Có lẽ do ban ngày cậu đã tiêu hao quá nhiều linh lực trên người Angelie nên thoạt nhìn cậu rất mệt mỏi, vừa nhắm mắt lại chưa bao lâu đã ngủ say.
Mao Mao nằm bên cạnh Tước Thu, cậu nhóc không buồn ngủ cho lắm, thấy Tước Thu ngủ rồi, cậu nhóc khẽ đứng dậy, bàn tay nho nhỏ vuốt phẳng mấy sợi tóc mái trên trán cho Tước Thu, sau đó cẩn thận đặt lên một nụ hôn, ngắm Tước Thu hồi lâu bằng ánh mắt ngập tràn ỷ lại, sợi râu trên đầu cũng vui vẻ đong đưa.
Một lát sau nhóc mới rón ra rón rén xuống giường, tìm thấy quả cục đá mà Dodd tặng ở trong túi áo khoác đang treo, thử mở nó ra xem.
Vì thế, trong lúc Tước Thu đang mơ màng ngủ cứ nghe thấy tiếng vật cứng va đập. Nhưng mỗi khi cậu có biểu hiện sắp tỉnh lại là loại âm thanh lanh lảnh đó sẽ đột nhiên im bặt, cứ như đang sợ đánh thức cậu vậy.
Cứ thế lặp lại năm sáu lần, cuối cùng sau khi tiếng “cộc cộc” giòn tan vang lên, Tước Thu mở mắt ra.
Cậu ngủ đến mụ mị đầu óc, lảo đảo đi tới kiểm tra nơi phát ra âm thanh, vốn dĩ cậu còn tưởng rằng có trộm vào nhưng không ngờ lại nhìn thấy Mao Mao đang che miệng, đôi mắt đẫm lệ.
Tước Thu vừa tỉnh ngủ nên đầu óc vẫn hơi mơ mơ màng màng, không rõ chuyện gì. Cậu quay đầu nhìn giường rồi lại quay đầu nhìn Mao Mao, tựa như không hiểu tại sao nhóc con vốn dĩ nên ngoan ngoãn nằm bên cạnh mình giờ lại xuất hiện cạnh cửa, lại còn đang ôm quả cục đá.
Cậu ngồi xổm xuống, kéo lấy cậu nhóc đang chột dạ, giọng nói mới vừa tỉnh ngủ vừa mềm mại lại mang theo chút khàn khàn: “Nhóc đang làm gì vậy?”
“Hu, huhu, muốn, muốn bóc quả cho mẹ.”
Tước Thu nghe cứ thấy sai sai thế nào, sao đứa nhỏ này nói chuyện lại nghe thấy cả tiếng lọt gió là thế nào?
Cậu cúi đầu nhìn quả cục đá, bị Mao Mao quậy như vậy mà nó vẫn nguyên vẹn không méo mó, chỉ là bên ngoài vỏ quả cứng cáp màu nâu bỗng xuất hiện mấy dấu răng.
Tước Thu bỗng dưng hiểu ra gì đó.
Cậu không cho Mao Mao kháng cự, kéo bàn tay cậu nhóc đang che miệng ra: “Há miệng, cho mẹ xem xem rốt cuộc có chuyện gì nào.”
Mao Mao thấy giấu không được nữa, tủi thân nhìn Tước Thu một cái rồi há to miệng “A”.
Ây!
Thằng nhóc này được.
Hai mắt Tước Thu mở to thêm một vòng.
Hai cái răng cửa ngay ngắn kia của Mao thế mà lại mẻ mất một miếng!
Cậu đưa ngón tay vào sờ thử, thấy chân răng không bị lung lay, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tước Thu có chút dở khóc dở cười: “Nếu nhóc muốn ăn quả cục đá thì có thể đánh thức mẹ dậy mà, hoặc là tìm anh Dodd giúp, đừng tự liều như vậy.”
Thấy mình bị hiểu lầm, Mao Mao càng thêm tủi thân, chui đầu vào trong lồng ngực Tước Thu, nghẹn nước mắt cất giọng non nớt: “Hu hu hu, không phải cố gắng bóc cho con, là bóc cho mẹ.”
Tước Thu cố gắng giải thích ý của nhóc, sau khi hiểu được thì sực tỉnh: “Vì thấy hôm nay mẹ quá mệt mỏi, nên nhóc mới muốn chuẩn bị quả cục đá cho mẹ ăn ư?”
Mao Mao chui ra khỏi ngực cậu, mái tóc bạc đã bị chính bản thân cậu nhóc làm rối tung, hai mắt cũng đỏ hẳn, cậu nhóc đáng thương sụt sịt mũi gật đầu.
Tựa như có một dòng chảy ấm ám len lỏi trong tim Tước Thu, thằng bé này vụng về lấy lòng khiến tâm trạng thất vọng của cậu đối với thế giới này đã từ từ tốt lên, trong phút chốc cậu cảm thấy, hình như thế giới này cũng không xấu đến vậy.
Cậu vuốt lại cái đầu rối bù của Mao Mao, còn vô cùng cẩn thận sửa sang hai sợi râu trên đầu lại cho xinh xắn sáng sủa, cuối cùng mới nghiêm túc nói: “Cám ơn Mao Mao, nhưng mà sau này nếu gặp phải chuyện mình không giải quyết được thì nhất định phải tìm người lớn, biết không?”
Nói rồi cậu chỉ vào cái răng cửa bị mẻ mất một miếng của nhóc: “Bằng không là sẽ giống thế này đấy.”
Mao Mao vội che cái răng cửa bị lọt gió.
Tước Thu nhìn quả cục đá, cảm thấy thứ nhỏ bé tầm thường này đúng là rất khó xử lý.
Cậu đang muốn đứng dậy tìm công cụ thuận tay, nhưng có lẽ vì sợ vật phẩm nguy hiểm sẽ làm tổn thương đến Omega mong manh nên lúc dọn phòng, Dodd đã dọn hết tất cả các vật dụng sắc nhọn đi. Vì thế, Tước Thu không tìm được thứ gì hết.
Cậu đi lanh quanh căn phòng chỉ có mấy mét vuông, cuối cùng tìm thấy con dao găm mà mình đã bất ngờ lụm được khi ăn hết vỏ trứng của Mao Mao.
Tước Thu cân nhắc rồi tự nói với bản thân: “Đành dùng cái này thôi.”
Cậu dắt Mao Mao đi đến mép giường, một lớn một nhỏ ngồi xuống dựa vào gần nhau, cậu đặt quả cục đá lên bàn rồi dùng dao găm màu bạc khua tay múa chân với thứ quả kia.
Nếu như có cây búa thì tốt rồi! Tước Thu nghĩ thầm.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu cậu thì một chùm sáng bỗng nhiên lóe lên, sau đó dao găm trong tay đã thật sự biến thành một cây búa bạc, dùng rất thuận tay!
Tước Thu và Mao Mao đều bị sự biến hóa bất thình lình này dọa sợ. Chờ sau khi bình tĩnh lại, Tước Thu cẩn thận quan sát cái búa nhỏ trong tay này.
Thật kỳ quái, chẳng lẽ mình có thể tùy ý thay đổi vũ khí thông qua suy nghĩ hay sao?
Nghĩ đến điều này, Tước Thu lại thầm nhủ một câu biến cây búa về dao găm, cây búa nhỏ trong tay quả thật đã thay đổi trở lại theo suy nghĩ của cậu.
Hai mắt Tước Thu sáng lên, chuyện này tương đương với việc cậu có một vũ khí phòng thân rồi!
Cậu quay đầu, nhìn thẳng vào Mao Mao: “Cảm ơn.”
Đôi mắt cậu màu vàng sáng lấp lánh, giống như ánh mặt trời trải xuống rừng cây vậy.
“Mẹ?” Mao Mao nghiêng đầu.
Tước Thu xoa đầu cậu nhóc, tiếp đó dùng chiếc búa nhỏ vừa mới biến ra khẽ đập một cái là có thể dễ dàng mở ra quả cục đá vốn dĩ vô cùng cứng rắn.
“Xem ra không chỉ có thể tùy ý thay đổi hình thái, mà chất lượng của vũ khí cũng cực kỳ cao.”
Tước Thu càng thêm vừa lòng.
Cây búa nhỏ lại biến trở về thành dao găm, tách quả cục đá ra làm đôi, Tước Thu và Mao Mao mỗi người ăn một nửa.
Thứ quả này sau khi mở ra không còn cứng đến cắn không nổi nữa, mà trái lại thì mềm mại giống như kẹo bông, tổng thể mang màu trắng tinh khiết. Chất lượng cũng không tệ lắm nhưng hương vị không ngọt chút nào, thậm chí còn có hơi chát. Nếu như đặt ở thời đại trái đất thì loại quả thế này sẽ chẳng ai thèm mua, nhưng đặt ở tinh cầu Darkness thì nó lại là loại quả thơm ngon mà cư dân phố Grassy chỉ được ăn trong những dịp lễ tết.
Tước Thu khẽ thở dài.
Quan trọng nhất là, cậu không cảm giác được sự tồn tại của linh khí từ quả cục đá, điều này chứng tỏ, có lẽ trên thân thực vật ở thế giới này đều không có linh khí.
Nhưng Mao Mao lại ăn rất vui vẻ, cậu nhóc là Alpha hàng thật giá thật của thế giới này, sau khi ăn vào, cậu nhóc có thể cảm nhận được tất cả những điểm lợi của loại quả này được Dodd giới thiệu.
Tuy nhiên, Mao Mao cảm thấy hiệu quả chữa trị trong quả cục đá kém xa so với vỏ trứng của nhóc, mỏng manh như pha nước đun sôi vậy, chứ đừng nói là so với mẹ.
Sau khi ăn no, cậu nhóc ngáp dài, quay đầu vùi mình vào trong ngực Tước Thu, dụi dụi như chú heo con.
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa tỏ, Tước Thu vừa mới tỉnh giấc thì Mao Mao đã kích động chạy vào, bàn tay nhỏ bé còn cầm một tấm gương: “Răng, răng, hình như răng đã trở lại rồi!”
Nhóc hưng phấn chỉ vào răng cửa của mình, vừa trắng lại ngay ngắn, không còn dáng vẻ sứt mẻ do vỏ quả cứng hôm qua.
Tước Thu nhéo má Mao Mao, kiểm tra tỉ mỉ răng cậu nhóc, không ngờ khả năng chữa trị của quả cục đá lại bao gồm cả việc sửa răng trám răng.
Cậu lại nghĩ, chẳng phải thế giới này không có bác sĩ nha khoa sao?
“Răng gì thế?” Dodd nghe thấy động tĩnh trong phòng, cầm hai ống màu hồng phấn đi vào.
Trải qua một ngày làm quen, cuối cùng thì bây giờ anh ta đã không còn căng thẳng và ngại ngùng như lúc đầu nữa.
Xuất phát từ một số loại tâm lý cạnh tranh nào đó không biết tên, Mao Mao không thích Dodd lắm. Cậu nhóc lập tức ngừng trưng ra bộ dáng ngu ngốc, cảnh giác nhích tới bên cạnh Tước Thu, níu lấy vạt áo thiếu niên như đang tuyên thệ chủ quyền.
Tước Thu cho rằng cậu nhóc sợ người lạ nên vỗ đầu trấn an nhóc con, sau đó nhìn về phía Dodd, vẻ nhặt có phần hờ hững: “Không có gì, Mao Mao muốn cho tôi xem răng của thằng bé thôi.”
Dodd ngượng ngùng gãi đầu: “Tối hôm qua cậu ngủ thế nào? Điều kiện nhà tôi chắc là không tốt lắm, nếu cậu ngủ không thoải mái thì tôi có thế đến tìm trưởng phố phản ánh.”
Anh ta biết Omega rất mỏng manh dễ vỡ, sợ mình tiếp đón không chu đáo.
Nhưng trên thực tế, căn phòng hiện tại Tước Thu ở đã là phòng tốt nhất trong nhà Dodd rồi.
Tước Thu lắc đầu: “Ở đây rất tốt, cảm ơn anh đã chăm sóc.”
Dodd lập tức thả lỏng, trong lòng phấn khởi nhảy nhót mà chính bản thân anh ta cũng không nhận ra, cuối cùng anh ta đưa đồ trong tay cho cậu.
Tước Thu khó hiểu nhìn chất lỏng màu hồng phấn trong tay.
“Đây là dịch dinh dưỡng, là bữa sáng hôm nay. Tôi nghe nói Omega các cậu thích nhất là dịch dinh dưỡng vị dâu tây nên đã cố ý tìm trưởng phố đổi.” Dodd giải thích.
Mao Mao nhỏ giọng nói: “Mình có phải là Omega đâu, mình là bé bướm Alpha xinh đẹp.”
Tuy rằng Tước Thu không hiểu dịch dinh dưỡng là thứ gì cho lắm, nhưng cậu biết Dodd sẽ không làm hại đến mình, lập tức vui vẻ nhận lấy.
“Cám ơn anh, Dodd.”
Dodd vội vàng xua tay, làn da màu đồng lập tức ửng thành màu đỏ thẹn thùng, lắp bắp nói: “Chuyện, chuyện nhỏ mà thôi.”
“Vậy, vậy tôi đi trước đây, phải đi nhặt phế phẩm với trưởng phố nhân lúc nắng sớm còn chưa gắt.”
“Nếu có chuyện gì thì cậu, cậu có thể chờ tôi trở về, nói thẳng với tôi là được.”
Dodd vừa nói vừa rời khỏi phòng, tay chân vụng về thiếu chút nữa đã vấp bậc cửa ngã nhoài.
Tước Thu gật đầu: “Được.”
Chờ Dodd khuất bóng, cậu mới bắt đầu nghiên cứu dịch dinh dưỡng trong tay.
Một ống được đóng gói theo hình dạng ống nghiệm dài, bên trong chứa đầy chất lỏng màu hồng nhạt, nhìn bên ngoài thôi thì thấy ngoại trừ khá đẹp ra thì không có gì đặc biệt.
Tước Thu không phải là người, trên thực tế cũng không cần ăn uống, nhưng nếu làm bản thân quá khác lạ thì rất nhanh cậu sẽ bị bại lộ.
Cậu thử mở ống nghiệm ra rồi khẽ nhấp một hớp nhỏ, chất lỏng lạnh lẽo chảy vào trong miệng mang theo vị ngọt của dâu tây, nếu dùng làm đồ uống thì cũng không tệ lắm.
“Nào, bữa sáng đây.” Tước Thu đưa một ống khác cho Mao Mao.
“Cám ơn mẹ.” Mao Mao ngẩng mặt nhỏ lên, cười vừa ngọt lại vừa ngoan với người trước mặt, vô cùng lễ phép.
Hai tay nhóc ôm ống nghiệm, uống ừng ực ừng ực từng ngụm như ôm bình uống sữa.
“Hức!”
Tước Thu vừa mới nhấp một ngụm, Mao Mao đã nhanh chóng càn quét hết sạch ống dịch dinh dưỡng, khác hẳn vẻ ngoài ngoan ngoãn của nhóc. Tước Thu mở to hai mắt, gương mặt thoáng vẻ kinh ngạc khiến cậu thoạt nhìn càng giống trẻ con hơn.
Alpha của thế giới này, trong thời kỳ con non đều ăn khỏe vậy sao?!
Mao Mao bị nhìn như vậy thì có hơi ngượng ngùng, hai sợi râu lông như hai ngón tay chọt chọt vào nhau.
Tước Thu lại uống thêm một ngụm dịch dinh dưỡng nén kinh ngạc xuống, nhưng rất nhanh sau đó, hai mắt cậu đã mở lớn hơn!
Đây là… linh khí ư?
Một thứ chất lỏng loãng đến không thể loãng hơn, nhưng đúng thật là linh khí thể lỏng đã trượt theo cổ họng xuống tới dạ dày, mang theo cảm giác ấm áp tựa dây leo dần dần giãn ra bốn phía. Nhưng điều đáng tiếc là, bởi vì quá mức mỏng manh nên luồng linh khí này lan ra giống như thực vật nảy mầm, vừa mới mọc ra một đoạn rễ nhỏ là lập tức dừng sinh trưởng và ngừng lan rộng ra bên ngoài.
Tuy vậy Tước Thu cũng đã thật sự cảm nhận được chút linh khí ít ỏi ấy, khi uống một ngụm dịch dinh dưỡng thứ hai! Cả người cậu khựng lại, lập tức nhìn dịch dinh dưỡng trong tay với vẻ không thể tin được.
Tước Thu không ngờ linh khí của thế giới này, lại xuất hiện trước mặt cậu bằng cách này!
Đây đúng là một phát hiện quá đỗi bất ngờ. Sau một chốc vui sướng, cậu đã nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tước Thu nhìn sang Mao Mao đang không hiểu gì, cậu thật muốn biết liệu cư dân ở đây có cảm nhận được linh khí có chứa trong thức ăn sinh hoạt hằng ngày của bọn họ hay không.
“Mao Mao, em uống dịch dưỡng xong có cảm nhận được gì không?”
Bị hỏi ngang xương nên Mao Mao chưa load kịp: “Không có ạ, con chỉ cảm thấy uống no rồi thôi.”
“Ừm…” Tước Thu cảm thấy từ vựng của mình hơi nghèo nàn, không biết miêu tả cảm giác thân thể cảm nhận được linh khí như thế nào với Mao Mao: “Em không thấy cơ thể có gì thay đổi sau khi uống xong à?”
Mao Mao lắc đầu, sợi râu trên đỉnh đầu cũng lắc lư theo: “Không có.”
Tước Thu không hỏi nữa, xem ra là dịch dinh dưỡng chỉ có hiệu quả đặc biệt với mình cậu thôi, đối với cư dân vốn dĩ đã ở mảnh đất này như Mao Mao thì nó chỉ là một loại thực phẩm bổ sung dinh dưỡng bình thường.
Cậu uống hết dịch dinh dưỡng còn lại, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời khi thân thể được tẩm bổ bằng linh khí, cuối cùng tính ra được linh khí từ một ống dịch dinh dưỡng như vậy đại khái chỉ bằng linh khí từ mặt trời chiếu xuống trái đất trong năm phút.
Quá ít.
Nếu đặt ở trái đất thì với chút linh khí ít ỏi như vậy, Tước Thu sẽ chẳng thèm để ý, so với lượng linh lực mà hiện tại cơ thể cậu đang cần chỉ như muối bỏ biển.
Tuy nhiên Tước Thu cũng không thấy thất vọng, vốn dĩ cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng sẽ không tìm thấy linh khí ở thế giới này, thế nên phát hiện lúc này so với dự tính tồi tệ nhất của cậu đã mang tới hy vọng lớn lao lắm rồi.
Đối với một bông hoa hồng Canary nhỏ bé đã rèn luyện trên con đường tu hành cả nghìn năm mà nói, khó khăn như việc linh khí mỏng manh thế này quả thực không thể gọi là khó khăn. Chỉ cần cậu xác định có thể nhận được linh khí từ dịch dinh dưỡng, thì vấn đề lớn nhất mà cậu phiền não cuối cùng cũng được giải quyết dễ dàng.
Điều cần giải quyết tiếp theo chính là làm sao để có nhiều dịch dinh dưỡng hơn, hoặc cách tìm nguyên liệu thô được dùng để chế biến dịch dinh dưỡng.