Sara kéo đám bạn vào khu tàu lượn siêu tốc…Họ xếp hàng mua vé trước dòng người qua lại
- Sara, tớ sợ độ cao, huhu…
Uyển Thần quỳ xuống, giọng nói yếu ớt vang lên, bám lấy chân của Sara mà than trời khóc lóc. Sara thấy vậy chỉ đành hất tay của cậu ra: “Chàng trai à, sao cậu nhút nhát thế? Cậu phải con trai không?”
Sara kéo Uyển Thần đi trước ánh mắt kì lạ của đám bạn, Uyển Thần ngồi sụp xuống, lấy tay ôm chân mình “Tớ không đi tớ không đi” cậu bịt tai mặc cho sự đời trôi qua
- Có đi không? - Sara gằn giọng
- Không! - Cậu vẫn ngồi đấy, tự ôm chân mình, không chịu nhúc nhích
- Có đi không?
- Không!
Sara quay sang nhìn đám bạn cùng với đứa em ruột thừa của bạn thân “Bê nó!” Giọng nói cô quả thực có hiệu nghiệm
Sau khi nghe được sự cầu cứu của Sara, đám bạn lập tức tỏ ra 1 vẻ mặt bỉ ổi, bàn tay xoa xoa vào nhau, nụ cười dần mất nhân tính mà di chuyển lại về phía Uyển Thần đang trầm cảm ở đó
- Cák ngừi định làm gì tui? - Uyển Thần sợ hãi lùi về sau, giọng nói run rẩy lắp bắp, lo toang cho 1 tương lai không mấy tốt đẹp của mình
Những người bạn không tha, những lời nói tuyệt vọng đó không thấm vào đầu được của mấy người. Họ liền lập tức hợp lực lại vác Uyển Thần lên khu tàu lượn mặc cho cậu liên tục la hét
Khi vào ghế ngồi, Uyển Thần vẫn đòi ra nhưng đã quá muộn, cho dù có cố gắng vùng vẫy đến đâu cũng vô ích…Tàu lượn đã bắt đầu lăn bánh
Tiếng cành cạch của bách xe tàu lượn vang lên, cùng với tiếng thét “Á Á aaaa” chói tai của Uyển Thần, tàu lượn siêu tốc đã vượt qua chặng đường. Tiếng thét của cậu như đánh vào nội tâm mọi người, càng khiến mọi người càng hò hét phấn khích hơn
Sau khi chơi xong tàu lượn siêu tốc, Uyển Thần suy sụp hoàn toàn. Trái ngược với đám bạn đang phấn khích đó, cậu lại càng trầm cảm
- Chị…Mua cho em chai nước - Giọng nói khàn khàn, yếu đuối của cậu thanh niên tuổi đôi mươi, dù mới tí tuổi đầu nhưng cậu vẫn vô cùng dũng cảm chiến đấu lại với nỗi sợ của mình
- Hả…Được rồi…-Uyển Hạ liền cũng Uyển Ngữ chạy đi mua nước, trông họ có vẻ vô cùng quan tâm đến người em của mình
Sau khoảng 3 phút, họ cũng đã về… “Đây nè” giọng nói ấm áp của người chị gái vang lên, chàng trai nhận được nước uống, tu một ngụm thật to, sau đó, có vẻ như cậu đá khá khẩm hơn nhiều so với sự trầm cảm suy sụp lúc trước
Cậu cười với chị gái của mình “Chị…vẫn là chị tốt với em nhất…”
- Ôi không, em trai của chị, chị thực sự rất hối hận vì đã cùng mấy người kia xô kéo em lên…Chị thực sự đã cắn rứt lương tâm…Họ đã sai khiến chị em ơi - Uyển Ngữ ôm đầu Uyển Hạ, giọng nói xót xa vang lên - Ôi em của tôi…
Mọi người đều nhìn cô với ánh mắt kì lạ, khó hiểu, riêng người em họ đang được cô ôm thì lại có suy nghĩ thực sự tuyệt vời của người em dành cho người chị trân quý “Ủa, sao vậy nè, Uyển Ngữ kì lạ vậy, chị ấy không bị sao chứ, thực sự là chị ấy đang quan tâm mình…”
Uyển Thần liền lập tức ôm người chị Uyển Ngữ vào lòng, giọng nói dịu dàng “Chị, không sao đâu chị, em sẵn sàng để chị lợi dụng, nhưng chị biết chị áy náy, em thực sự thấy xúc động…”
“Ôi không, Uyển Thần của chị, huhu….” Nói xong, Thần và Ngữ ôm chầm lấy nhau, họ ôm nhau dưới ánh mắt dị hợm của mọi người
Nếu người ngoài nhìn vào, có vẻ như họ thực sự là 1 đôi chị em son sắc. Nhưng với đám bạn đang vây quanh xem trò hề của họ thì thực sự không thể diễn tả nổi tâm trạng của họ lúc này. Họ không biết nên buồn vì tình cảm chị em giữa họ, họ cũng chẳng biết nên vui vì sự trình diễn này quá hoàn hảo
“Một đứa sẵn sàng nói lăng nói cuội để mong được người em tha thứ, một thằng thì chả hiểu mô tê gì, chỉ tưởng người chị này của mình quá tuyệt vời”