cử hành một lễ cưới, đương nhiên chính là lễ cưới của hắn và Lam Hàn Phong Lam Hàn Phong tuy rằng cảm thấy lễ cưới kỳ thực có cũng được mà không có cũng được, thế nhưng Roy kiên trì, cậu cũng không phản đối. Roy quyết định đem lễ cưới làm càng náo nhiệt càng tốt, đây là thời cơ tốt nhất để hắn tuyên bố chủ quyền với Lam Hàn Phong.
Bất quá Lam Hàn Phong lập tức liền muốn biến thành vương hậu, còn ai dám rình cậu.
Roy cố ý phát ra thư mời, thỉnh Leslie cùng Laurent đồng thời tham gia. Hai người này tới rất nhanh, hơn nữa còn mang đến con nuôi của họ, một nam tính nhân ngư khả ái.
Roy cảm thấy được, Leslie nhất định là mang con trai nuôi của hắn đến khoe khoang. Leslie xác thực cũng nghĩ như vậy.
Lam Hàn Phong gặp được bọn họ trước đại điển, liếc mắt liền thấy được tiểu bao tử đứng ở bên người Laurent phi thường ngoan ngoãn. Một đầu mái tóc mềm mại, mặc một thân tiểu y phục quý tộc, thoạt nhìn phi thường có giáo dưỡng, cũng thật biết điều, hơn nữa đã đem đuôi cá biến thành cặp chân, hoàn toàn không giống tiểu nhân ngư bảo bảo không nghe lời của mình.
Tiểu bao tử kia thoạt nhìn có ba, bốn tuổi, chính là thời điểm tròn vo đáng yêu, làm cho lòng người đều nhũn ra.
Tiểu bao tử nhìn thấy Lam Hàn Phong, hào phóng chào hỏi gọi người, thế nhưng thoạt nhìn vẫn là rất dính người, vẫn luôn lôi kéo tay Laurent không buông ra, cứ đứng ở bên người Laurent.
Lam Hàn Phong nhìn mà đố kị, tâm nói nhi tử nhà mình lúc nào mới có thể ngoan như vậy.
Laurent hiển nhiên phi thường yêu thích con trai nuôi của hắn, đối xử với hài tử phi thường tốt.
Leslie khiêu khích hướng về phía Roy mỉm cười, nói: “Con trai của ta thế nào?” Lam Hàn Phong nói: “Ngươi đoạt bé ngoan nhà ai? Lớn lên thuần lương như thế, không hề giống ngươi một chút nào.”
Laurent nhanh chóng nói: “Là cô nhi, không phải cướp.”
Lam Hàn Phong liền đố kị liền ước ao, muốn đem con trai nuôi của Leslie bắt cóc, thế nhưng tiểu tử có chút sợ người lạ, không quản Lam Hàn Phong làm sao dụ dỗ đều không đi qua, cứ lôi kéo tay Laurent.
Cuối cùng Lam Hàn Phong chỉ có thể bỏ qua.
Ngày thứ hai, đại điển cùng lễ cưới đúng hẹn cử hành, so với lễ cưới của Leslie cùng Laurent còn lớn hơn nhiều, Roy hiển nhiên là cố ý.
Lam Hàn Phong còn cố ý cho hai đứa con trai của mình ăn diện một chút, sau đó mang theo bọn họ đồng thời tham gia. Cũng may hai thằng nhóc phi thường nể tình, không đánh nhau ở trên buổi lễ.
Roy mặc một thân lễ phục của quốc vương, thoạt nhìn so với một thân quân trang kia càng thêm chói mắt, hiện ra khí tràng uy nghiêm lẫm liệt. Lam Hàn Phong đứng ở bên cạnh hắn, nhìn mê li, bỗng nhiên bị Roy kéo tay.
Roy nắm lấy tay cậu, dắt đến miệng một bên hôn một chút, thấp giọng cười nói: “Ngươi chuyên chú nhìn ta như thế, làm ta lập tức muốn mang ngươi trở về phòng.” Lam Hàn Phong không còn gì để nói, nói: “Thời điểm như thế này, ngươi không thể đứng đắn một chút.”
Roy lập tức thay đổi một biểu tình vô cùng nghiêm túc, sau đó sâu sắc nhìn cậu, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn dùng thanh âm khàn khàn nói: “Ta muốn ngươi.” Lam Hàn Phong: “…”
Toàn văn hoàn.
Ryu: Dạ đến chương cuối cùng rồi mà anh ý vẫn không thể thay đổi được bản chất lưu manh dâm dê đê tiện của mình.
HẾT