“Nhưng, sếp, hợp đồng lần này không phải nhỏ. Đưa thực tập sinh đi theo liệu có…”
Bốn chữ “vướng tay vướng chân” còn chưa kịp nói đã bị ánh mắt của sếp làm cho đứng hình. Triều Lâm gấp lại tài liệu đưa về phía trợ lý: “Chọn thực tập sinh nào tiềm năng một chút, tôi muốn bồi dưỡng bọn họ thành nhân tài cho công ty.”
“Vâng.”
Lúc hay tin Thước Vi Nhi biết ngay đây là ý của Triều Lâm. Bởi vì từ trước đến nay Lãm Nhã không có tiền lệ để thực tập sinh đi đàm phán cùng với cấp trên. Trong lòng cô như có ngọn cờ phấp phới, không thể phủ nhận cảm giác có người vì mình mà phá lệ thật sự rất hạnh phúc.
Ngoài Thước Vi Nhi, còn có thêm một bạn nam khác cũng đi công tác với tư cách là thực tập sinh. Cô học việc ở đây đã được một thời gian, tuy lúc đầu có hơi khó khăn vì nhiều tin đồn không hay nhưng về sau khi chứng minh rằng bản thân cũng có chút thực lực, mọi người đã hòa nhã với cô hơn rất nhiều.
Thước Vi Nhi cảm thấy cuộc sống hiện tại không tệ chút nào. Tuy không phải là giấc mơ về một tiệm bánh ngọt nhỏ giữa làng quê yên tĩnh nhưng cũng tính là êm đềm, dễ chịu. Một tuần đến trường bốn lần, học xong thì đến Lãm Nhã làm việc, cuối tuần sẽ xử lý vấn đề của câu lạc bộ, tối về lại cùng Triều Lâm ngọt ngào quấn quýt.
Giá mà cứ như thế này cả đời thì tốt biết mấy.
***
Lần này đi công tác có tất cả sáu người, ba người đàn ông được xếp ở một phòng, Triều Lâm ở phòng riêng, còn hai nhân viên nữ mỗi người một phòng. Có người lên tiếng kêu than: “Ôi trời, sếp cũng thiên vị phụ nữ quá rồi!”
“Phải đó. Hai người phụ nữ cũng có thể ở cùng một phòng cơ mà!”
“Hứ! Có giỏi thì ba người các anh cũng biến thành phụ nữ đi!”
Thước Vi Nhi im lặng từ đầu đến cuối. Cô cảm thấy anh đang âm mưu, đang cố ý! Không để cô và đồng nghiệp nữ ngủ cùng một phòng có phải là để thuận tiện…
Nghĩ đến đây, mặt cô đỏ bừng!
Tiêu rồi tiêu rồi! “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” ông bà xưa nói cấm có sai!
Lời qua tiếng lại một hồi, mọi người cũng xong xuôi thủ tục nhận phòng, ai nấy đều vươn vai lắc hông than trách sau chuyến bay dài, sải bước đi về phòng. Thước Vi Nhi mở hành lý, lấy ít đồ dùng cá nhân để vào tủ cho dễ sử dụng, ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
“Triều Lâm?”
Anh lợi dụng thân hình cao lớn, chen chân vào phòng cô. Thước Vi Nhi hốt hoảng nhìn dọc hành lang, phát hiện không có ai thấy cảnh tượng này mới vội vàng đóng cửa.
“Anh làm gì vậy? Lỡ bị người khác thấy thì sao?”
Anh hơi không vui, rõ ràng hai người trai đơn gái chiếc, tìm hiểu và yêu nhau đâu có gì xấu xa sai trái, nhưng nghe như thể có gian tình vậy. Triều Lâm cố ý để nhân viên nữ ở phòng riêng để anh thuận tiện sang phòng cô.
“Nghe như kiểu ở bên anh, em cảm thấy xấu hổ?”
“Anh đừng có xuyên tạc lời nói của em.” Thước Vi Nhi trừng mắt. Quan hệ của bọn họ không cách nào quay lại như trước, thoạt đầu cô cũng không quen, nhưng sau này thân thiết hơn đã học được cách “bắt nạt” anh rồi.
“Vi Nhi, tối nay chúng ta đi dạo đi. Nghe nói ở đây buổi tối ăn lẩu là ngon nhất.”
Cô tự nhiên bước tới ngồi sát bên cạnh anh, tay choàng lấy cánh tay anh, tựa đầu lên như một thói quen: “Vâng. Nhưng còn mọi người thì sao? Chúng ta cùng nhau vắng mặt, mọi người sẽ không nghi ngờ đấy chứ?”
“Vậy thì phải xem giữa hai người chúng ta và bốn người bọn, IQ của ai cao hơn rồi.”
Buổi tối, Triều Lâm để thư ký thay mình dắt mọi người đến nhà hàng cao cấp bậc nhất thành phố. Tất cả vừa đặt chân đến đây liền cảm thấy chuyến công tác này thật xứng đáng để cống hiến. Ở nơi sang trọng như vậy, không có sếp mặt lạnh ngồi nhìn, toàn bộ đồng nghiệp đều thỏa sức cười đùa. Thước Vi Nhi thi thoảng nâng ly, mỉm cười trò chuyện.
Cô liếc nhìn đồng hồ thấy đã nửa giờ trôi qua, vội vã ôm bụng ra chiều đau đớn lắm. Đồng nghiệp nam muốn đưa cô về khách sạn nhưng Thước Vi Nhi xua tay: “Cũng không xa lắm, tôi đi taxi về là được. Mọi người ở lại vui vẻ nhé!”
“Đi đường cẩn thận.”
Cô bước ra khỏi nhà hàng, leo lên chiếc xe màu đen đậu cách đó không sao, vẻ mặt tái mét vừa nãy đã biến mất không chút tăm hơi, chỉ còn nét cười long lanh nơi đáy mắt. Triều Lâm xoa đầu cô, trong mắt cũng chất chứa ý cười: “Ý tưởng này đúng là chỉ có em mới nghĩ ra thôi.”
“Ai bảo bốn người bọn họ cộng lại cũng không thể có IQ cao hơn em cơ chứ!”
Cô hất cằm dáng vẻ tự đắc như trẻ con, ngay sau đó liền chồm qua quấn lấy anh: “Chúng ta đi ăn lẩu đi. Nhanh lên! Em đói lắm!”
“Được, mình đi thôi.”