Căn phòng im ắng lạ thường, cửa không khép chặt nhưng tuyệt nhiên chẳng nghe thấy động tĩnh gì. Ít nhất cũng nên có tiếng chửi mắng chứ nhỉ? Lẽ nào tiểu tam và chồng ra tay với vợ rồi?
Trái với suy đoán của những người bên ngoài, ba người trong phòng căng thẳng tột cùng, nhất là Thước Hà Nguyệt, đến thở cũng không dám thốt ra bất kỳ tiếng động nào.
Cô ta không hiểu. Rõ ràng đêm qua cô ta đứng đợi Triều Lâm quay lại, có kẻ nào đó đánh lén, hạ thuốc cô ta. Hôm nay vừa mở mắt thì thấy mình toàn thân trần trụi nằm bên cạnh gã đàn ông to béo cục mịch này. Còn chưa kịp hét lên thì cửa đã bị mở ra, nhìn liếc qua cũng biết đây hẳn là vợ của gã đàn ông bên cạnh.
Thước Hà Nguyệt sợ đến quên cả khóc la. Mặt cô ta tái mét, căng tai nghe những tiếng rì rầm bên ngoài. Chuyện này mà bị truyền ra, cô ra về nhà nhất định sẽ bị đánh đến chết. Nhà họ Thước trọng nam khinh nữ, mọi yêu thương sủng ái cô ta không thể bì với anh trai. Thước Bảo nhiều lần gây họa tày trời vẫn được gia đình bao che, tha thứ. Còn cô ta, tuy là con gái ruột nhưng nếu làm tổn hại đến thanh danh của gia đình hay gây ra chuyện lớn thì xem như tàn đời.
Người vợ kia chừng bốn mươi mấy tuổi, da dẻ vẫn còn trắng trẻo, vóc dáng xinh đẹp và kiều diễm. Có vợ như vậy mà còn đi tìm thú vui bên ngoài, đàn ông trên cõi đời này đúng là hư đốn như nhau!
Bà ta liếc nhìn hai kẻ đang trần trụi trên giường, phóng khoáng rút ra một điếu thuốc, chậm rãi chìm trong làn khói mờ mịt. Gã đàn ông bên cạnh quơ quào mặc lại quần áo, ông ta muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, còn quay sang nhìn Hà Nguyệt bằng ánh mắt ghét bỏ.
Cô ta sốc đến mức suýt ngất đi.
Rốt cuộc là ai đã hại cô ta ra nông nỗi này?
“Hai người qua lại với nhau bao lâu rồi?”
Cuối cùng vẫn là người vợ chủ động lên tiếng. Thước Hà Nguyệt thấy rất rõ sự bất lực trong ánh mắt của bà ta. Cô ta vội vàng lắc đầu: “Không có. Đây là có người hãm hại tôi!!!”
Hiển nhiên, không một ai tin lời Thước Hà Nguyệt. Cô ta ăn mặc, trang điểm, cười nói không khác chi hồ ly tinh, từng cái liếc mắt đều tràn ngập tính toán. Đàn ông có thể hồ đồ không hay không biết, nhưng cùng là phụ nữ với nhau, nhìn thôi đã đủ hiểu rồi.
“Thước Hà Nguyệt, 24 tuổi. Ngoại hình xinh đẹp, qua lại với không ít thiếu gia trẻ tuổi giàu có. Lần gần đây nhất là bạn gái chính thức của Đặng Thư, vì làm anh ta phật lòng nên bị đá. Hiện đang độc thân. Sao? Ngắm trúng chồng tôi?”
Thước Hà Nguyệt phát run vì sợ. Cô ta đúng là có chút không đứng đắn, tình trường hơi phức tạp, nhưng cùng đàn ông có gia đình dây dưa lên giường thì chưa từng. Cô ta rơm rớm nước mắt: “Không có. Tôi chỉ đến dự tiệc, không có ý định dụ dỗ ai hết!”
“Tôi đang đi dạo ngoài vườn thì bị chụp thuốc mê, tỉnh dậy đã thấy mình ở đây rồi.” Thước Hà Nguyệt sực nhớ ra, cô ta vội vã phân bua: “Đúng rồi. Tôi đi cùng đại thiếu gia nhà họ Triều, anh ấy có thể làm chứng chúng tôi cùng nhau rời khỏi buổi tiệc.”
Bốp.
Cái tát trời giáng cứ thế đáp lên má trái của cô ta không chút thương tiếc. Thước Hà Nguyệt bị đánh vừa đau vừa nhục nhã, cô ta ôm mặt khóc nức nở. Song, không có ai lại đồng tình với tiểu tam phá hoại gia đình người khác.
“Cô còn dám lôi người khác vào? Người báo cho tôi biết tin chính là Triều Lâm! Nếu không chắc các người còn muốn qua mặt tôi đúng không?”
Tên đàn ông kia vội vàng phủi tay, không ngừng an ủi, năn nỉ, cầu xin với người vợ. Hoàn toàn xem Thước Hà Nguyệt như cỏ rác. Vốn dĩ, chuyện tặng hay trao đổi những cô nhân tình xinh đẹp với đàn ông chẳng phải chuyện gì to tát cả. Hôm nay ở trên giường âu yếm, sáng mai đều thành người xa lạ cả thôi. Ông ta cũng được xem như đã tiết chế lắm rồi, không để nhân tình được sủng mà kiêu, giữ gìn mặt mũi cho vợ mình.
Nhưng hôm nay bị bắt tận giường, bên ngoài còn có người quen, bạn bè, ký giả, chỉ cần cánh cửa kia mở ra thì xem như danh tiếng không còn gì.
Thước Hà Nguyệt sững sờ không dám tin vào tai mình. Cô ta xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc, lúc này mới nhận ra mình đã rơi vào bẫy. Chính anh làm cho cô ta tưởng bản thân đã thành công gây được sự chú ý, hẹn cô ta ở nơi vắng vẻ, tìm người đánh ngất rồi để cô ta tỉnh dậy trong tình trạng như vậy.
Tại sao? Anh làm như vậy vì mục đích gì? Chẳng lẽ là vì Thước Vi Nhi?
Cửa bị bật mở, ký giả bên ngoài tranh thủ giơ máy chụp liên tục không sót tấm nào. Thước Hà Nguyệt không biết phải làm sao, chỉ có thể vùi mặt vào chăn kịch liệt trốn tránh.