Vốn ban đầu vẫn khá ổn, Tước Thu không thấy có gì khác thường. Nhưng dần dần không biết vì sao, cậu thấy cơ thể mình mỗi lúc một nặng nề giống như bị rắn quấn lấy, siết chặt cậu đến mức khó thở.
Hơi thở vốn ổn định bị vật nặng ép trên người dần trở nên khó khăn. Nhiệt độ xung quanh tăng cao, khiến cả cơ thể Tước Thu giống như rơi vào một luyện ngục thiêu đốt đáng sợ.
Omega trên giường động đậy mí mắt, muốn mở mắt ra xem rốt cuộc là thứ gì đang tác quái trên người mình. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm giác ướt át trên mặt cậu càng thêm rõ rệt, giống như có vật gì ấm áp đang liếm cậu vậy.
Cảm giác này khiến Tước Thu choàng tỉnh. Cậu thậm chí còn tưởng rằng mình đang đứng trên một cánh đồng hoang vu, giữa bầy thú dữ, mà thứ đang liếm cậu chính là một con sói hung ác đã chịu đựng cơn đói nhiều ngày, đang chuẩn bị ăn một bữa no nê.
Cậu vội mở mắt ra. Thứ đập vào mắt cậu không phải là trần nhà màu trắng tinh mà là một khuôn mặt thiếu niên đẹp trai được phóng đại vô số lần.
“?!”
Sau khi tỉnh dậy, Tước Thu gần như ngay lập tức ngồi dậy và đẩy người trước mặt ra theo bản năng.
Thì ra kẻ vừa nằm trên người cậu, liếm láp cậu giống như động vật không phải mãnh thú trong ác mộng, mà là một con người?!
Nhưng không đợi Tước Thu làm rõ vì sao trong phòng ký túc xá chỉ có một mình cậu lại bất ngờ mọc ra một người nữa, thiếu niên bị cậu đẩy ra kia lại trèo lên giường.
Cậu thiếu niên mặc bộ quân phục không vừa người xiêu xiêu vẹo vẹo. Chiếc áo ba lỗ màu đen không che được hết cơ bắp vừa phải trên cánh tay của cậu ta. Đôi chân dài bị bó buộc trong chiếc quần quân đội mang phong cách Workwear. Trên đỉnh đầu cậu ta còn có hai thứ gì đó dài dài, không thể nhìn rõ trong bóng tối.
Tuy tầm mắt hạn hẹp nhưng Tước Thu vẫn có thể nhìn rõ bộ quân phục trên người cậu ta chính là bộ mà hôm nay cậu đã mặc thử, chỉ có điều bộ quân phục rộng hơn cậu không chỉ một cỡ khi mặc trên người cậu ta lại rất vừa vặn thích hợp, giống như được đặt may riêng cho cậu ta vậy.
Thiếu niên cách càng lúc càng gần, Tước Thu dựng hai con ngươi lên đầy cảnh giác. Ánh sáng dịu nhẹ màu vàng ngưng tụ trên đầu ngón tay cậu, như thể cậu sẽ thực tiếp ra tay trong giây tiếp theo.
Cậu cau mày hỏi: “Cậu là ai? Vì sao lại xuất hiện ở đây?!”
Đối phương không trả lời, nhưng khi cậu ta ghé sát lại, Tước Thu nhìn thấy những đặc điểm bên ngoài của cậu ta xong thì vô cùng sửng sốt.
Mặc dù trong bóng đêm nhưng mái tóc màu bạc của người này vẫn vô cùng dễ thấy, dưới ánh trắng mờ ảo thậm chí có thể thấy rõ đôi mắt màu xám của cậu ta. Cùng với, hai sợi râu màu bạc đung đưa đầy vui sướng khi vừa nhìn thấy Tước Thu.
Dáng vẻ này…
Mao Mao phiên bản trưởng thành tủi thân đến nỗi đôi mắt cụp xuống giống như mắt cún con, đôi môi tái nhợt cũng mím lại đầy mất hứng, dùng ánh mắt rất tổn thương nhìn Tước Thu.
Đôi mắt màu xám bạc ngân ngấn nước. Cậu ta khẽ gọi: “Mẹ ơi!”
“Mẹ không nhận ra con à?”
Vừa gọi vừa sán đến gần, muốn liếm má Tước Thu.
“Khoan, khoan đã…..”
Tuy đối phương đã tự giới thiệu nhưng Tước Thu vẫn tạm thời chưa thể chấp nhận được sự thay đổi lớn lao trước mắt này, cậu phản ứng có chút chậm chạp.
Mới đây thôi Mao Mao còn là một con sâu lông bé hơn bàn tay cậu, sao lại bất ngờ biến thành một thiếu niên trông còn to cao hơn cậu rồi?
Cậu kinh ngạc đến mức hai mắt mở to, cơ thể cũng bởi vì bất ngờ mà cứng đờ lại, trong đôi con ngươi màu vàng không còn sự xa cách mà là sự hoài nghi.
“Cậu, đúng là,,,”
“Mao Mao?”
“Đúng vậy mẹ. Mẹ không tin con sao?”
Tước Thu vô thức phủ nhận: “Không phải, chẳng qua là tôi…”
Chẳng qua là trong thời gian ngắn cậu không thể chấp nhận được chuyện mình có thêm một đứa con trai lớn như vậy.
Thiếu niên trông giống Mao Mao nghiêng đầu, sau đó vùi đầu vào lòng bàn tay của Tước Thu, dụi dụi lên lòng bàn tay cậu giống như trước kia, mà hai sợi râu được phóng to ra theo tỉ lệ cũng bị ép cho nghiêng bên nọ đổ bên kia.
Cảnh tượng trước mắt vô cùng quen thuộc, giống như vô số lần Tước Thu vuốt ve hai sợi râu của Mao Mao trước kia vậy.
Nhưng mà…
Bây giờ người đang e ấp dụi mặt vào lòng bàn tay cậu, gọi cậu là mẹ một cách ỷ lại không còn là cục bánh trôi màu xám bạc mềm mại như trước kia, mà là một người đàn ông đã trưởng thành, có giọng nói trầm khàn dễ nghe và dáng người cao lớn hơn mình rất nhiều nữa.
Tước Thu sửng sốt hồi lâu, hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao với cảnh tượng trước mắt này.
Mà Mao Mao dường như vẫn mang tư duy và chỉ số thông minh của một đứa trẻ, không chỉ không cảm thấy hành vi của mình có gì không ổn, mà ngược lại còn muốn gần gũi hơn với Tước Thu.
Sau khi dụi mặt vào lòng bàn tay thơm tho và mềm mại của hoa hồng nhỏ xong, cậu ta chuyển mục tiêu sang vành tai nhỏ nhắn trắng nõn nà của Tước Thu, chưa được sự cho phép của cậu đã ngẩng đầu lên liếm láp.
Tước Thu bị cảm giác tê dại khác thường nơi vành tai làm cho tỉnh táo lại, đôi con ngươi hơn co rút, vội đẩy Mao Mao ra lần nữa.
“Khụ, cậu…”
Tước Thu lắp ba lắp bắp, tự cảm thấy mình không có uy nghiêm của người làm cha mẹ cho lắm, vì thế cậu hắng giọng, cố tỏ để bản thân vẫn có thể cư xử như trước kia khi đối mặt với một Mao Mao ở phiên bản trưởng thành.
“Cậu cách xa tôi chút, ngồi xuống đã.”
Nhưng cậu không hề biết bản thân có sức hấp dẫn như thế nào ở trong mắt Mao Mao. Omega có dung mạo tuyệt mỹ trước mặt cậu ta hơi đỏ mặt, cả người trông ngon lành như một quả dâu tây mới nhú lên từ nền tuyết, khiến cậu ta không kìm được mà muốn nếm thử xem rốt cuộc nó có ngọt hay không.
Cậu ta nghĩ như vậy, và cũng làm như vậy.
Sau khi lớn lên, Mao Mao có vẻ không còn ngoan ngoãn như lúc còn nhỏ nữa, cũng có lẽ là bị bản năng theo đuổi Omega của Alpha chi phối. Tóm lại là cậu ta không chỉ không lùi ra xa theo ý muốn của Tước Thu mà ngược lại càng lúc càng tiến gần hơn.
Cậu ta bất ngờ ghé sát vào mặt Tước Thu, đem theo làn gió thổi lay động những sợi tóc lòa xòa trên trán hai người. Sau đó khoảng cách giữa bọn họ trở nên vô cùng gần, mũi chạm mũi.
Gần đến mức có thể thấy rõ đối phương có bao nhiêu sợi lông mi. Gần đến mức tiếng hít thở nhè nhẹ cũng giống như tiếng trống đánh bên tai. Gần đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập của đối phương.
Thời gian giống như ngưng đọng lại vài giây. Trong vài giây này, bộ não của Tước Thu như tạm dừng suy nghĩ. Cậu kinh ngạc nhìn Alpa gần ngay trước mắt, trong đôi mắt màu xám bạc của cậu ta dường như đang có ánh trăng đang lưu chuyển, đang nhẹ nhàng bao bọc lấy cậu một cách dịu dàng.
Mà từ góc nhìn của Mao Mao, đôi mắt màu vàng kim của Omega sáng chói như ánh mắt trời rực rỡ trên bầu trời xanh. Nhưng nó lại không giống với mặt trời của tinh cầu Darkness….
Đôi mắt của cậu giống như của một vị thần, chiếu rọi lên tất cả mọi người một cách bình đẳng.
Alpha trẻ tuổi bỗng thấy cực kỳ không thỏa mãn, không thỏa mãn với việc mình chỉ là một trong vô vàn chúng sinh, mà cậu ta muốn độc chiếm lấy mặt trời.
Khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên hơi nhúc nhích, giây tiếp theo cảm giác ngứa ngáy giống như bị lông chim vuốt ve truyền đến từ mí mắt mẫn cảm.
Tước Thu vô thức chớp mắt. Trong lúc né tránh, hàng lông mi dày đậm của cậu lướt qua đôi môi nhợt nhạt của Alpha. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hai màu đen và trắng giao nhau.
Cuối cùng nụ hôn vốn nên rơi trên mắt của hoa hồng nhỏ lại rơi xuống trán cậu.
Cậu nhóc mới đây thôi còn đứng đến đùi mình, bỗng chốc cao hơn mình không chỉ một cái đầu. Khi cậu ta hôn lên trán của Tước Thu, cằm của cậu vừa vặn đặt trên lồng ngực rắn chắc và mạnh mẽ của Alpha, cảm nhận được nhịp tim đập nhanh dưới làn da nóng bỏng.
“Mẹ à,” Cậu ta nhẹ nhàng mỉm cười, nhất thời cằm của Tước Thu cũng rung lên, “Hình như con đã không còn là trẻ con nữa rồi.”
Ngoài việc nói đến chiều cao, hình như đối phương cũng ám chỉ điều gì đó đầy ẩn ý.
Tước Thu cảm thấy có chút bực bội mà không rõ lý do. Cậu dùng sức đẩy mạnh Alpha vào tường, còn chính mình thì lùi lại, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
“Không phải trẻ con? Vậy cậu còn gọi mẹ gì chứ?”
Cậu ta không hề phòng bị, bị va vào bức tường kiên cố.
Đương nhiên Alpha da dày thịt béo sẽ không thấy đau, nhưng cậu ta vẫn giả vờ cau mày. Cho dù trong hình dạng lúc nhỏ hay hình dạng trưởng thành của hiện tại, dường như chẳng cần học cậu ta cũng biết cách khiến cho Omega thoạt nhìn xa cách nhưng vô cùng mềm lòng này mủi lòng.
“Mặc kệ có phải trẻ con hay không thì con vẫn là con bướm nhỏ của mẹ. Điều này sẽ mãi mãi không thay đổi.”
Giọng nói của Alpha có chút trầm thấp, giống như đang nói ở ngay bên tai của Tước Thu.
“Con bướm nhỏ?” Omega cười lạnh, bất ngờ sáp lại gần Alpha.
Khuôn mặt giống như được vị thần tạo hóa cẩn thận nhào nặn bất ngờ xuất hiện trước mắt Alpha, mang đến sự rung động khó tả bằng lời.
Trong đôi mắt của Alpha hiện lên một tia choáng ngợp, nhưng cậu ta chưa kịp nói gì thì đã bị Tước Thu tóm lấy hai sợi râu trên đỉnh đầu không chút nể nang.
“Cậu bây giờ vẫn còn là một con sâu lông.”
“Chỉ là tạm thời thôi. Với cả, con muốn có tên riêng của mình, không phải là Mao Mao.”
“Cậu còn chê nữa hả?”
“Tất nhiên là không, những gì mẹ cho con đều là thứ quý giá nhất trên đời.”
Tước Thu không bày tỏ quan điểm gì về điều này, khẽ “hừ” một tiếng.
Alpha nhìn cậu không chớp mắt, cố gắng khiến bản thân trông hết sức chân thành, “Con chỉ cảm thấy là con đã trưởng thành rồi, mẹ có thể thử gọi một cái tên khác của con.”
Tước Thu một lần nữa ngồi xuống ở vị trí cách xa cậu ta, thản nhiên hỏi: “Vậy bây giờ cậu muốn tôi gọi là gì?”
“Morfa.”
Alpha khẽ nuốt nước bọt, nói nhỏ: “Có ngụ ý là, con bướm chỉ thuộc về một mình mẹ.”
Tước Thu ngẩng đầu nhìn cậu ta, Không biết vì sao Morfa vẫn luôn mang đến cho cậu một cảm giác quen thuộc như đã từng quen biết.
Có lẽ cậu đã gặp cậu ta ở đâu đó. Nhưng khi hồi tưởng lại mỗi một chi tiết nhỏ trong đầu, cậu vẫn không nhớ ra được rốt cuộc đã gặp cậu ta ở nơi nào.
“Đây là tên thật của cậu sao?”
Morfa lắc đầu, “Có lẽ là không phải, nhưng ký ức nói cho con biết đã từng có người gọi con như vậy.”
Cái tên đó, hẳn là tên gọi riêng giữa những người thân thiết nhất?
Tước Thu tạm thời bỏ qua chủ đề này, lại hỏi: “Bây giờ cậu đã nhớ được lai lịch và thân phận của mình chưa?”
“Vẫn chưa,” Morfa cụp đôi mắt cún con vô tội, “Mẹ muốn đuổi con đi sao mẹ?”
Bị một người đàn ông trưởng thành gọi mẹ, dù thoạt nhìn đối phương có dáng vẻ thiếu niên nhưng Tước Thu vẫn cảm thấy khuôn mặt nóng bừng lên một cách không thể kiểm soát.
Cậu lần nữa từ chối: “Đừng gọi tôi là mẹ nữa, Morfa.”
Alpha trẻ tuổi mở mắt tròn xoe, cố gắng khiến bản thân trông thật vô tội: “Mẹ à.”
Tước Thu bất đắc dĩ thở dài, nhường một bước: “Ít nhất không được gọi như vậy trước mặt người ngoài.”
Morfa ngoan ngoãn gật đầu, giống như cậu ta vẫn là đứa nhóc con nghe lời, “Vậy nên lúc ở riêng có thể gọi, cũng chỉ có con mới được gọi đúng không mẹ?”
“Tôi không có đứa con nào khác ngoài cậu.”
“Đúng vậy, con là con bướm nhỏ duy nhất của mẹ.”
Đồng thời, mẹ cũng là hoa hồng nhỏ duy nhất của con.
Cậu ta thầm bổ sung trong đầu.
“Ngoài việc mất trí nhớ, cậu có biết vì sao mình lại bất ngờ biến thành dáng vẻ này không?”
Morfa gật đầu: “Nhớ ạ.”
“Là vì những lá cây mà mẹ cho con.”
“Lá cây?”
“Vâng, con từng nói với mẹ con là một Alpha bươm bướm. Mẹ thấy rồi đấy, con cũng không nói dối. Nhưng có lẽ gen của con đã biến dị – tất nhiên, cũng có thể là tiến hóa – khiến cho con sẽ bất ngờ lại giống ở một thời gian nhất định, quá trình sinh trưởng nhiều hơn Alpha thông thường ở chỗ sẽ một lần nữa lặp lại giai đoạn tạo kén, phải diễn dịch mô phỏng lần nữa quá trình tiến hóa từ ấu trùng thành bướm.”
Morfa nhún vai bất đắc dĩ, “Con đoán trước khi bước vào giai đoạn tạo kén lặp lại một cách kỳ lạ này, con hẳn là một Alpha đã trưởng thành rất lâu rồi. Vốn dĩ con không phải một đứa trẻ thật sự, ngay cả hiện tại cũng chỉ là thời kỳ thiếu niên trong giai đoạn trưởng thành của con thôi. Còn trước mắt, con đang ở trong giai đoạn phát triển của ấu trùng. Chờ đến lúc lặp lại kỳ tạo kén quá độ, tiến hóa từ sâu lông trở thành bướm, con sẽ khôi phục dáng vẻ ban đầu. Mà mỗi khi chuyển sang giai đoạn kế tiếp khác nhau con đều cần sự hỗ trợ của một lượng năng lượng lớn. Mà trong những chiếc lá đó lại chứa đựng năng lượng khổng lồ, sau khi hấp thu chúng hoàn toàn con đã thuận lợi bước vào giai đoạn hiện giờ.”
Tước Thu đánh giá sự khác biệt của Morfa từ lúc nhỏ đến lúc thiếu niên, tổng kết rằng: “Nói một cách đơn giản thì sâu lông muốn biến thành bươm bướm cần ăn một lượng thực vật lớn để chuyển hóa thành năng lượng, sau đó từ ấu trùng biến thành sâu trưởng thành, rồi từ sâu trưởng thành tạo kén, cuối cùng mới có thể phá kén biến thành bươm bướm. Mà hiện tại cậu đang trải qua giai đoạn sâu trưởng thành, cho nên tiếp theo cậu còn cần trải qua giai đoạn tạo kén và phá kén, mới có thể thực sự từ sâu lông biến thành bươm bướm.”
Trong ánh mắt của Morfa lộ vẻ khen ngợi. Cậu ta biết người mẹ Omega này không chỉ sở hữu vẻ đẹp khác với người thường, mà đồng thời còn sở hữu một trí tuệ đặc biệt.
Cậu là một Omega rất đặc biệt.
Tước Thu thấy bản thân không đoán sai nên nói tiếp: “Vậy cậu còn cần năng lượng nữa không? Tôi có thể….”
“Suỵt.”
Tước Thu mở to mắt nhìn ngón tay đang đặt trên môi mình. Cậu nhìn Morfa vẻ khó hiểu, dùng ánh mắt hỏi đối phương có ý gì.
Nhưng mục đích của Alpha lại rất đơn giản. Cậu ta nói: “Không phải giai đoạn nào cũng có thể thông qua phương pháp tương tự để nhanh chóng tiến hóa. Và quan trọng nhất chính là, mẹ đừng ngắt lá của mình cho con nữa.”
“Con sẽ thấy đau lòng thay mẹ.”
Tước Thu sững sờ, không nghĩ lý do Morfa từ chối lại vì lo lắng cho mình. Tuy tính cách của cậu ta sau khi lớn lên có chút thay đổi so với Mao Mao, nhưng dường như chỉ cần là chuyện của cậu thì đối phương vẫn duy trì sự nhất trí cao độ.
Cậu không khỏi nở nụ cười, sờ sờ sợi râu của cậu ta như trước kia.
“Cảm ơn đã quan tâm.”
Nhưng Tước Thu vẫn quên mất rằng dù sao trước mắt cậu cũng là một Alpha đã trưởng thành. Dù cậu chỉ coi hành động của mình không khác gì nhiều so với trước kia, nhưng trong mắt của Alpha đây chính là tín hiệu cho phép mình có thể tiến thêm một bước.
Morfa rút tay về đặt ở sau lưng. Ở nơi khuất tầm mắt, đầu ngón tay của cậu ta khẽ run rẩy.
Cậu ta không nhúc nhích, chăm chú nhìn Tước Thu.
Tuyến thể sau gáy có chút nóng ran, trong cổ họng cũng sinh ra một cảm giác khô khát lạ thường, khiến Alpha không khỏi liếm khóe miệng.
Cậu ta thấp giọng gọi “mẹ à”, giọng nói khàn khàn và thô ráp.
Tước Thu nghe thấy vậy thì hai tai nóng ran lên. Cậu luôn cảm thấy có gì đó rất lạ, nhưng không thể nói cụ thể mà chỉ cho rằng đối phương không thoải mái, liền hỏi: “Cậu khó chịu lắm à?”
Toàn bộ sự chú ý của Morfa rơi vào hai cánh môi non mềm đang mấp máy của Omega, cậu ta trả lời đầy lơ đãng: “Khó chịu? Có một chút…”
Chiếc mũi thanh tú của Tước Thu khẽ ngửi phía trước. “Hình như tôi ngửi thấy mùi rỉ sét thoang thoảng, giống như mùi máu tươi vậy.”
Hơn nữa…
Mùi này dường như phát ra từ trên người Alpha trước mặt.
Tước Thu nhìn Morfa nghi ngờ hỏi: “Cậu bị thương à?”
Dường như Alpha không ngờ đối phương sẽ hỏi vậy, bỗng chốc sững người ra, giơ tay che lại tuyến thể đang xao động bất an của mình một cách chột dạ. Cậu ta rất sợ sự khác thường của mình sẽ bị Omega phát hiện, ngay cả giọng nói cũng nhỏ xuống.
“Mẹ ngửi nhầm rồi, không có mùi rỉ sắt đâu.”
Morfa nhớ lại cuộc nói chuyện mà cậu ta nghe thấy ban ngày, bỗng hơi ảo não.
Chết tiệt, chẳng phải Omega khiếm khuyết không thể tiết ra pheromone, cũng không thể cảm nhận được pheromone sao?
Vậy chuyện gì đang xảy ra thế này?
Đợi đã…
Ánh mắt của Alpha đột nhiên lóe lên.
Dường như cậu ta luôn có thể ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng trên người của Tước Thu. Mùi hương ấm áp giống như được sưởi ấm dưới ánh mặt trời vậy. Chẳng lẽ thực ra đó là pheromone của cậu sao?
Mà biểu hiện như vậy dường như rất ăn khớp với biểu hiện lâm sàng của một loại bệnh.
Trước đó Morfa chưa từng nghĩ tới khía cạnh này.
Cậu ta có chút kích động, nắm lấy tay Tước Thu, hưng phấn nói: “Mẹ, mẹ không phải là Omega khiếm khuyết đâu!”
Cậu cũng không biết cậu là báu vật như thế nào đâu!
Tước Thu không hiểu vì sao cậu ta lại kích động như vậy, “Sao cơ?”
“Vừa nãy mẹ ngửi được mùi rỉ sét thoang thoảng trên người con đúng không?”
Tước Thu thành thật gật đầu, cảm thấy khó hiểu, chẳng phải vừa nãy cậu ta đã phủ nhận là không có mùi rỉ sét ư?
Morfa vội vã hỏi tiếp: “Vậy mẹ có thể ngửi thấy mùi trên người những Alpha đã tiếp xúc với mẹ hôm nay không? Ví vụ như, ví dụ như Hase, hay là Orfe?”
“Có chứ.” Tước Thu kể lại một cách dễ dàng: “Trên người Hase có một thứ mùi bùn đất ẩm ướt, trên người của Orfe mang thứ mùi của diêm sau khi bị đốt cháy. Trước đó thì mùi trên người Nghiêm Vi Lễ là mùi của cồn, mùi trên người Alpha đại bàng đen ngoài cửa thành là mùi chanh.”
“Những thứ này chính là pheromone của Alpha! Mẹ à, mẹ có thể cảm nhận được pheromone của Alpha đó!”
“Hơn nữa, bản thân mẹ cũng có thể sản sinh ra pheromone của Omega.”
Những gì Morfa nói khiến Tước Thu ngây ngẩn cả người. Tạm chưa nói tới cậu hoàn toàn không thể được xem như là Omega thực sự của thế giới này, hơn nữa cậu đã bị coi là Omega khiếm khuyết, sao có thể vừa cảm nhận được pheromone của người khác, vừa có thể sinh ra pheromone như lời cậu ta nói chứ?
“Đó chỉ là mùi hương mà tôi ngửi thấy mà thôi, cũng có lẽ chỉ là trùng hợp.”
Morfa lắc đầu nói: “Không, chắc chắn không phải là trùng hợp đâu. Những gì những Alpha đó nói với mẹ chỉ là phán đoán sai lầm do bị kinh nghiệm đánh lừa mà thôi. Dù là bọn họ hay là mẹ, đều theo tiềm thức cho rằng những mùi hương mà mình ngửi được chỉ đơn thuần là mùi phát ra từ cơ thể của Alpha, mà thực tế những mùi này đều là pheromone.”
“Suy đoán của con là, mẹ thực sự có thể cảm nhận được pheromone, chỉ có điều cảm nhận này đều bị pha loãng đi, cho nên sẽ không sinh ra phản ứng với những pheromone này.”
“Theo như cậu nói, vậy mùi vị trên cơ thể tôi thì sao?” Tước Thu hỏi, “Mùi trên người tôi, trước mắt chỉ có mình cậu ngửi thấy.”
Hơn nữa theo như miêu tả của Morfa, thì mùi vị đó có lẽ là mùi hoa hồng Canary sau khi nở hoa.
Alpha bị hỏi cho á khẩu. Cậu ta im lặng lúc lâu, điên cuồng tìm kiếm nguyên nhân xảy ra hiện tượng này trong trí nhớ của mình.
Không lâu sau, cậu ta dường như đã tìm thấy.
Morfachậm rãi ngẩng đầu lên. Tước Thu ngạc nhiên phát hiện đôi mắt vốn có màu xám bạc của cậu ta lúc này lại mơ hồ hiện lên chút màu đỏ máu, khiến cậu ta thoạt trông có chút quỷ dị.
“…Pheromone có mục tiêu.”
Tước Thu nhíu mày, “Pheromone có mục tiêu? Đó là gì vậy?”
Alpha nhìn chằm chằm vào cậu, nói gằn từng tiếng: “Pheromone chỉ có thể được cảm ứng bởi người nhất định, về mặt học thuật được gọi là pheromone có mục tiêu.”
“Thông thường pheromone có mục tiêu xuất hiện trên người Omega, điều này sẽ khiến pheromone của Omega đó chỉ có thể xảy ra phản ứng đối với một hoặc vài người nhất định. Đối tượng mục tiêu có thể là Alpha, cũng có thể là Beta, thậm chí là Omega. Mà người nhận được pheromone có mục tiêu vẫn có thể cảm giác được pheromone của Alpha hoặc Omega khác, nhưng sẽ chỉ phản ứng với pheromone có mục tiêu.”
“Nói một cách đơn giản thì liên kết giữa Alpha và Omega phổ thông chính là liên kết nhóm, mà liên kết giữa người mang pheromone có mục tiêu với đối tượng mục tiêu lại là liên kết một chiều với nhau. Nói các khác, trên thế giới này, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được pheromone của mẹ, nhưng chỉ có con mới có thể sinh ra loại phản ứng truyền thống giữa Alpha và Omega. Đồng đạng, pheromone của con đối với mẹ cũng như vậy.”
Dùng danh từ của Trái Đất để hình dung, chính là trò chuyện nhóm và trò chuyện riêng, mà trò chuyện riêng này còn thuộc loại trò chuyện do hệ thống ghép đôi kết bạn, vả lại không thể xóa bỏ.
Người mang pheromone có mục tiêu và đối tượng mục tiêu đều có thể cảm nhận được pheromone của Alpha hoặc Omega khác, nhưng trong mấy trăm tỷ sinh mệnh của cả vũ trụ bao la, cho dù sẽ có bao nhiêu người xuất hiện thì họ cũng sẽ mãi mãi chỉ có thể hưng phấn, vui sướng và kích động vì pheromone của đối phương.
Nghe xong lời giải thích của Morfa về pheromone có mục tiêu, trong lòng Tước Thu đã có câu trả lời. “Vì thế…”
Đế quốc có khoảng ba mươi tỉ công dân, trong đó tỉ lệ Omega chiếm chưa đầy một phần nghìn. Trong một phần nghìn của ba mươi tỉ này, số Omega mang pheromone có mục tiêu chẳng qua chỉ chiếm tỉ lệ một phần tỉ.
Nói cách khác, nếu kéo dài thanh tiến độ thời gian để xem, khi cộng số lượng Omega của vô số thế hệ lại với nhau thì cứ mỗi một tỉ Omega mới có một người mang pheromone có mục tiêu.
Càng chưa nói đến chuyện trong cuộc đời có vẻ quá ngắn ngủi khi lấy cả vũ trụ làm đơn vị này, liệu Omega đó có may mắn tìm được người có thể cảm nhận được pheromone của mình hay không
Vì vậy…
“Sự gặp gỡ của chúng ta, là xác xuất một trong một nghìn tỉ, gần như bằng không.”
Tuy Tước Thu không hiểu quy tắc vận hành của thế giới này, nhưng khi nghe Morfa nói xong, cậu ít nhiều cũng có chút xúc động.
Cậu thực sự vô cùng biết ơn vận mệnh đã đưa Mao Mao đến bên cạnh mình, khiến ở nơi dị thế tha hương xa lạ này, cậu tìm được một nơi bình yên trong tâm hồn thuộc về chính mình. Nhưng thực rõ rệt là điều mà Alpha nghĩ đến cũng không đơn thuần như điều Tước Thu nghĩ.
Morfa tiếp tục nói: “Mà trước khi gặp mẹ, con chưa từng để mắt tới bất kỳ Omega nào.”
Cậu ta bước lên phía trước. Khi chỉ còn cách Tước Thu một khoảng cách bằng nắm tay, cậu ta từ từ cúi đầu xuống, để lộ cho cậu xem phần sau gáy, chỗ yếu ớt nhất của Alpha, thứ mà Alpha sẽ tuyệt đối không cho bất kỳ ai nhìn thấy ngoại trừ người vợ thân mật nhất của mình.
Morfa gạt mớ tóc bạc lòa xòa trên cổ sang một bên. Sau khi không còn lớp tóc che phủ, ở chỗ gồ lên trên đốt sống cổ thứ 7, một miếng thịt mềm màu hồng nhạt hoàn toàn lộ ra trong tầm mắt của Tước Thu.
“Cậu…”
Tước Thu còn chưa kịp nói gì thì Alpha đã kéo tay cậu, cảm nhận và vuốt ve mẩu thịt nhỏ mềm mại kia.
“Đây là tuyến thể của Alpha.”
“Chẳng phải hôm nay mẹ đã nhìn thấy rất nhiều Alpha đeo vòng cổ kiểm soát sao? Trong trí nhớ của con, có lẽ con cũng đã từng đeo một vòng cổ kiểm soát giống như vậy.”
Nghĩ đến những Alpha mà mình nhìn thấy trong trường học lúc ban ngày và những gì Hase tả lại, Tước Thu hơi đau lòng khẽ chạm vào tuyến thể của Morfa.
Chẳng ngờ miếng thịt mềm này vô cùng nhẵn nhụi, hoàn chỉnh, không có vết xù xì do bị kim châm như trong tưởng tượng của Tước Thu.
Alpha cúi đầu mỉm cười, dùng hai má cọ lên cổ tay trắng nõn của Omega đầy lưu luyến, nói rằng: “Vòng cổ kiểm soát chỉ có thể trừng phạt những con chó hư vừa trông thấy Omega là động dục…”
“Còn con là một chú cún ngoan, chỉ trung thành với một mình mẹ mà thôi.”