Sau khi lấy cơm xong, đồ ăn của các cô vô cùng bắt mắt, nào là cơm trắng, rau, thịt với nhiều chất dinh dưỡng và kim chi, những món ăn nhẹ và đồ uống thanh mát. Trông những khay cơm đầy ắp liền tăng thêm phần đói bụng
Các cô gái đang cạn li với những lon pepsi coca đầy ắp, thì bỗng dưng có 4 người thân quen muốn xin ngồi chung vào một bàn
- Đằng ấy cho chúng tôi ngồi cạnh được không?- Doãn Kì gãi tai xin ngồi cũng, chắc vì cắn rứt lương tâm nên lòng dạ không nỡ
- Ủa en ì au ông?(Ủa quen gì nhau không?)-Quán Nhĩ nhét miếng cơm to đùng vào miệng, phồng mồm nói
Cao Lãng vừa bê khay cơm vừa nhìn thẳng vào mặt cô, gân giọng lên nói: “Nài, cô là Quán Nhĩ gì gì đúng không, Doãn Kì nhà tôi xin phép hẳn hoi rồi, còn muốn gì nữa? Với cả cậu ấy xin Uyển Hạ cơ mà, phải cậu đâu?” Nói xong liền chỉ tay vào Uyển Hạ đang ngồi ăn cọng rau
Quán Nhĩ và 3 người không thèm quan tâm, mà cùng nhau cạn li ăn 1 cách ngon lành. Trông họ ai cũng vô cùng thoả mãn với những món ăn này
Những chàng trai thì vô cùng bất mãn vì các cô dám bơ mình. Doãn Kì liền huých tay Uyển Thần ra hiệu
Uyển Thần lập tức hiểu ý, đặt khay đồ ăn xuống và ngồi cạnh Uyển Hạ: “Chị…Em bê khay mỏi tay lắm, với cả nhà ăn giờ cũng chả còn chỗ, mà có thì bọn em cũng chả quen biết ai…Bọn chị cho tụi em ngồi ké với nhé…” Cậu liên tục lắc tay Uyển Hạ và làm dáng vẻ đáng yêu tuyệt đối. Với sự tấn công đột ngột này, cô đành phải đồng ý
3 chàng trai sau khi được sự cho phép,liền nhanh tay đặt khay cơm của mình và ngồi xuống…
Sau khi họ ăn được vài miếng cơm, Uyển Hạ để ý rằng Doãn Kì luôn nhìn mình, bất giác mà hỏi “Nhìn gì? Mặt tôi dính cơm à?”
Doãn Kì lập tức điều chỉnh lại trạng thái và giọng nói của mình: “Không, chỉ là bọn tôi định mời các cậu đi khu vui chơi thôi…” Nói xong cậu liền gãi gãi mà quay đi chỗ khác
Uyển Hạ thấy thế thì bật cười, giọng nói dần mềm mại hơn: “Làm sao? Có ý gì”
Chàng trai thấy nụ cười của cô, bất giác mà thẫn thờ, nụ cười cô như toả nắng giữa những ngày tháng lạnh giá của cuộc đời cậu. Sau 1 lúc, cậu mới sự tỉnh, giọng nói càng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Tại tôi áy náy, cắn rứt lương tâm”
- Được thôi, chiều nay 3h gặp nhau ngoài cổng trường, ghế đá cạnh gốc cây bàng…
Nói xong, cô liền ăn cơm, nhưng tại sao Doãn Kì vẫn nhìn cô vậy? Cậu để ý rằng có vài sợi tóc của cô, vì quá dài mà chạm vào đồ ăn. Cậu thấy thế liền lấy tay mình vén những cọng tóc đó lên cho cô. Cô bất giác nhìn, 2 người đối diện nhìn nhau, khung cảnh này thật ám muội, không đơn thuần là tình bạn mới gặp
2 người lặng thinh, bỗng Phi Mạn nói: “Nài nài, đôi uyên ương kia, đừng khiến chúng tôi thành bóng đèn cho 2 người”
Giọng nói này như đánh thức vào tâm trí 2 người, Doãn Kì lập tức thu tay lại, gãi đầu mà quay đi, Uyển Hạ thì lúng túng gắp thức ăn vào miệng.
6 bóng đèn ngồi đó, nhìn 2 người mà dần đã có đáp án trong lòng. Mọi người nhìn đôi uyên ương, họ đều đã đỏ mặt. Mấu chốt chính là như vậy đó
Họ nhìn nhau mà trao đổi bằng ánh mắt, mặc cho đôi nam nữ đang ngượng tím mặt
“Đỏ mặt rồi kìa” Sara nhìn 2 người 1 hồi lâu rồi ra hiệu
“Chả thế thì sao, nãy còn vén tóc nữa cơ mà, tôi ngồi cạnh chị tôi nên tôi nhìn rõ mồn một” Uyển Thần simp chị cũng phải tác thành cho đôi uyên ương vì hint quá to
“Thích nhau rồi à?” Trạch Dương ra kí hiệu, mặt hớn hở không thôi
“50/50 chưa chắc được” Phi Mạn kí hiệu tay, biểu thị chưa chắc chắn
“Mô phật, mong trời giúp bạn con thông thoáng trong tình cảm, đừng dính lời nguyền con đuỹ tình yêu” Quán Nhĩ lôi đâu ra cái vòng, lập tức thể hiện sự thành tâm với Phật
- Nài, đỏ hết mặt rồi kìa, thích nhau rồi chứ gì?Nhìn là biết - Cao Lãng vừa gặm miếng thịt, miệng vẫn còn nhóp nhép nhưng vẫn kiên quyết nói thẳng
Đánh trúng tim đen, Uyển Hạ lập tức đứng phắt dậy, bê khay cơm mà đi, các cô gái vừa đi theo vừa ngoảnh lại nhìn
Doãn Kì vẫn ngồi đó, thất thần mà nằm sụp xuống, mặt vẫn đỏ và tâm trí vẫn nghĩ về em, mặc cho đời xô đẩy bị 3 chàng trai bên cạnh trêu