“... Em không biết. Tự dưng anh trai cô ấy đến, hất nước lên người cô ấy, rồi…”
Triều Doanh Diệp nói như khóc. Đúng là ban đầu nó rất ghét Thước Vi Nhi, toàn nhè cô ra mà bắt nạt. Nhưng lần đầu tiên nó mới thấy Vi Nhi đáng thương như vậy. Triều Doanh Diệp có anh trai cưng chiều, là con út nên sống như cô công chúa nhỏ. Trong khi đó Thước Vi Nhi lại bị chính gia đình của mình vùi dập, anh em trong nhà đều xem cô không khác gì cái gai trong mắt.
“Không sao đâu.”
Triều Lâm lên tiếng trấn an, lúc này nó mới quệt nước mắt, cả hai im lặng chờ đợi.
Thước Vi Nhi có một giấc mơ dài. Cô dường như trở về thân xác của chính mình, quay về cái ngày bản thân chuẩn bị ra tay với Dạ Phong. Cô đã chần chừ rất lâu.
Nếu xuống tay không thành công, cô sẽ chết và trùng sinh.
Nếu hoàn thành nhiệm vụ, chuyện trùng sinh, gặp gỡ rồi yêu đương kia đều sẽ hóa thành cát bụi.
Nhưng cô không nỡ rời xa Triều Lâm. Khó khăn lắm mới có một người tình nguyện vì cô mà che chở, yêu thương và chăm sóc cô như thế.
“Thương Linh, sát thủ bậc nhất của SC sao lại chần chừ như vậy?”
Dạ Phong nhìn cô với ánh mắt chế giễu, hắn chồm lên siết cổ tay cô, bẻ ngoặt khiến cô đánh rơi con dao. Từ góc độ này, cô nhìn thấy trên người Dạ Phong có vết sẹo ngay ngực trái.
Trùng khớp với vị trí cô từng ra tay.
Và cũng giống với vết sẹo trên người Triều Lâm.
Cô không thở nổi, mở to mắt nhìn chằm chằm vết sẹo kia. Anh từng giải thích với cô đây là do tai nạn giao thông gây ra. Nhưng, sao lại có thể giống nhau đến thế? Lẽ nào anh vẫn luôn gạt cô?
“Vi Nhi, Vi Nhi!”
Thước Vi Nhi choàng tỉnh, trên mặt cô ướt đẫm nước mắt. Triều Lâm ngồi bên cạnh nắm chặt tay cô đầy lo lắng: “Em làm sao vậy?”
Lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của cô khiến anh không khỏi bất an. Mọi khi cô đều kiểm soát cảm xúc rất tốt cơ mà? Quả nhiên, không nên để đám người nhà rác rưởi kia đến gần cô, bọn họ chỉ toàn mang đến phiền phức và đau thương mà thôi.
“Đây là đâu?”
“Em bị ngất, ở bệnh viện kiểm tra xem sao. Giờ em có em bé rồi, làm gì cũng nên cẩn thận một chút.”
Nhắc đến đứa bé, ánh mắt anh dường như thêm phần lấp lánh. Triều Doanh Diệp biết thân biết phận lui ra, không làm bóng đèn nữa. Nó thông báo cho người nhà về việc Thước Vi Nhi đã mang thai. Ai dà, xem ra vị trí phu nhân này thuộc về Vi Nhi chắc rồi. Tuy nhà bọn họ luôn muốn tìm cho Triều Lâm một cô vợ hoàn mỹ, môn đăng hộ đối, xuất thân và năng lực đều phải nổi trội nhưng cũng chưa điên cuồng đến mức làm ra những hành vi mất nhân tính như hành hạ phụ nữ có thai, phủi bỏ trách nhiệm…
Nhưng Thước Vi Nhi nghe xong liền cảm thấy mình như rơi vào cơn mê. Cô đưa tay chạm lên bụng bằng phẳng, ánh mắt mơ hồ, dại ra đôi phần.
Ở nơi này… có một sinh linh nhỏ bé đang tồn tại ư?
Làm mẹ - một khái niệm quá sức xa vời với Vi Nhi. Cô chưa từng nghĩ đến mình sẽ kết hôn, sinh con rồi chăm con. Cô là cô nhi, chưa một ngày nếm trải tình yêu của cha mẹ, thậm chí cảm giác được mẹ ôm lấy vỗ về cô cũng không thể tưởng tượng ra được.
Cô có thể làm tốt vai trò của mẹ sao?
Cô nhớ lại giấc mơ ấy, nắm lấy tay anh, trong mắt vẫn còn vương nước mắt: “Triều Lâm, anh có điều gì giấu em không?”
“... Em nói gì vậy? Sao đột nhiên hỏi vậy?”
“Anh đừng giấu em điều gì. Nếu em phát hiện ra sẽ rất thất vọng.”
“Em mới tỉnh dậy, nên ăn uống gì đó thanh đạm một chút.”
“... Vâng.”
Triều Lâm ngoảnh mặt đi, ánh mắt anh phức tạp, nhiều suy tư hơn bao giờ hết. Vốn dĩ muốn chờ cô tốt nghiệp rồi mới kết hôn, nhưng xem ra phải tranh thủ rồi. Không thể để cô mang cái bụng to tướng mặc áo cưới được, dù gì con gái đều sẽ sợ xấu mà đúng không?
Anh ở một bên ân cần đút cháo cho cô, được một lúc mới mở lời: “Vi Nhi, chúng ta kết hôn đi.”
“Sao ạ?”
“Giờ em mang thai rồi, nếu không tổ chức lễ cưới đợi bụng lớn hơn mặc váy cưới sẽ không đẹp đâu.”
“Nhưng…”
“Thủ tục, tiệc cưới, toàn bộ em không cần lo lắng. Em thích gì cứ nói với anh, anh sẽ làm chỉn chu đâu vào đấy.”
“Triều Lâm, anh sẽ không hối hận chứ? Em cảm thấy… chúng ta kết hôn có vội quá không? Là vì đứa bé này sao?”
Anh hiển nhiên không vui ra mặt, cũng không rõ hôm nay cô ăn trúng gì mà cứ thắc mắc mấy điều vớ vẩn.
“Vội? Những gì cần làm chúng ta đều đã làm hết rồi, em cảm thấy như vậy là quá nhanh à? Có cần chờ em sinh đứa trẻ này ra, nuôi nó ăn học xong mười mấy năm rồi bọn mình hãy kết hôn không?”
Thước Vi Nhi nhắm mắt thở dài, người đàn ông này đúng là có tài. Anh không đi theo ngành Luật đúng là uổng phí tài năng thiên phú. Cô ôm bụng, ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy cứ quyết định thế đi. Chuyện tiệc cưới em không có yêu cầu gì đặc biệt, đừng đông người quá là được.”
“Vi Nhi, em có gì bất mãn với anh à? Sao trông em cứ như bị ép cưới thế?”