“Thật cứng cỏi! Xem ra lúc trước tôi thiếu sót quá, không nhìn thấu được em.”
Triều Duy không nói quá, hắn thật sự bất ngờ trước sự mạnh mẽ của Thước Vi Nhi. Đàn ông mà bị đánh kiểu này chắc cũng rưng rưng nước mắt rồi, nhưng cô thậm chí chẳng thèm kêu tiếng nào.
Cô càng bướng bỉnh, hắn càng nổi hứng chinh phục.
Triều Duy ra tay mạnh hơn nữa, roi da không thương tình rơi xuống, đánh đến mức váy áo rách tả tơi.
Lý Chiêu Hoa đứng bên cạnh lạnh hết sống lưng. Bà tự nhủ phải làm việc thật chu toàn, nếu người bị trói ở đó là bà thì chắc không chống đỡ tới giờ phút này đâu. Con nhỏ Thước Vi Nhi này cũng lì lợm thật, bị đánh đến thịt máu lẫn lộn vẫn không rơi giọt nước mắt nào!
Thước Vi Nhi ngất xỉu. Nhưng Triều Duy không bỏ qua dễ dàng như vậy, hắn cầm rượu đổ lên đầu cô. Rượu tưới qua vết thương, đau nhói làm cô tỉnh lại.
“Ưm.”
Thước Vi Nhi cắn môi bật máu, trong lòng cô thầm thề nếu để cô thoát ra khỏi đây, cô sẽ giết chết tên khốn trước mắt này.
“Tỉnh rồi? Ngoan lắm. Nào, cầu xin đi thì tôi sẽ bỏ qua cho em.”
Hắn cười, tay vẫn lăm le roi da. Lý Chiêu Hoa chịu không nổi đành lên tiếng: “Vi Nhi, nhanh cầu xin thiếu gia đi.”
Con nhỏ này bị ngốc đúng không? Muốn bị đánh chết hả?
Thước Vi Nhi không còn hơi sức, cô nhếch mép cười: “Đi chết đi! Thằng chó!”
Bảo Thương Linh này cầu xin? Đúng là nằm mơ! Cô dù bỏ mạng cũng tuyệt đối không làm ra chuyện nhục nhã như vậy!
“Cứng miệng thật!”
“Để tôi xem em còn gồng được bao lâu. Cởi trói cho cô ta!”
Những người kia tiến lên cởi dây trói trên người, Thương Vi Nhi kiệt sức ngã xuống mặt đất lạnh như băng. Quả nhiên là thuốc tốt! Đến đứng cũng khó nói gì tới đánh đấm.
“Ném cô ta vào hồ!”
Bọn họ nghe lời Triều Duy răm rắp, ném cô vào hồ nước bên cạnh. Hồ nước lạnh buốt, sâu hơn một mét, từng dòng nước quấn lấy thân thể ngập ngụa thương tích. Bản năng sinh tồn khiến cô cố gắng vùng vẫy, không để mình chìm xuống. Nhưng càng cử động thì vết thương càng mở rộng, máu đỏ loang lổ nhìn phát sợ.
Triều Duy ngồi trên ghế, phong thái như vương giả, lặng nhìn con mồi yếu ớt đang cố sức thoát khỏi đau đớn và cái chết. Những người khác sợ đến xanh mặt, nghe nói nhị thiếu gia là người ra tay tàn nhẫn, hôm nay chứng kiến mới thấy người ta đều nói đúng chứ chẳng phải đồn bậy.
Thước Vi Nhi choáng váng, toàn thân đau như bị kim châm, cô thở hổn hển rồi mất sức chìm vào làn nước. Cảm giác này… giống với thời điểm cô bị Dạ Phong bắn trúng…
Chẳng lẽ đây là số phận định sẵn ư? Cô không thể nào thoát khỏi kiếp bị chết chìm ư?
“Hửm? Không vùng vẫy nữa ư? Chết rồi à?”
Triều Duy đích thân tiến tới, xách cô lên như xách một con mèo ốm yếu ném ra đất. Cơ thể cô phập phồng chứng tỏ vẫn còn sống. Hắn chuẩn bị giơ roi đánh thì nhìn thấy sau gáy có vết bớt hình hoa mai.
Ánh mắt Triều Duy thay đổi, há mồm không dám tin. Quản gia Lý ở bên cạnh rón rén lên tiếng: “Nhị… nhị thiếu gia? Có cần trói Vi Nhi lại không?”
Thước Vi Nhi này là quái vật à? Bị hành hạ đến mức độ đó vẫn sống được. Thật ghê gớm!
“Câm miệng. Bà Lý, bà xem cái vết bớt này có phải thật không? Có phải do cô ta vẽ lên không?”
Lý Chiêu Hoa không dám cãi lời, vội vàng cúi người xem thử: “Dạ, vết bớt này là thật. Không phải vẽ lên.”
Bình thường trang phục của nữ hầu đều là dạng cao cổ, váy dài, hiện tại do bị roi quật nên vải vóc trên người Thước Vi Nhi đều rách nát, lộ ra chiếc gáy trắng trẻo mịn màng, đóa hoa mai kia càng tăng thêm phần diễm lệ. Triều Duy nhìn chằm chằm vết bớt trên người cô, sau đó hắn ôm mắt, không rõ đang cười hay đang khóc.
Chỉ thấy giây tiếp theo Triều Duy vứt roi, bế cô vào lòng, sải chân đi mất dạng. Quản gia Lý ngây người tại chỗ, nhị thiếu gia bị trúng tà à? Sao có thể lật mặt nhanh như vậy cơ chứ?
“Thiếu gia. Thiếu gia! Thế… thế chúng ta có phạt Vi Nhi nữa không?”
Bà vội vàng đuổi theo hỏi. Triều Duy trừng mắt: “Phạt cái con m* gì! Đồ ngu, nhanh gọi bác sĩ đến đây cho tôi!”
Triều Duy đặt cô lên giường, không ngại máu dây ra bẩn, vô cùng lo lắng giục người hầu khác mang hòm thuốc đến.
“Nếu biết là em… anh nhất định không…”
Trong mắt hắn tràn ngập hối hận nhưng Thước Vi Nhi không cách nào nhìn thấy. Bởi cô đã hôn mê, hơi thở cũng ngày một yếu ớt hơn. Triều Duy nóng nảy mở cửa phòng quát ầm lên: “Chúng mày đều là khúc gỗ à? Mau lôi cổ bác sĩ đến đây cho tao!”
Người làm trong nhà nhanh chóng tìm quản gia Lý. Bọn họ không muốn mình là người tiếp theo chui vào căn hầm ác mộng đó đâu.
Bác sĩ vừa xuất hiện cũng là lúc mọi người thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ cảm thấy khó hiểu, không phải nên đánh chết Thước Vi Nhi đó sao? Sao thiếu gia lại quan tâm lo lắng cho cô ấy đến vậy?
“Nhanh lên! Cô ấy bị thương nặng lắm!”
Triều Duy gấp gáp đứng bên cạnh hối thúc. Bác sĩ nhìn thấy cô gái ốm yếu, da dẻ xanh xao, vết thương chồng chất thì cũng đứng hình mấy giây.
Người ta nói nhị thiếu gia nhà họ Triều bị bệnh quả không sai mà! Hành hạ một cô gái nhỏ ra nông nỗi này là việc người bình thường có thể làm sao?